Chương 2: Chiếc bình và giấc mơ
Trích dẫn: Ngày hôm sau, Viên Viên đã dậy từ rất sớm vì buổi sáng chú Thắng Hoa sẽ đưa mẹ và cô đi bệnh viện. Lúc ra khỏi phòng, cô bất giác liếc sang căn phòng bên cạnh, cửa phòng Trình Bạch đóng chặt, nếu thói quen của anh vẫn chưa đổi thì chắc đã đi tập thể dục rồi.
Ăn sáng xong, Trình Thắng Hoa đưa hai mẹ con tới viện, vì việc buôn bán dược liệu của ông bận rộn nên ông không nán lại lâu.
Lúc Trình Thắng Hoa đi, Đới Thục Phân liền tiễn ông.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Viên Viên cùng bà nội. Bà đang nằm yên trên giường, không còn vung tay vung chân hay mắng nhiếc gì nữa.
Nhà Trình Viên Viên có thể nói là bất hạnh. Ông cô mất sớm, bà nội một tay nuôi lớn ba cô, sau đó tiễn ba đi lính, nhìn ba cưới vợ, lại nhìn ba trở thành một người cha, sau cùng nhìn ba biến thành một cái xác lạnh lẽo, lẳng lặng nằm bên bờ sông. Bà luôn không thích nổi mẹ cô, thái độ thường thấy nhất của bà với mẹ chính là trầm mặc. Sau khi ba cô qua đời, bà liền không ngừng mắng nhiếc, thậm chí đánh đập mẹ cô, nhưng sau đó lại tiếp tục trầm mặc, mà có vẻ còn chẳng nhớ trước đó mình đã làm gì.
Mỗi lần cô nhớ lại tình cảnh gia đình mình, cô đều cảm thấy buồn. Mẹ cô vì không muốn cô lớn lên trong hoàn cảnh đó, cũng không muốn ngăn trở tương lai của cô nên khi chú Thắng Hoa nói với mẹ rằng có thể giúp đưa cô đến thành phố này học, mẹ liền đồng ý, dù bà vốn dĩ không muốn làm phiền người khác chút nào.
Viên Viên không biết mình có cảm xúc như thế nào về bà nội. Là người thân, nhưng lại không thân. Muốn hận bà, nhưng nhìn thấy bà cụ già nua, cơ thể gầy yếu nằm trên giường bệnh, cô không thể nào mà hận cho được.
Lúc này Viên Viên bỗng nhìn thấy bà nội khẽ ngẩng đầu, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "Chiếc bình... Tôi... xin lỗi..."
Viên Viên nghe mà phiền lòng, cô bất giác tránh đi, đến ngồi trên chiếc sô pha xa giường bệnh nhất.
Không lâu sau, Đới Thục Phân mở cửa đi vào. Thấy vẻ mặt Viên Viên không tốt thì tưởng cô lo cho bà nội nên nói: "Sau khi bà bị trúng gió thì sức khỏe lúc tốt lúc xấu, bác sỹ nói lần này cấp cứu có thể gọi là kịp thời, mấy ngày nữa sẽ ra viện được. Hôm qua con ngồi tàu nhiều giờ mới về, nếu mệt thì về nghỉ đi."
Viên Viên lắc đầu, giơ tay túm tay mẹ, sau đó nhìn bà nội đã yên lặng trở lại, nằm im trên giường, cô nói: "Mẹ, con ở lại với mẹ."
Hai mẹ con ngồi cạnh nhau.
"Mẹ." Viên Viên đắn đo một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mấy năm nay, bệnh đãng trí của bà càng ngày càng nặng, nhưng bà chưa từng quên rằng mình không có cháu trai, không thể giữ hương khói cho nhà họ Trình. Nếu như... Nếu con là con trai, bà sẽ không đối xử với mẹ như vậy đúng không?" Cô nói, trong lòng không khỏi có chút tủi thân, "còn nữa, cái bình gia truyền gì gì kia, con còn chẳng biết trông nó như thế nào, vì sao nó mất là lại vì con?"
Đới Thục Phân thở dài một cái, giơ tay vỗ nhẹ bờ vai gầy guộc của cô: "Trước đến giờ mẹ chưa từng cảm thấy tiếc nuối gì vì con là con gái. Còn cách nghĩ của bà nội con, tuy mẹ không đồng ý, nhưng mẹ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà. Một đời này bà cũng khổ. Còn về cái bình gia truyền..." Đới Thục Phân ngừng một lát: "Chẳng phải mẹ đã nói với con từ lâu rồi sao, chắc là bị trộm."
