Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
Đường Tố dừng lại, dáng đứng hiên ngang ở phía cầu thang, đôi môi cong lên đầy ẩn ý.
“Kết án? Chưa … Bây giờ mới là bắt đầu.”
Mới là bắt đầu?
Hứa Luật ngớ người.
Đường Tố vẫn bước tiếp về phía trước. Hứa Luật đuổi theo: “Vương Đan và bạn trai cô ta không phải là hung thủ sao?”
“Đương nhiên không phải!”, Đường Tố nheo mắt: “Con người có thể khống chế được nét mặt, ngôn ngữ khi nói dối, nhưng không thể khống chế được thần kinh hưng phấn. Trong phương pháp kiểm tra bằng phương pháp liên tưởng, các nhà phân tâm học thường dùng một số thủ thuật. Đó chính là dùng từ ngữ liên tưởng để kích thích phản ứng bên trong. Ký ức càng sâu sắc, phản ứng phát ra càng nhanh.”
Đường Tố vừa đi vừa nói.
“Thí dụ như trong lòng cô cất giấu một bí mật quan trọng. Trong lúc nói chuyện với cô, tôi không ngừng nói về những đồ vật hoặc những từ ngữ có liên quan, khi ấy cô cũng sẽ không tự chủ nói những chuyện ẩn sâu trong lòng mình. Đây là phản ứng vô thức, ngay cả bản thân cô cũng không biết. Ví dụ như tôi nói ‘Cá’, phản ứng đầu tiên của cô nghĩ đến là gì?”
Hứa Luật không chút do dự mà đưa ra đáp án: “Đường Tố!”
Đường Tố: “…Mèo!”
Hứa Luật: “Đường Tố!”
Đường Tố: “Người thông minh!”
Hứa Luật: “Đường Tố!”
Đáp án cuối cùng của cô miễn cưỡng cũng làm Đường Tố thấy thoải mái một chút, còn hai đáp án phía trước, coi phản xạ thần kinh của cô đi … nói thì không muốn tính toán với cô, nhưng quả thật là … hỏng bét!!!
Đường Tố tiếp tục giải thích: “Ví dụ nói từ ô-tô, có thể để cô liên tưởng đến: chở người, hành khách hoặc là tín hiệu giao thông, siêu xe. Thế nhưng nếu một khi cô gây ra tai nạn, nếu nhắc từ ô-tô, thần kinh của cô sẽ tự động liên tưởng đến ‘đụng người’, bởi vì chuyện này khắc sâu trong cô. Hàm ý của phương pháp kiểm tra liên tưởng ngôn ngữ chính là tiến hành theo căn cứ này. Nêu lên một từ, người bị kiểm tra không chút suy nghĩ nói ra một từ họ liên tưởng được, trong đó người chịu trách nghiệm quan sát phải cố gắng nêu lên những từ ngữ giúp họ sản sinh các liên tưởng có tương quan đến vụ án.
Hứa Luật nhớ lại phần đối thoại giữa Vương Đan và tên lưu manh ấy, trong đó đúng thật có mấy từ ngữ liên quan đến vụ án: “Giống như một dạng của phương pháp trắc nghiệm nói dối.”
“Trên lý thuyết, nó gần giống nhau. Phương pháp trắc nghiệm nói dối là quan sát phản ứng cơ thể của người bị kiểm tra”, Đường Tố giải thích: “Trong lúc tôi làm trắc nghiệm với Vương Đan, nhắc đến túi, cô ta nghĩ ngay đến đồ trang điểm; nhắc đến nơi cất tiền, cô nói đến ngăn tủ; tiếp theo cô ta không kiểm soát mà nói luôn hộp sắt, tiền, ngăn tủ … ba đồ vật này có liên quan đến nhau. Đây là phản ứng vô thức của cô ta, cô ta không nói dối!”
“Đến lượt bạn trai cô ta. Tôi nhắc đến giết người, hắn phản ứng đầu tiên là ngồi tù, bởi vì trong ý thức của hắn, giết người là phải ngồi tù, đây là phản ứng bình thường; Nếu như người thật sự do hắn giết, phản ứng đầu tiên của hắn phải là …”
“Bóp chết!”, Hứa Luật đột nhiên nói lên một từ … Vương Lệ Hoa là bị bóp cổ chết.
