Chương 38: Vợ chồng bổ khuyết
Cái câu được cả không phải là lưỡi câu mà là dục vọng của cá.Chúng đã chờ đợi, biết rõ là lưỡi câu cũng vẫn sẽ há mồm ra đớp lấy.
Khu nghỉ mát suối nước nóng đã khai trương hơn một tháng, tình hìnhkinh doanh rất tốt, thậm chí có thể nói là vượt quá kỳ vọng của HướngViễn. Ngay từ đầu, khu nghỉ mát chủ yếu được tồ chức làm nơi tiếp đóncác cuộc hội nghị kinh doanh, thêm vào đó là các dịch vụ giải trí, nghỉngơi... Diệp gia khởi nghiệp từ ngành kiến trúc, chưa từng bước chân vào lĩnh vực kinh doanh khách sạn nhà hàng, ngay cả Hướng Viễn và Đằng Vânđều không thể nói là có kinh nghiệm gì nhiều nên trước hội nghị nhânviên, Hướng Viễn đã cực lực phủ quyết đề nghị tự quản lý do Diệp BỉnhVăn đề ra. Cô cũng không tán thành điều chỉnh nhân viên từ Giang Nguyênđến điều hành, ngoại trừ chức Tồng giám đốc đã giao cho Đằng Vân, cònlại Phó tồng giám đốc và quản lý các bộ phận như đại sảnh, nhà hàng,phòng ốc, suối nước nóng... đều tuyển những người đắc lực, dày dạn kinhnghiệm trong ngành cả ở trong và ngoài tỉnh, kể cả nhân viên khu nghỉmát và những người phục vụ, tạp vụ... tầng lớp thấp nhất đều mời ở bênngoài, không hề điều chỉnh một nhân viên nào từ Giang Nguyên đến, chỉđưa một người cồ đã thôi làm giảng viên khoa Kế toán trường Kỹ thuật của Diệp Khiên Trạch đến làm Trưởng phòng Tài vụ.
Trong lòng Hướng Viễn hiểu rõ, từ khi bắt đầu chuẩn bị xây dựng khunghỉ mát này, Diệp Bỉnh Lâm - bố chồng cô - và Diệp Khiên Trạch -chồngcô - cơ bản đều đã đề cô làm chủ. Khu nghỉ mát cũng hoàn toàn độc lập về phương diện hạch toán và kinh doanh nhưng dù gì nó cũng là sản nghiệpcủa Diệp gia nên về mặt tài chính, người quản lý không thể là ngườingoài, cũng không thể là người của Hướng Viễn. Tất nhiên với chức vụTrưởng phòng Tài vụ thì những người mà ai cũng biết là trợ thủ đắc lựccủa Hướng Viễn như Đằng Vân càng không thể can thiệp sâu hơn, bởivậy phải để cho người nhà họ Diệp đảm nhận chức vụ này. Đó là một việcmà Hướng Viễn đã ám chỉ rỗ ràng với người nhà họ Diệp, hoặc cũng có thềnói đó là hồi chuông cảnh giác cô tự tạo cho mình.
Có người lén nói cô giả tạo, quyền lực đều nằm trong tay nhưng ngoàimặt lại làm bộ làm tịch. Hướng Viễn biết rõ nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận, mới nhủ thầm với bản thân, thôi mình cứlàm người xấu đến cùng đi, không cần vờ vịt ngoài mặt nữa. Dựa vào Diệpgia bây giờ, dựa vào đám công tử thiếu gia đó thì làm gì được mình? Thếnhưng, lúc suy nghĩ đó vừa nổi lên, Hướng Viễn luôn dập tắt nó trongtích tắc, đến tàn tro cũng không giữ lại, cho dù trước mặt Đằng Vân làngười cô tín nhiệm và giao phó nhiều việc quan trọng nhất, cô cũng tuyệt đối không cho phép mình nhắc đến bởi cô không mang họ Diệp nhưng lại là con dâu nhà họ Diệp, là vợ của Diệp Khiên Trạch.