"Nhưng..."
Viên Viên còn định nói thêm, nhưng bị mẹ cô ngắt lời: "Viên Viên, bà nội ở đây cũng không còn chuyện gì phải lo, có mẹ là được rồi, con không cần ở lại nữa. Đi làm chuyện của mình đi. Nghe lời!"
Đới Thục Phân không ngừng bảo cô đi, mà cô cũng biết chính mình có ở lại cũng không giúp được gì, vì vậy bèn "vâng" một tiếng, chào bà nội sau đó đi ra.
Đi trên hành lang dài của bệnh viện, lòng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về chiếc bình gia truyền đã mất kia. Bà lúc nào cũng nói rằng vì hương khói nhà họ Trình đến đời này chẳng còn nên tổ tông mới lấy lại chiếc bình. Đây là sự trừng phạt với bọn họ. Ở thời đại này, đối với những người được nhận giáo dục tiên tiến thì quả thực chuyện này quá vớ vẩn.
"Chào buổi sáng tiểu Trình."
"Chào bác sỹ Triệu." Một giọng nói truyền vào tai cô từ nơi không xa phía sau.
Cảm giác được người chủ của giọng nói đó càng ngày càng đến gần, cả người cô khẽ run, sau đó tức khắc sải bước dài, chạy thẳng về phía trước như bị đuổi, cho tới khi đến cổng của toà nhà thì cô mới dừng lại vì bên ngoài trời đang mưa.
Viên Viên ngẩn ra, sáng nay ra cửa trời hãy còn đẹp nên không mang ô, quên mất rằng thời tiết ngày hè thay đổi như chong chóng.
"Chạy nhanh vậy để đi đầu thai hả?" Lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau lưng, cô rụt cổ, xoay người lại nhìn Trình Bạch mặc áo bluse trắng.
"Em còn định hỏi anh đây, anh theo em làm gì?" Cô nói xong liền thấy tay Trình Bạch đang cầm một chiếc ô màu đen, con ngươi không khỏi nhìn nó thêm một lúc. Mượn ô Trình Bạch? Viên Viên tức khắc âm thầm lắc đầu.
Trình Bạch lại đưa thẳng nó cho cô, cô hoang mang nhận lấy, có giọt nước văng lên mặt. Cô giơ tay chùi đi, mắt trừng anh.
"Không cần à?"
"Không cần cái gì chứ!" Viên Viên mở ô cầm trong tay, quay đầu đi vào làn mưa.
Trình Bạch nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đó đi xa, tới khi tự cảm giác được cái nhìn đăm đăm của mình thì mới khẽ vỗ trán, bụng thầm than một tiếng.
Trước đó, anh vừa vào phòng thay quần áo thì nhìn thấy cô đi qua trên hành lang bên ngoài. Thấy bên ngoài trời đang mưa, anh nhớ lại rất nhiều năm về trước, cô cầm một chiếc ô, tay còn lại cũng cầm ô đứng trong mưa đợi anh. Mà sau này, cô không còn đợi anh như vậy nữa.
Trình Viên Viên đi đến trạm xe bus đợi xe, cùng lúc đó, trong một quán trà ở bên đường có một nam một nữ. Nam có cử chỉ lịch sự tao nhã, khuôn mặt tuấn tú, giơ tay cầm lấy chén trà bằng sứ men xanh đưa lên bên miệng, nhấp một ngụm trà.
Người phụ nữ ngồi đối diện là trợ lý của anh, đợi anh đặt cốc xuống rồi mới nói: "9 giờ rồi, chúng ta sắp sửa qua chứ?"
Người đàn ông không hề vội vàng, đáp hờ hững: "Không cần vội, hội nghị đó 10 giờ bắt đầu, từ đây đi sang 10 phút là đến hội trường. Đến sớm lại phải tiếp một đống người, cứ ngồi đây uống trà cho tỉnh người còn hơn."
Trợ lý nữ cười hỏi: "Có phải vì anh mới về nước, chưa kịp quen với sự chênh lệch múi giờ nên mới không ngủ ngon?"
"Tôi hay mơ, thường ngủ không yên."
Anh vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong màn mưa, cây cối lúc ẩn lúc hiện, người qua đường bước chân vội vã, giống như một cảnh không ngừng biến đổi, mà anh ở bên ngoài, không biết mình ở nơi nào, ngày nào tháng nào.
