Chương 15: Diệp Quân – Chàng trai “Thân mềm”
Hướng Dao cười cay đắng: “Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người một nhà”.
Diệp Quân vẫn là người có quan hệ thân thiết nhất với Hướng Viễn trong Diệp gia. Tan học, cậu thường tự ngồi xe buýt đến chỗ ở của Hướng Viễn để thăm cô, lần nào cũng viện đủ mọi lý do, có lúc đến để đưa một hộp bánh bà Diệp mới rán xong, có lúc để hỏi một đề đại số rất đơn giản, có khi là đánh bóng với đám bạn gần đó rồi tiện đường ghé thăm. Đến nhà thì sẽ ăn nhờ bữa cơm, Hướng Viễn không nấu, cậu sẽ tự làm. Khi Hướng Viễn phải có việc đi gấp, cậu cũng không vội vã về ngay mà ở lại để lên mạng, lúc về thì đóng cửa hộ cô. Đến nhiều rồi, đến cả chủ nhà cũng biết chàng trai mặc đồng phục cấp ba này là em của Hướng Viễn, có lúc cô không có ở nhà, bà cũng chủ động mở cửa cho Diệp Quân vào. Song chuyện khiến Hướng Viễn kinh ngạc nhất là có lần cô tăng ca xong về nhà lại nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi xem tivi trong nhà cô gái làm ở công ty nước ngoài mắt mọc trên đỉnh đầu ở phía đối diện.
Sau dạo Hướng Dao nói ra những lời ấy, Hướng Viễn đối xử với Diệp Quân không hẳn là căm hận nhưng nói cho cùng, hận cũng chẳng làm được gì. Hướng Dĩ chết quá sớm, Hướng Viễn cố gắng nhớ lại trên đoạn đường vừa đi qua, những ký ức là Diệp Quân ở bên cô đã vượt xa cậu em trai yểu mệnh. Thì ra dù có thân thiết đến đâu cũng thế, chết rồi là như đèn đã tắt, những người đang sống đều tham lam mong muốn những thân mật và hơi ấm cận kề nhất. Cũng chẳng phải cô đã quên A Dĩ, mà là nếu so với những đau thương mà A Dĩ đã để lại thì cô thà nhớ đến dáng vẻ Diệp Quân tươi cười còn hơn. Có lúc Hướng Viễn đã tự nhủ, nếu năm ấy Diệp Quân đã làm sai thật, vậy thì phải thay thế cho A Dĩ xem như là sự trừng phạt cậu rồi.
Có lần, Hướng Viễn ra ngoài quên mang theo chìa khoá, lại đúng lúc bà chủ nhà đi du lịch, trời thì lạnh căm căm, cô co ro ở bên ngoài, không thể vào nhà, cuối cùng đành phải nhờ thợ khoá đến để phá khoá. Cô nhớ đến một câu nói của Chương Việt: “Cậu biết thứ quan trọng nhất của phụ nữ độc thân là gì không? No, no… không phải đàn ông, mà là chìa khoá cửa”. Thế là lúc làm lại khoá mới, ngoài một chìa giao cho chủ nhà, Hướng Viễn còn đưa cho Diệp Quân phòng trừ trường hợp cần đến.
Sau khi có được chìa khoá, Diệp Quân như thể có được sự cho phép, càng đến thường xuyên hơn. Hướng Viễn đã nói với cậu không chỉ một lần rằng: “Tan học rồi sao em không về nhà mà cứ qua đây suốt thế? Bố em và dì cũng không nói gì sao?”. Diệp Quân chớp mắt: “Dì và bố đều bảo em đến thăm chị thường xuyên. Ở nhà yên tĩnh quá, em thấy rất khó chịu, còn không bằng đến nhà chị làm bài tập nữa. Vả lại, em còn có thể giúp chị mà”.