Không thể phủnhận mối quan hệ và quen biết rộng lớn, cộng thêm sự bắt buộc phải “toàn tâm toàn ý” trước đó đã giúp ích rất nhiều cho Hướng Viễn. Khu nghỉ mát suối nước nóng, khung cảnh cổ xưa tao nhã, trang thiết bị đầy đủ, phụcvụ chất lượng, giá cả cũng không hề thấp nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền lui tới. Lấy mục tiêu tiếp đãi việc công là chính nên sau khi khai trương không lâu, đã gần cuối năm mà các hội nghị lớn nhỏ đều đăng kýđầy ắp các phòng. Chỉ trong vòng nửa tháng, Đằng Vân đã ký hợp đồng tiếp đón hội nghị với ba đơn vị, trong đó còn có cả Trung Kiến dưới quyềncủa Âu Dương với một đơn vị chính phủ của một thành phố nào đó. TrungKiến và Hướng Viễn vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt. Dù sao các buổi tiệc và hội nghị đều cần nơi tổ chức, Âu Dương vốn cao ngạo là thế nhưng thấy Hướng Viễn làm khá tốt nên tạo cơ hội cho cô cũng là chuyệnbình thường. Còn về việc ngay từ lúc mới bắt đầu kinh doanh đã nhận được sự quan tâm của các văn phòng cơ quan chính phủ thì ngoài cách thức tổchức, phục vụ của khu nghỉ mát và những ưu đãi ra, Hướng Viễn đoán rằng, người bạn trai làm trong một văn phòng quan trọng nào đó của Đằng Vâncũng góp phần không nhỏ.
Diệp Bỉnh Văn là một trong những đại cổđông của khu nghỉ mát nên sau khi nghe Hướng Viễn đề xuất ý kiến muốngiao phòng tắm hơi trong khu nghỉ mát để các đơn vị đấu thầu thì chủđộng đề cử vài người hợp tác rất đáng để tham khảo bởi Diệp Bỉnh Văn vốn là một “công tử già” chơi bời, nói đến ăn chơi thì cái gì cũng biết.Diệp Khiên Trạch vẫn phản đối, cho rằng những người ông ta đề cử đềukhông đáng tin cậy nhưng Hướng Viễn nghĩ rằng, chỉ cần trình độ, tài lực và điều kiện kinh tế tốt, cô không có lý do gì từ chối những người bạnhợp tác quá phù hợp như thế chỉ vì là người do Diệp Bỉnh Văn đề cử. Diệp Khiên Trạch lần này đã ngầm đồng ý quyết định của Hướng Viễn nên cuốicùng, khu phòng tắm hơi của khu nghỉ mát đã giao cho một người bạn họThôi của Diệp Bỉnh Văn bao thầu. Thực tế chứng minh, sau khi phòng tắmhơi này kinh doanh, khách lui tới khu nghỉ mát chỉ nhiều hơn chứ khônggiảm.
Thế nhưng, Diệp Khiên Trạch không phải là đều tán đồng vớisự phối hợp của Hướng Viễn. Trong một số cách làm việc nào đó của cô,anh vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận nhưng anh càng không muốn làm tổnhại tới tình cảm giữa mình và Hướng Viễn.
Sau lần tranh chấp vềcái chết của Trần Hữu Hoà, Hướng Viễn đã nhận lời với Khiên Trạch làkhông cãi nhau nữa, cô cũng không phải là người tàn nhẫn. Sau việc đó,hai vợ chồng vẫn nghĩa trọng tình thân, lúc đến thăm Diệp Bỉnh Lâm,Hướng Viễn cũng chịu nắm tay anh, có lúc tan sở về hai người gặp nhautrong nhà, cũng cười và trò chuyện vài câu, đến cả nước táo tầu và hạtsen mà anh không ngừng pha cho cô, Hướng Viễn cũng chưa từng từ chối.Nhưng Diệp Khiên Trạch biết mọi việc vẫn chưa qua đi, những lời nói hômấy vẫn mắc lại trong lòng Hướng Viễn.