Nói thế Hứa Luật mới nhớ … Bản báo cáo nghiệm thi của Vương Lệ Hoa chỉ có người trong cục cảnh sát mới biết đến nguyên nhân cái chết của bà Vương Lệ Hoa là bị bóp cổ đến chết.
“Vương Đan và bạn trai của cô ta từ đầu đến cuối không hề nhắc đến từ bóp chết. Bọn họ không biết đến tình huống của nạn nhân. Nếu như đúng như Lâm Chí Cường nói chính là do bọn họ giết bà ta chết, vậy trong tình huống này bọn họ phải lộ ra sơ hở.”
“Có thể bọn họ che giấu được.”
“Nếu như bọn họ có sức tư duy tương đối mạnh, thì còn có khả năng. Tuy nhiên, trong bài trắc nghiệm liên tưởng đã có thể phát hiện, bọn họ có trí khôn nông cạn, xuẩn ngốc.” Đường Tố rút tờ giấy mà anh yêu cầu Lâm Chí Cường viết ra: “Cảm giác đầu tiên Lâm Chí Cường mang lại cho cô là gì?”
“Nhát gan, khiếp nhược!”, Hứa Luật nói lên ý kiến của mình.
“Không! Hắn … lớn mật, thận trọng!”, anh nói lại: “Hoặc là ngay từ đầu có thể như cô nói, hắn là kẻ nhát gan, khiếp nhược, sợ phiền phức … nhưng đó là trước đây!”, ánh mắt anh đảo qua tờ giấy trên tay, ngoài miệng mang theo nét chế giễu: “Sau khi trải qua lần này, hắn nghĩ hắn tự mình giành được một cuộc sống mới! Tên biến thái! Đáng tiếc! Hắn đụng phải tôi!”
***
Rời khỏi Cục cảnh sát, Lâm Chí Cường cắm đầu cắm cổ đi, không đến trường mà về thẳng nhà.
Đóng cửa, hắn uống liền tù tì hai ly nước lạnh, sau đó ngồi thở hồng hộc. Một lúc lâu sau hắn chui mình trong chăn nở nụ cười ranh mãnh.
Hắn nằm trên giường, từ từ điều chỉnh hô hấp, hồi tưởng tất cả mọi chuyện phát sinh trong Cục cảnh sát. Cảm giác nửa thật nửa ảo.
Thật sự vào thời khắc ấy hắn có cảm giác không còn là chính mình. Giống như có ai điều khiển hắn, hắn nói ra không chút do dự. Bản thân hắn thật muốn tự tán dương mình.
Lâm Chí Cường từ từ ngồi dậy. Nghĩ đến dáng dấp của Vương Đan và bạn trai của ả, hắn thấy hài lòng.
Cho chúng mày chết, nhốt chúng mày rồi sau này không còn ai bắt nạt tao nữa.
Giết người, không khó.
Lừa người, cũng rất dễ.
Không sai … hắn vừa nói dối, lão bà bà ấy là do hắn giết.
Vương Đan và bạn trai ả hăm dọa hắn, là sự thật. Bọn chúng lấy ông nội của hắn ra uy hiếp, cũng là sự thật. Hắn lẻn vào nhà bà Vương lấy tiền, hoàn toàn không sai một ly. Chỉ không ngờ lão bà bà ấy về sớm, hắn bị phát hiện nên hoảng loạn bóp chết bà ta. Còn chưa kịp nghĩ làm sao để xử lý thì bọn Vương Đan đến. Sự việc về sau thì đúng như hắn đã khai ở đồn cảnh sát, thi thể được Vương Đan đem đi thủ tiêu.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Những lời hắn khai, trong thật có giả, mấy tên cảnh sát ấy căn bản không nhận ra được!
Thế đấy! Như vậy cũng có thể làm cảnh sát, chẳng trách càng ngày càng có nhiều án oan, án sai!