Thực ra nơi Hướng Viễn ở chẳng có gì để cậu phải làm, một căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông, ngoài những nhu yếu phẩm thường dùng ra thì chẳng có gì. Hướng Viễn không thích thú chuyện dọn dẹp nhà cửa nhưng tuyệt đối không phải là người lơ đãng, cẩu thả, phương pháp duy trì sạch sẽ gọn gàng của cô là cô gắng giảm thiểu đồ đạc, đồ ít thì đương nhiên sạch sẽ nên Diệp Quân vẫn bảo nơi cô ở chẳng khác ký túc học sinh thời học quân sự. Cho dù vậy thì cậu vẫn cố gắng phát huy tài năng và nhiệt tình của mình, chẳng hạn giúp cô thu dọn quần áo, nấu mỳ v.v… Thậm chí có lần còn đưa về một con chó hoang, cuối cùng bị Hướng Viễn cương quyết từ chối. Diệp Quân vô cùng đau lòng đưa con chó ấy về nhà, Diệp Linh nhìn thấy chú chó ghẻ lở ấy lại đâm ra yêu thương không nỡ rời, cứ ôm xiết không chịu buông. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm thấy cô yêu thích, ý thức được có lẽ nuôi một con vật cưng sẽ tốt hơn cho bệnh tình của cô liền bảo dì Dương tắm rửa sạch sẽ rồi giữ nó ở lại.
Hướng Viễn tuy không đồng tình với những việc làm của Diệp Quân nhưng thấy cậu làm đâu ra đó thì cũng không phàn nàn gì. Dù gì điều đó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, cô hà tất phải xét nét thú vui nho nhỏ của người khác? Có hôm tan sở về nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy một đống quần áo được xếp gọn gàng đặt trên ghế cạnh giường, Hướng Viễn đã gọi đùa Diệp Quân là “chàng trai thân mềm”, cậu rất không hài lòng, bảo thà để Hướng Viễn gọi cậu là Lôi Phong còn hơn.
Những ngày tháng ấy tuy lặng lẽ êm đềm nhưng cũng có lúc xảy ra tình huống ngượng ngập, có lúc Hướng Viễn phát hiện ra lúc Diệp Quân thu dọn quần áo giúp cô, đến cả quần áo lót cũng gấp lại gọn gàng, hay còn một lần cô tan sở về nhà thay quần áo để kịp ra ngoài, lại gặp đúng lúc Diệp Quân mở cửa bước vào. Hướng Viễn trước nay luôn thấy rằng, theo sự trưởng thành của Diệp Quân, quá gần gũi với cậu chưa chắc đã là chuyện tốt, thế là cô tìm một cơ hội nói chuyện khéo léo nhưng rõ ràng với cậu. Cuộc nói chuyện không ngoài vấn đề cậu đã lớn, là một người con trai, tuy tình cảm giữa họ như chị em, song dù gì vẫn không phải là chị em ruột, dù là để tránh sự dị nghị của người khác hay để tránh cho bản thân phải khó xử thì cũng đều phải giữ một khoảng cách hợp lý. Tuổi tác của Diệp Quân cũng đã đủ để nghe hiểu ý tứ trong lời của Hướng Viễn nên khi ấy cậu đỏ mặt tía tai, xấu hổ ngại ngùng. Cuối cùng Hướng Viễn đã ra quy tắc ba điều: Một là trước khi đến phải gọi điện thoại, hai là không được ở lại quá khuya, ba là những đồ đạc riêng tư tốt nhất k nên động vào. Có như vậy mới tránh được những chuyện khó xử lại xảy ra lần nữa.
Hướng Viễn thầm than thở trong lòng: tuy bằng tuổi nhau nhưng Diệp Quân và Hướng Dao như đi trên hai điểm cực khác nhau, một đứa khiến người ta quá an lòng, đứa kia lại làm người ta quá lo lắng. Sau khi Hướng Dao chuyển đến trường nội trú ở thành phố G, vì thành tích không theo nổi, nên Hướng Viễn đành làm theo yêu cầu của cô bé, chuyển cô đến học ở một trường dạy nghề. Lập trường của Hướng Viễn đối với Hướng Dao luôn là, không yêu cầu thành tài, chỉ yêu cầu thành “người”. Hướng Dao chuyển đến ngôi trường dạy nghề, sống trong môi trường dễ chịu càng không có tâm trí học hành, suốt ngày theo đám bạn hư hỏng cùng ý tưởng lớn để chơi bời, mới tí tuổi mà đã nhuộm tóc năm màu bảy sắc, váy càng lúc càng ngắn. Rất nhiều lần Hướng Viễn phải cố gắng nhẫn nhịn, về sau cũng suy nghĩ thấy nên bỏ đi. Có lẽ mỗi người đều có cách sống riêng, không nhất thiết là ai cũng phải sống cho ra hồn, lấy phấn đấu để làm niềm vui, có thể Hướng Dao cũng thấy cuộc sống của cô bé có ý nghĩa, chỉ cần không gây chuyện lớn thì không cần phải can thiệp quá sâu. Dù gì sau khi Hướng Dao chuyển đến thành phố, so với sự lạnh nhạt trước kia thì quan hệ giữa hai chị em bây giờ cũng cải thiện hơn nhiều, tuy vẫn còn khoảng cách, song ít nhất là trước mặt chị mình, Hướng Dao không còn tỏ ra thái độ bất cần và nổi loạn như trước nữa.