Diệp Khiên Trạch cũng thấyrất hối hận bởi lần ấy có lẽ anh đã thực sự làm tổn thương cô. Trongquãng thời gian rất dài sau đó, Diệp Khiên Trạch đã nghĩ phải tìm cơ hội để nói rõ với Hướng Viễn, nhưng chính anh cũng cảm thấy hoang mang, anh phải nói gì với cô đây? Nói rằng anh sai và Hướng Viễn đúng? Thế nhưngtrên thực tế, Diệp Khiên Trạch luôn cho rằng lập trường của mình vềchuyện Trần Hữu Hoà là đúng, con người không thể làm mọi chuyện quátuyệt tình, thiện đãi người khác cũng chính là thiện đãi với mình. Xuấtphát điểm của Hướng Viễn là vì Giang Nguyên nhưng cô thường làm việc quá cay độc tàn nhẫn, chỉ trọng kết quả mà không từ thủ đoạn. Đó là điểmkhác nhau lớn nhất giữa anh và cô, có lẽ đó cũng là căn nguyên của những mâu thuẫn. Anh không thể nói với cô rằng, Trần Hữu Hoà tự làm tự chịu,không liên quan đến chúng ta.
Diệp Khiên Trạch đã do dự như thếmãi, suốt một thời gian dài cũng không biết làm sao cho phải. Ngày quangày, sự khó chịu bức bối trong lòng càng tăng. Anh nhớ nhung sự dịudàng khi buổi tối Hướng Viễn về trễ, nằm lặng lẽ bên cạnh, dựa vào lưnganh, nhớ lúc mình nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cô, cô nheo mắt, tinh nghịchnhư một con cáo đang mỉm cười.
Hướng Viễn tuy lạnh lùng với mọi người, nhưng bên cạnh anh hơi ấm đó lại là chân thực.
Hôm khai trương khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch quyết định sẽ thoả hiệp vớiHướng Viễn, anh không muốn làm căng với cô nữa. Tuy sự thoả hiệp của anh không phải vì đã thay đổi tư tưởng mà vì nguyên tắc không quan trọngbằng người ấy.
Nhưng đêm đó, Hướng Viễn tỏ ra rất kỳ quặc, saukhi vào nhà vệ sinh đã biến mất một lúc lâu. Diệp Khiên Trạch cứ loHướng Viễn xảy ra chuyện nhưng cô không có ở đó, Đằng Vân cũng bỏ đi từlâu, anh phải đón tiếp khách khứa, lại không có phép phân thân nên đànhbảo Diệp Quân đi xem thế nào. Khó khăn lắm cô mới quay lại, nói rằng vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, suýt nữa làm ướt hết cả người, lại lomình sẽ bị cảm lạnh nên chỉ tiếp đón khách khứa qua loa, tiễn vài ngườikhách quan trọng ra về rồi cô cũng rời khỏi đó.
Đêm ấy, DiệpKhiên Trạch muốn thay đổi tư thế ngủ quay lưng vào nhau của hai vợ chồng dạo gần đây, chủ động vòng ôm lấy Hướng Viễn từ phía sau nhưng cô lạicứng đờ người rồi quay đầu lại, tay giữ cổ áo ngủ và nói: “Xin lỗi, emhơi mệt.”
Đối với sự mệt mỏi của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạchkhông thể nói gì hơn. Sau khi khu nghỉ mát mở cửa, cô vừa phải kiêmnhiệm quản lý Giang Nguyên, lại không thể giao khu nghỉ mát cho ngườikhác khi mọi việc chỉ mới bắt đầu, vừa phải đi công tác liên tục nên bận đến nỗi thỉnh thoảng cũng phải ở lại khu nghỉ mát. Diệp Khiên Trạchcũng nghe nói đến lời đồn đại về xu hướng tình dục của Đằng Vân nên cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thực trong hôn nhân của Hướng Viễn, chỉlà sự bận rộn của cô khiến ý muốn làm hoà của anh tan thành mây khói.
Chuyện của Trần Hữu Hoà cuối cùng cũng đã khép lại khi người con trai thứ củaông được đưa vào Giang Nguyên làm nhân viên hợp đồng với tính chất chămsóc và đãi ngộ. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói, con trai lớn của họkhông hiểu vì phạm tội gì mà bị vào tù, người con trai thứ tuy không cókinh nghiệm làm công nhân xây dựng như anh mình nhưng điều bất ngờ là,Hướng Viễn chỉ kiên quyết không phá lệ về vấn đề thân phận của anh ta,còn những cái khác thì cô không hề tỏ ra phản đối. Cũng xem như DiệpKhiên Trạch và Hướng Viễn mỗi người tự nhường nhau một bước.