Anh chỉ biết rằng có một người, đời này anh nhất định phải gặp được.
"Phó..."
Người đàn ông loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình, bèn quay đầu lại hỏi trợ lý: "Gì thế?"
"Điện thoại anh kêu."
***
Sau khi Viên Viên về đến nhà họ Trình, dì Chu liền đưa cô món cua rang mật mà cô thích ăn nhất, hai người giải quyết qua bữa trưa. Chiều đến, Viên Viên ngồi trong phòng ôm một bụng hy vọng đi kiểm tra hộp thư điện tử, ngờ đâu hộp thư trống không. Khoa tiếng Trung chẳng phải là hot lắm sao? Sao cô rải hồ sơ một đống mà đều một đi không trở lại vậy? Bặt vô âm tín. Viên Viên gần như sắp khóc tới nơi.
Lại kể đến khi Trình Viên Viên học đại học, cô xin giúp đỡ học phí, liều mạng giành học bổng, chạy việc cho giảng viên, làm gia sư... học phí rồi chi phí sinh hoạt gần như đều là tự kiếm, cô như một siêu nhân nhí vô địch. Trình Thắng Hoa than bao nhiêu lần, đứa bé này đúng là hiểu chuyện, nhưng lại làm người lớn như ông phải bó tay.
Hiện tại Trình Viên Viên đã tốt nghiệp, tất nhiên cô càng sốt ruột chuyện kiếm tiền hơn do cô còn phải chăm sóc mẹ và bà nội, phải đền ơn chú nữa. "Giúp người lòng yên, được người giúp nóng lòng", đây là câu ba cô từng nói, cô luôn nhớ trong lòng.
"Thư ơi thư ơi, mau tới đi! Công việc ơi công việc, mau đến đây! Cầu trời cầu trời, công việc ơi mau đến đây với tớ! Tốt nhất là việc biên tập ở tòa soạn, tớ nhất định sẽ yêu thương cậu!"
Viên Viên ngồi trên chiếc ghế trước bàn học, ghế có thể xoay được, vì thế cô vừa niệm "thần chú", vừa xoay ghế, hai tay còn giơ lên trần nhà, mặt mày nghiêm túc như đang sử dụng phép thuật. Sau đó, cũng chẳng biết là đã xoay mấy vòng, hình như cửa phòng có người đang đứng, cô chầm chậm xoay ghế đối diện với cửa. Lúc nhìn thấy Trình Bạch, suýt nữa thì cô ngã uỵch từ ghế xuống.
Do dì Chu đã ra ngoài, dì bảo cần về nhà một chuyến giải quyết chút việc, lúc về còn phải đi mua thức ăn nên Viên Viên cho rằng trước giờ cơm tối sẽ không có ai trong nhà, vì vậy không đóng cửa phòng. Ai dè Trình Bạch lại có thể xuất hiện ngay đúng lúc này. Viên Viên đứng lên, khung cảnh trước mặt chợt xoay mòng mòng, đứng dậy bất ngờ nên cô bị hoa mắt chóng mặt, cô liền quỳ sụp một gối lên chiếc thảm cuối giường.
Viên Viên mặt đỏ bừng, nghe tiếng người đứng cửa hỏi: "Cầu hôn anh?"
Cô bò dậy, không trả lời. Trình Bạch có lẽ đang khá vội nên không nói nhiều với cô, chỉ quăng lại một câu "Anh về lấy chút đồ, cơm tối không về ăn đâu", sau đó liền vào phòng anh ta rồi không lâu sau đi ra, xuống nhà.
Lúc này Viên Viên mới than vãn một câu: "Mình phải lên chùa dâng hương thôi!"
Tối đó, Trình Bạch đúng thật không về ăn cơm. Trên bàn ăn, Trình Thắng Hoa lại đề cập tới chuyện việc làm của cô. Cô vốn dĩ không muốn làm phiền chú ấy nữa, nhưng hồ sơ cô rải đều mất hút, mà chính mình lại cần một công việc.
Sau một hồi đấu tranh với bản thân, cuối cùng cô vẫn nhận việc qua cánh "cửa sau" mà Trình Thắng Hoa mở giúp cô, vì ông nói một câu: chú chỉ giúp cháu mở một cánh cửa, còn con đường phía sau cánh cửa đó, tự cháu phải bước đi.
Công việc Trình Thắng Hoa giới thiệu cho cô chính là một việc cực kỳ ăn khớp với mong muốn: biên tập viên tòa soạn.