Hướng Dao không mấy khi đến chỗ Hướng Viễn ở, một là do cô sống nội trú trong trường, hai là cuộc sống của cô phong phú hơn bà chị nhiều. Có lần khi hai chị em cùng ăn cơm, Hướng Dao cố ý nhắc đến chuyện gặp Diệp Quân ở gần trường, lúc đó Hướng Viễn chợt nhớ ra, trường cấp ba Diệp Quân học thực khá gần với trường dạy nghề của Hướng Dao, hai đứa đi học, tan học gặp nhau không phải là chuyện hiếm, có điều cô vẫn nói một câu: “Hai đứa đã mấy năm không gặp, thế mà vẫn nhận ra nhau à?”
Hướng Dao cúi đầu ăn, sau đó lên tiếng: “Sao lại không nhận ra? Nhưng cậu ấy khác xưa quá, đều là do tốt số, bỗng dưng có một ông bố lắm tiền ở thành phố, cả cuộc đời được thay đổi”, trong giọng nói của cô chất chứa sự ngưỡng mộ.
“Tại sao em không nghĩ rằng, khi sinh ra cậu ấy phải được sống ở thành phố với bố nhưng lại phải sống ở quê đến mười mấy năm với chú Trâu thọt? Như vậy cũng đáng được em ngưỡng mộ à?”, Hướng Viễn hỏi.
Gương mặt Hướng Dao phảng phất nét buồn phiền: “Dù thế nào đi nữa, em cũng nhận ra cậu ấy nhưng chưa chắc cậu ấy đã nhận ra em”.
Hướng Viễn làm ra vẻ ngạc nhiên: “Trước kia em chẳng ghét cay ghét đắng cậu ấy, bảo người ta xấu xí sao?”. Hỏi xong cô đợi mãi không thấy Hướng Dao trả lời. Mãi một lúc sau, khi Hướng Viễn ăn xong, buông đũa xuống thì mới nghe thấy Hướng Dao thốt ra một câu: “Cậu ấy không còn xấu như trước nữa”.
Bắt đầu từ lần ấy, Hướng Dao nhắc đến Diệp Quân mỗi lúc một nhiều.
Cô nói, không những ở trường X mà ngay đến cả trường dạy nghề của cô, cũng có rất nhiều cô gái biết đến Diệp Quân, họ đều thấy cậu ấy rất đẹp trai.
Cô nói, có lần trường đấu bóng rổ với trường X, cô gặp Diệp Quân ở trên sân đấu, không ngờ nhìn cậu ấy gầy gầy vậy mà rất khoẻ.
Cô nói, có lần đi ăn ở quán ăn vặt trước cổng trường, Diệp Quân đi ngang qua đó. Không ngờ Diệp Quân lại nhận ra cô, cậu ấy có vẻ rất vui, nói chuyện với cô rất nhiều, còn để lại số điện thoại nữa. Mấy cô bạn gái nghe nói hai người quen nhau từ nhỏ đều thấy rất ngưỡng mộ.
Cô nói, đám bạn cứ nài ép cô hẹn Diệp Quân đi chơi. Cậu ấy không đi nhưng lại nói với cô rằng, con gái đi chơi đêm mà mặc hở hang thì sẽ không an toàn, rồi còn hỏi cô có cần mượn áo khoác không.
Cô nói, cô gọi điện thoại cho Diệp Quân, hai người nhắc đến những chuyện lúc bé đều cảm thấy rất tức cười.
Cô nói…
Hướng Viễn luôn yên lặng lắng nghe cô kể, không hề can thiệp cũng chưa từng bình luận. Dù là chị em nhưng cũng là con gái, đương nhiên là cô phát hiện ra sự khác biệt trong giọng nói nghe ra có vẻ bình thản của Hướng Dao: hoặc sung sướng, hoặc buồn bã, hoặc hoang mang. Còn những gì Diệp Quân kể lại với cô chỉ là có một lần gặp Hướng Dao ở cổng trường, rất ngạc nhiên, chỉ vậy thôi. Hướng Viễn không phải là người tự tìm phiền phức cho mình, thế nhưng có lần, trong lòng cô bỗng có một cảm giác lo âu xua mãi không đi, không vì Diệp Quân mà vì Hướng Dao.