Theo thông lệ, cứ đến cuối năm công ty Giang Nguyên lại tổ chức chocác nhân viên quản lý cấp trung ở khu văn phòng sản xuất đi nghỉ mát vài ngày sau khi đã vất vả hàng tháng trời cho công ty. Khu nghỉ mát suốinước nóng đã mở, có đạo lý nào mà phù sa lại chảy vào ruộng người khácnên kỳ nghỉ lần này đã sắp đặt, tiến hành ngay trong khu nghỉ mát, thờigian được chọn vào ngày thứ Sáu, sau cuộc họp tất cả mọi người sẽ nghỉcuối tuần ở đây. Địa bàn của mình nên tất nhiên việc ăn uống vui chơiđều được phục vụ chu đáo, những nhân viên quản lý của các phòng ban cũng đã bận rộn suốt năm, bây giờ có cơ hội thả lòng mình, lại là ở nơi màGiang Nguyên mở ra không lâu nên mọi người vừa thấy mới lạ lại vừa hiếukỳ. Ai cũng có thú vui riêng của mình, người đánh bóng, người đánh bài,tất nhiên cũng có người hát karaoke, tắm hơi… rất vui vẻ.
HướngViễn và phó tổng Lý rời hội nghị sau cùng, hai người vừa đi vừa nói đếnkỳ hạn đợt giao hàng của xưởng. Phó tổng Lý là người biết điều nên khinhìn thấy bóng Diệp Khiên Trạch bên hồ câu cá ngoài kia, ông đã cườicười rồi tìm một lý do để đi vòng sang hướng khác.
Diệp KhiênTrạch nghe thấy tiếng họ nói chuyện, sau khi móc mồi câu xong, anh quaylại, phủi tay rồi cười hỏi Hướng Viễn: “Xong rồi à?”
“Vâng! Bọncá được ăn no rồi mà vẫn cắn câu à? Đúng rồi, Đằng Vân chuẩn bị cho anhmột bộ dụng cụ câu cá, đang đặt ở phòng em thường ở. Lát nữa em sẽ bảophục vụ mang đến cho anh”, Hướng Viễn nói.
Diệp Khiên Trạch không thích đánh bài, cũng không thích tụ tập ồn ào, điều này cô biết, sởthích duy nhất của anh chính là cầm cần câu cá.
“Không câu nữa, Hướng Viễn, mọi người đã thoải mái rồi, em cũng phải nghỉ ngơi đi chứ”. Diệp Khiên Trạch nói.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhìn về phía Đằng Vân và vài đồng nghiệpđang chạy rất nhiệt tình trên sân tennis. Hướng Viễn ngồi xuống lan canbên bờ hồ, ngước lên nhìn mặt trời mùa đông, nheo mắt lại nói: “Em đangrảnh mà. Sao thế?”
Diệp Khiên Trạch nói: “Thời gian trước anhquên chưa nói với em một việc, là đêm khu nghỉ mát khai trương, em không được khoẻ nên một mình anh đã đến chào Mạc Kiến Quốc. Bác ấy và bốtrước kia cũng là bạn cũ, là trưởng bối của anh. Bác ấy cũng không cònhằn học với nhà ta nữa, bác bảo, Mạc Hằng gần đây vừa về nước, lại vàoviện chữa trị thêm một thời gian mà cũng chỉ có thể hồi phục đến mức đó, tuy không thể bằng người bình thường nhưng chí ít cũng có thể tự lo cho mình. Có tiếp tục chữa trị cũng chẳng ý nghĩa gì, chi bằng tìm conđường sống tốt một chút sau này cho Mạc Hằng, Mạc Kiến Quốc còn nhắc đến hôn sự của Mạc Hằng, bảo bác đã già rồi, chỉ việc này là không anlòng.”
Thần thái khi phơi nắng của Hướng Viễn cũng có chút thay đổi, cô nghiêng mặt nắng nghe Diệp Khiên Trạch nói.
“Nói xong chuyện này, không biết vô tình hay cố ý mà bác hỏi đến Diệp Linh.Bác ấy nói hôm đó hình như có nhìn thấy Diệp Linh trong yến tiệc, cô gái bé nhỏ đã lớn rồi, trước kia vẫn nghe bố bảo Diệp Linh không được khoẻ, bây giờ thấy có vẻ rất ổn. Còn nói chuyện trước kia đã qua rồi, MạcHằng chẳng còn nhớ chút gì chuyện Diệp Linh đẩy cậu ấy ngã từ thangxuống, chỉ nhớ cảnh vui đùa với Diệp Linh hồi bé, cứ mãi không quênđược…”
“Anh sợ ý của bác ấy là muốn để Mạc Hằng và Diệp Linh…”
Hướng Viễn vẫn chưa nói hết, Diệp Khiên Trạch đã tiếp lời với vẻ lo lắng:“Phải, sao anh yên tâm được, Hướng Viễn, không thể làm thế được. Dù ALinh có lỗi với Mạc Hằng nhưng cũng không thể gả cho cậu ấy được vì MạcHằng dù gì cũng là một thằng ngốc… Anh thực sự sợ Mạc Kiến Quốc sẽ nóithẳng chuyện đó ra nên đã vội vàng kết thúc câu chuyện”.
HướngViễn dùng ngón chân đùa đám cá đang nổi trên mặt nước, nói: “Anh sợ gì?Cho dù có yêu cầu thật thì bác ấy cũng không phải là Ngọc hoàng Thượngđế, bảo kết hôn là kết hôn được”.
“Chuyện này anh biết nhưng nhớđến nguyên nhân Mạc Hằng bị thương thì trong lòng vẫn thấy khổ tâm.Trong chuyện này thì nhà chúng ta vẫn có lỗi trước.”
“Vậy thì gảDiệp Linh cho cậu ta à?”, Hướng Viễn rút ngón chân vẫn chưa ướt nước của mình về rồi nhìn Diệp Khiên Trạch đang tỏ vẻ đau khổ, nhún nhún vai nói tiếp: “Vậy thì thôi. Nếu anh đã chắc chắn là không thể thì Mạc KiếnQuốc muốn nghĩ gì thì tuỳ ông ta. Ai mà không có chút suy tư cá nhânchứ? Anh toàn lo chuyện thiên hạ, xem trọng thị phi, mềm lòng, lại thêmnghe nhắc đến việc liên quan em gái yêu quý của mình thì càng rối hơn”.
Cô nói khẽ đến nỗi Diệp Khiên Trạch không thể xác định được sự cô đơn lúccô cúi đầu xuống có phải là ảo giác của mình không. Anh cúi đầu bảo:“Hướng Viễn, cô ấy vẫn là em gái anh”.
Hướng Viễn mỉm môi cười cười: “Anh đấy, càng quan tâm lại càng rối thêm”.
Diệp Khiên Trạch gật đầu, chắc cũng ý thức được sự ưu phiền của mình là thừa thãi. Một lúc sau, anh mới cười khổ nói thêm: “Anh là vậy đấy… càng làngười quan trọng, anh càng không biết phải làm sao mới ổn, giống như bấy lâu nay, anh cứ loay hoay không biết làm sao để em không giận nữa”.
“Em có giận à?”, Hướng Viễn nửa cười nửa không nhìn Diệp Khiên Trạch.
“Chứ lại không à?”
Hai người một đứng một ngồi bên bờ ngắm cá chép vàng bơi lội trong nước.Tâm trạng đã khá hơn, Hướng Viễn bắt đầu mở một túi đồ ăn cho cá némxuống nước. Đám cá chen chúc vào nhau hòng giành cho được miếng ăn.Chẳng trách Khiên Trạch thường nói, câu được cá không phải do lưỡi câumà là do dục vọng của cá. Chúng đã chờ đợi quá lâu nên dù biết rõ làlưỡi câu vẫn há mồm đớp lấy.
Không chờ đợi gì mới là an toàn, Hướng Viễn nghĩ như vậy, nhưng không chờ đợi gì thì sống thế nào?