Cuối cùng vào một ngày, sau khi kể lể về đủ thứ chuyện Hướng Dao đã hỏi chị mình một câu: “Hướng Viễn, chị có thấy Diệp Quân thích em không? Không… không, không phải là em thích cậu ta, em chỉ hỏi vậy thôi”.
“Vậy sao em không tự đi mà hỏi?”, Hướng Viễn lãnh đạm.
“Có phải cậu ấy vẫn hay đến tìm chị như lúc còn bé không? Từ bé cậu ấy đã khá thân với chị, hay là, chị giúp em hỏi dò thử xem?”.
“Không được”, Hướng Viễn từ chối ngay, thậm chí không cho Hướng Dao cơ hội kỳ kèo mặc cả.
“Tại sao không được? Chẳng lẽ chị đã quen cậu ấy bám theo nên không muốn cậu ấy thích người khác, cũng không muốn người khác thích cậu ấy? Chị như vậy là ích kỷ!”, Hướng Dao vừa cuống vừa tức.
“Để chị nói cho nghe tại sao không được!”, Hướng Viễn bình tĩnh nói: “Thứ nhất, hai đứa vẫn là học sinh, trong lòng em nghĩ gì chị không cần biết nhưng bây giờ chưa phải lúc. Thứ hai, chuyện tình cảm của em và cậu ấy, đừng có lôi người thứ ba vào. Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất, chị không nghĩ rằng hai đứa hợp nhau nên càng không thể ra mặt, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Nói thực lòng, dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, Hướng Viễn đều mong muốn hai đứa sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình vào một ngày nào đó. Nhưng hiện tại khoan chưa nói đến việc chúng chưa đủ chin chắn đến mức nói lời yêu mà chỉ nói đến tính khí của hai đứa, một thì bồng bột dễ xúc động, một là trọng tình cảm, mà hai đứa lại cố chấp như nhau, hợp lại chưa chắc đã là tốt đẹp, quan trọng hơn là cô không thấy Diệp Quân dành chút tình cảm nào cho Hướng Dao. Hướng Dao là máu thịt ruột rà duy nhất của cô trên thế gian này, cô không muốn em mình bị sứt đầu mẻ trán, càng không thể rat ay giúp cô trong chuyện tình cảm này được. Cô hiểu Hướng Dao, con bé này tự ái rất cao, nếu cô nói thằng ra rằng Diệp Quân không có ý gì với em thì Hướng Dao không những không tin mà sẽ bị tổn thương. Còn về phía Diệp Quân, Hướng Viễn cũng rất rõ, nếu cô ra mặt tác thành cho hai đứa thì không những không đạt được mục đích mà rất có khả năng phản tác dụng, khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Cô không muốn làm một chuyện mà nhiệt tình cộng ngu dốt thành ra phá hoại này.
Nhưng Hướng Dao vẫn nổi giận: “Chị không chịu giúp thì thôi, em cũng không nhất thiết chuyện gì cũng phải van xin chị mới làm được!”.
Hướng Viễn nhìn Hướng Dao hậm hực bỏ đi. Có lúc cô thấy tính khí Hướng Dao như vậy nên để cho ngã vài lần, chịu thua thiệt thêm nữa, không chừng sẽ hiểu chuyện hơn nhưng cô lại lo rằng con bé sẽ ngã quá đau.
Sau lần không vui ấy, một thời gian rất lâu cũng không thấy Hướng Dao chủ động liên lạc với Hướng Viễn, Hướng Viễn không rõ Hướng Dao nói là không cần cầu xin ai, một mình hành động thì có thể làm được gì. Vừa định suy xét xem có nên hỏi Diệp Quân không thì cô chợt nhớ ra hình như mấy tuần liền không nhìn thấy cậu.
Cuối tháng Giêng đầu tháng Hai là lúc thành phố bước vào giai đoạn lạnh nhất, nếu gặp phải những cơn mưa băng giá, màu xanh thành phố đều biến thành sắc tím lạnh lẽo. Hướng Viễn giải quyết bữa tối ở gần công ty, may mà về được nhà trước khi mưa to hơn. Vừa mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là một làn khói nghi ngút và mùi lẩu thơm phức, cô thu ô đi mưa lại, thấy Diệp Quân đứng cạnh chiếc bàn thấp nhỏ chất đầy thức ăn nhìn cô cười.
“Em lại làm trò gì hay ho nữa thế?”, cô vừa hỏi vừa tiến đến vài bước, ghé sát lại nhìn.