Buổi chiều, các trưởng phòng, phó phòng ở khu nghỉ mát đều không có việclàm, Hướng Viễn cũng bị phó tổng Lý gọi đến chơi poker. Văn hoá pokercủa Giang Nguyên được gọi là “nguyên viễn lưu trường”. Khi còn tại vị,Diệp Bỉnh Lâm rất mê mẩn với “thăng cấp” nhưng bây giờ khi không cònphải lo mọi chuyện nữa thì đừng nói không còn tìm ai để chơi poker cùng, mà đến cờ ông cũng chẳng buồn đánh, nhưng văn hoá poker vẫn luôn đượcduy trì ở Giang Nguyên. Cho dù là nhân viên quản lý hay công nhân, ngoài lúc làm việc, bốn người một bàn là bắt đầu chơi rất hào hứng, mà theolệ cũ thì năm nào công ty cũng tổ chức cuộc thi poker “thăng cấp”.
Hướng Viễn không hào hứng lắm với những trò cờ bạc. Theo lời Hướng Dao nói,trước đây Hướng Viễn chẳng hào hứng với bất kỳ hoạt động giải trí nào,ngoài công việc ra, trò tiêu khiển duy nhất khiến cô thấy vui vẻ chínhlà đếm tiền buổi tối. Hướng Viễn tuy nghe rõ vẻ mỉa mai châm chọc trongcâu nói đó của Hướng Dao nhưng cô vẫn thừa nhận em gái mình nói cũng cóvài phần chính xác. Đối với cô, dù là cờ vây, cờ tướng, poker hay mạtchược đều là trò mưa tính hại nhau ở một hình thức khác mà thôi, vừalãng phí thời gian lại chẳng bổ ích gì. Làm sao bì được sự tĩnh lặng vàhài lòng trong tâm hồn khi đếm tiền vào mỗi tối?
Đối với hoạtđộng poker trong Giang Nguyên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việcthường nhật thì tuy không mấy hứng thú nhưng Hướng Viễn cũng để mặc mọingười thoải mái, đồng thời còn vui vẻ lấy ra ít tiền để thưởng cho cuộcthi hằng năm. Đó là hoạt động tập thể ít tiêu tốn tiền bạc nhất, sao lại không vui vẻ chứ? Có điều, cũng như lúc đầu cô học cờ vây là để tạoquan hệ với Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, cô học poker để thay đổihình thức giao lưu với nhân viên cấp dưới. Cô cũng thông thạo kiểu chơi“thăng cấp” mà “giáo sư” của cô chính là Diệp Khiên Trạch. Từ thời niênthiếu, anh đã nhìn người lớn chơi rồi học theo, đến nay thì hoàn toàntinh thông “cờ bạc”.
Hướng Viễn học rất nhanh, từ lúc bắt đầu đến lúc ra nghề chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, sát phạt với mọi ngườivài lần là kỹ thuật cũng tăng lên. Người ta nói đấy là bẩm sinh đã giỏinhưng Hướng Viễn chỉ hứ mũi vì thực ra tất cả các trò chơi cũng như mọiviệc đều có quy tắc của nó. Bạn nghiêm túc chơi thì có cái gì không biết chứ? “Thăng cấp” của Giang Nguyên thường có bốn người chơi bốn bộ bàipoker, mỗi bộ năm mươi tư lá, tổng cộng là hai trăm mười sáu lá, nhữngngười chơi không giỏi đa phần chỉ là chơi qua loa, không nhớ rõ bài.Trước nay, cô làm việc vốn nghiêm túc, lúc vui chơi cũng vậy, ai đã từng ra lá nào, bài nào trong tay người nào, hiệu suất đạt được sau mỗi lábài đánh ra là bao nhiêu, cô ngầm tính rất chính xác nên có hơn nửa phần thắng lợi. Có điều chính vì nguyên nhân này mà Diệp Khiên Trạch khôngthích đánh chung với cô, cứ cười bảo đánh bài với Hướng Viễn rất mệt,chẳng những không đạt được mục đích giải trí mà ngược lại còn khiến mình gánh thêm trách nhiệm, vì anh không chịu nổi cách cả tháng sau mà Hướng Viễn vẫn còn phân tích cho anh đâu ra đó rằng, lá bài đếm ngược thứ mấy anh đã phạm sai lầm, thậm chí còn liệt kê trên giấy hơn mười lá còn lại trên tay bốn người vào lúc đó, rất tỉ mỉ cặn kẽ. Diệp Khiên Trạch tuychin nhưng lúc ra bài quá tuỳ hứng, đó cũng chính là nguyên nhân anhkhông thể nào đạt đến trình độ cao nhất.
Diệp Khiên Trạch nói:“Đó chính là điểm khác nhau giữa anh và em. Anh chỉ muốn vui, không muốn tốt nhất, nếu không sẽ mất đi cảm giác kỳ diệu đó”. Nếu đã không giốngnhau thì tự khắc sẽ không vui chơi cùng nhau nên sau khi Hướng Viễn biết cách chơi, hai vợ chồng họ rất hiếm khi cùng đánh bài. Chiều nay, DiệpKhiên Trạch có ý bù đắp khoảng thời gian lạnh nhạt và căng thẳng giữahai người nên chỉ muốn tìm cơ hội để hai người cùng ngồi xuống với nhaumà thôi. Phó tổng Lý tinh ý biết rõ nên cũng giúp cho anh toại nguyện.
Thế là, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, phó tổng Lý, thêm trưởng phòng của bộphận sản xuất, bốn người ngồi xoa bài. Diệp Khiên Trạch và phó tổng Lýhợp sức, Hướng Viễn và trưởng phòng kia chơi cùng nhau. Nói là bài phẩmnhư nhãn phẩm, Hướng Viễn cảm nhận sâu sắc rằng: phong cách chơi bài của Diệp Khiên Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, Phó tổng Lý lại đánh rất cóphương pháp, nhưng lại quá thận trọng, còn bạn chơi của Hướng Viễn rabài rất sáng suốt nhưng cô nhìn ra mỗi lá bài của anh ta đều có ý thuậntheo mình, trên tay còn rất nhiều lá chưa ra, cũng gác lại để phối hợpvới Hướng Viễn, đó cũng là một kỳ phùng địch thủ.
Hướng Viễn lầnnày đánh rất suôn sẻ, liên tục dẫn đầu, thắng lợi đã trong tầm tay nhưng Diệp Khiên Trạch và Phó tổng Lý đột nhiên tung ra những lá bài rất khóchịu, lại thêm phối hợp khá ăn ý nên chẳng những gỡ hoà được thế cuộc mà còn ẩn giấu cả cơ hội thắng lợi. Hướng Viễn thầm biết là không ổn nhưng bất lực là bài không như người, rất khó kiểm soát trên tay. Cô thầmtính toán cục diện có thể xảy ra với những lá bài cuối cùng, biết làmình đã thua nhưng vẫn đang nghĩ xem cố gắng làm sao để giảm thiểu tổnthất. Cô bỗng nhìn thoáng qua Diệp Khiên Trạch ngồi bên trái mình, kêulên kinh ngạc: “Diệp Khiên Trach, sao anh thiếu một lá bài?”.
“Có không?”, Diệp Khiên Trạch hơi ngạc nhiên nhìn số bài còn lại trên tayba người, khẽ cười thành tiếng: “Ồ, đúng là thiếu mất một lá bài. Lầnnày “lao động cải tạo” rồi, bài tốt mấy cũng vô ích, anh cũng chẳng biết đánh ra thêm một lá từ lúc nào nữa”.
“Anh đấy, em đã nói anhkhông chuyên tâm mà.” Cục diện thay đổi, Hướng Viễn nhẹ nhõm trong bụngnhưng vẫn trách móc nửa đùa nửa thật. Thắng bài thế này khiến cô cứ cócảm giác tẻ nhạt.
Anh trưởng phòng lần đầu đánh bài với các lãnhđạo cấp cao thấy thế bèn hoà hoãn: “Không sao, không sao, đánh bài mà,chỉ để giết thời gian thôi. Không phân thắng thua, không phân thắngthua”.
Hướng Viễn đặt bài xuống, cười: “Cũng không thể nói thế được, không phân thắng thua thì ngồi nãy giờ để làm gì?”.
Anh chàng trưởng phòng thấy cô cười cũng không biết được trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng cũng có phần lo ngại mình đã nói sai lên lén nhìn DiệpKhiên Trạch một cái. Diệp Khiên Trạch cũng bỏ bài xuống, cười nói: “Thua rồi, thua rồi. Đi, Hướng Viễn, chẳng phải bảo chiều nay Giang Nguyên và nhân viên bên khu nghỉ mát có cuộc thi đấu bóng rổ sao? Cũng sắp đếnrồi, chúng ta đi xem thôi”.