Diệp Quân lau lau tay, vô cùng hào hứng đáp: “Thời tiết này ăn lẩu là ngon nhất, em cố ý bảo dì Dương mua thức ăn để e mang đến đấy”.
“Rau cũng do dì Dương rửa à?” Hỏi xong, Hướng Viễn liếc nhìn đôi tay đỏ đến khả nghi của cậu, đôi tay se cóng có lẽ chỉ có lúc ở quê do làm lụng vất vả mới có, sau khi về thành phố không còn xảy ra tình trạng đó nữa rồi hỏi tiếp: “Sao phải thế? Ra ngoài ăn chẳng đơn giản hơn nhiều à? Vả lại, bảo em trước khi đến phải gọi điện thoại trước lại quên rồi hả? Chị ăn tối rồi”.
“Hả?”, sự thất vọng của Diệp Quân lộ rõ trong giọng nói: “Em cứ nghĩ có thể cho chị một sinh nhật bất ngờ.”
Hướng Viễn sững sờ, thực ra cô cũng nhớ, chỉ là không có thói quen mừng sinh nhật, cũng không quan tâm đến chuyện này. Hôm nay là sinh nhật theo nông lịch của cô, người ở quê xem trọng lịch cũ, nhưng từ khi mẹ mất, hình như ngoài cô ra thì chẳng ai nhớ ngày này nữa, đến cả Vĩnh Khải trước nay luôn xem trọng việc quản lý nhân viên một cách “nhân tính” cũng chỉ căn cứ vào ngày sinh trên chứng minh thư nhân dân để đặt hoa và bánh ngọt cho cô. Cô có phần bất ngờ vì không hiểu Diệp Quân biết được ngày này từ đâu vì trong trí nhớ thì cô chưa từng nhắc đến điều này với bất kì ai.
Cô hít một hơi rồi nói: “Ngửi thì có vẻ ngon lắm đây”. Sau đó cởi áo khoác, ngồi xuống trước bàn cầm đũa lên: “Không ăn thì đúng là lãng phí quá”. Diệp Quân ngồi xuống trước mặt cô vẻ rầu rầu không vui: “Chị ăn rồi thì thôi vậy”.
“Chị gạt em đấy, ngốc, ai nói gì cũng tin!”
Lúc này cậu mới cười vui vẻ. Hai người ngồi đối diện nhau ăn lẩu, tiếng mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một to. Diệp Quân đang lúc phát triển chiều cao, con trai bình thường sức vận động cũng lớn nên sức chiến đấu khi ăn cũng rất kinh khủng. Hướng Viễn ăn rất chậm nhưng cũng không gác đũa bao giờ.
“Em ăn cái này đi.” Cô gắp một miếng cá vào bát Diệp Quân, thuận miệng hỏi: “Phải rồi, sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?”.
Mồm còn ngậm cơm nên cậu đờ ra một lúc rồi chậm rãi nhai thức ăn, lại tốn một khoảng thời gian dài để nuốt xuống, sau đó mới đáp: “Ừm… tự em nhớ ra… Thực ra… chuyện đó… là do anh cả nói với em”.
Bàn tay đang cầm muỗng của cô khựng lại lưng chừng, màn khói dày quá, mắt cũng rất dễ mịt mờ. Cái ngày không được in trên chứng minh thư nhân dân và văn bản này, cô cứ ngỡ chỉ có người mẹ đã mất từ lâu của mình mới nhớ ra, tại sao lại quên còn có anh? Sao cô lại quên trước kia cô và anh đã từng chia sẻ với nhau tất cả những bí mật và những chuyện lặt vặt nhất chứ? Cậu bé Diệp Quân thành thật, ngốc nghếch không chỗ nào chê này, đến nói dối cũng không học được.
Diệp Quân chủ động đưa bát đến nhận thức ăn trong muỗng cô: “Chị Hướng Viễn, thứ này là cho em phải không? Cá lạnh ăn không tốt đâu”. Cậu cúi đầu chăm chỉ ăn rồi nói: “Em hỏi anh có muốn đến không thì anh nói, nếu chị không hỏi thì thôi, còn nếu chị hỏi thì chúc sinh nhật vui vẻ hộ anh”.
Hướng Viễn xua làn khói láng báng trước mặt, cười nói: “Về rồi cảm ơn anh ấy giúp chị. Nói ra thì anh trai em hơn chị hai tháng tuổi còn ngày nào thì chị quên rồi… Em ăn đi, sao lại dừng lại?”
Diệp Quân bỗng hứng chí kể cho Hướng Viễn nghe những chuyện hài hước gặp phải lúc đánh bóng với bạn bè, cô nghe đến cười phá lên trong âm thanh sôi lục bục của nồi lẩu, tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu mới nghe thấy.
“Lúc này chắc là dì chủ nhà để em xem thử”, Diệp Quân vui vẻ chạy ra mở cửa.
Nhưng cậu không ngờ là Hướng Dao đang đứng bên ngoài.
Hướng Dao mang theo luồng hơi lạnh và ẩm ướt từ bên ngoài, có vẻ nghi hoặc nhìn vào hơi nóng bốc lên nghi ngút trong nhà.
“Hi, Hướng Dao, cậu đến rồi, hay quá, bọn tớ đang ăn cơm, mau vào đi. Chị Hướng Viễn, là Hướng Dao…”, Diệp Quân quay lại cười với Hướng Viễn nhưng mới nói nửa chừng quay lại đã thấy Hướng Dao chạy mất.
“Hướng Dao, cậu sao vậy?” Cậu chưa kịp phản ứng gì thì Hướng Viễn đang đứng sau lưng đã chụp lấy ô đi mưa chạy đuổi theo.
Hướng Viễn không đợi được thang máy, chạy từ lầu bảy xuống, thấy ngay bóng dáng Hướng Dao đi như chạy trong màn mưa.
“Dừng lại!”
Cô che ô chạy theo, nước mưa chảy quanh viền chiếc ô, lất phất tạt lên mặt, lạnh đến thấu xương.
“Trời lạnh thế này mà em để mắc mưa, đùa với sức khoẻ của mình là muốn gây sự với ai thế hả?” Hướng Viễn níu lấy phần áo trên vai Hướng Dao, xoay người cô lại đối mặt với mình: “Em không còn nhỏ nữa, cái tính chuyện bé xé ra to này có thay đổi được không?”.
Hướng Dao gạt nước trên mặt nói: “Em chỉ đi ngang, tìm chị để mượn ô thôi, không có chuyên gì khác, hai người cứ tiếp tục”.
“Vậy em cầm lấy ô này cho chị nhờ.” Hướng Viễn nói liền dúi chiếc ô vào tay Hướng Dao, chỉ tiếc là chiếc ô không đủ che cho hai người. Mưa quá rát, mang theo cả gió quất ngang, phần vai họ đều thấm ướt một khoảng.
“Hướng Viễn, có phải em luôn làm chuyện ngu ngốc?” Nước mưa cũng đã tạt vào mắt Hướng Dao.
“Sao phải khổ thế? Em và Diệp Quân đều là người nhà của chị, đặc biệt là em.” Tiếng mưa lớn quá, hai người đứng gần như vậy mà chỉ nói có mấy câu cũng rất tốn sức.
Thế nhưng Hướng Dao chỉ cười cay đắng rồi dung mu bàn tay quẹt mạnh khoé mắt.
“Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người một nhà.”
Đêm ấy Hướng Viễn đứng trong mưa nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hướng Dao. Cô không đuổi theo bởi những lời cô nói Hướng Dao không chịu tin thì cô nói nữa cũng có nghĩa lý gì đâu? Từ hôm ấy, quan hệ chị em vừa được rã đông lại bắt đầu đóng băng. Hướng Dao không còn đến phòng trọ tìm Hướng Viễn, cũng không nhắc đến Diệp Quân nữa, hai chị em nếu có việc bắt buộc phải gặp nhau thì cũng rất lạnh nhạt.
Vẫn câu nói ấy: giữa hai chị em cũng như tình nhân, cũng phải có duyên phận, con người không thể chọn lựa huyết thống, người nào thân với nhau vốn đã phụ thuộc lẫn nhau nhưng tình cảm lại phân ra lạnh nhạt. Hướng Viễn không thể đảo ngược thái độ mỗi lúc một xa cách của Hướng Dao với mình. Hướng Viễn biết mình cũng phải có trách nhiệm nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi. Có lẽ lão giang hồ lừa đảo chuyên nghề bói toán dưới gốc hoè già năm nào ít nhất cũng không nói sai một điểm, người như cô, vốn là duyên mỏng với người thân, mẹ, bố, em trai… Không một người thân có thể ở lâu bên cô, còn về Hướng Dao, xa cách cũng tốt, tự mỗi người sinh sống, như vậy cũng đủ rồi.