Chương 17

“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.” Đao Y Minh tháo dây an toàn, nhìn Giang Tử Khâm bên cạnh, mỉm cười, “Tên ai đặt cho thế? Rất hay!”

Giang Tử Khâm không trả lời, thò đầu qua cửa sổ, nhìn người qua lại trên con phố náo nhiệt, ngơ ngẩn nghĩ, anh ấy có còn ở đây không.

“Một cái tên tầm thường thôi.” Cô ngừng lại, rồi tiếp tục với một chút trách móc: “Bây giờ tôi có thêm một công việc, chính là đưa anh đi ăn đêm.”

Đao Y Minh cười dịu dàng, xuống xe mở cửa cho cô, rồi đứng đợi, ánh mắt thanh lạnh nhìn cô từ đầu xuống chân. Cô nữ sinh trẻ măng xinh đẹp, có một vẻ tươi rói tinh khôi của cỏ xanh và sương sớm, nhưng mặt nghiêm nghị, nét ưu tư cố hữu vắng bóng nụ cười.

Giang Tử Khâm cảm giác da đầu phát tê vì ánh mắt anh ta, liếc anh ta, hỏi: “Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?”

“Muốn nhìn tâm hồn em.” Anh ta nói đùa.

“Ồ, nhìn ra chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Thật tiếc.”

Đao Y Minh nhún vai.

Hai người đi dọc con phố ẩm thực, từ thịt dê thơm lừng đến cá mực tẩm gia vị nướng trắng phau, hai người đều ăn rất hào hứng, gọi bao nhiêu, ăn hết sạch bấy nhiêu.

Giang Tử Khâm vừa ném đũa vào thùng rác, Đao Y Minh đã đưa giấy lau cho cô.

Anh nửa cười nửa không, nói: “Trông cô ăn kìa, biến thành con mèo hoa rồi.”

Giang Tử Khâm không phật ý: “Xấu hổ ghê!”

Đao Y Minh không hiểu sao bỗng im bặt, như ăn phải ruồi, mãi không nói gì. Giang Tử Khâm hỏi anh có cần gọi cốc trà sữa, anh ngồi yên ngây ra mãi, lúc lâu sau mới sực tỉnh, ngơ ngác hỏi: “Cô vừa nói gì?”

Anh chàng này! Giang Tử Khâm lắc đầu, chẳng bận tâm liệu đây có phải cũng là một thủ đoạn của anh ta. Cô liếc một cái, đặt cốc trà sữa vào tay anh ta.

Lúc này Đao Y Minh mới nói: “Tôi không thích đồ ngọt.”

Anh ta không thích đồ ngọt - Kha Ngạn Tịch cũng không thích.

Nhưng Giang Tử Khâm rất háu ăn, thường nửa đêm mặc đồ ngủ chạy ra, nói như mê ngủ: “Ngạn Tịch, em muốn ăn!” Sau đó kéo tay anh chạy ra ngoài.

Kha Ngạn Tịch ở khu chung cư cao cấp ngoại ô, muốn tìm một quán ăn đêm kha khá ít nhất cũng phải lái xe trên mười cây số. Nhưng anh luôn chiều cô, phóng xe như bay trên con đường không một bóng người. Lúc đầu cô rất háo hức, quấn mình trong cái áo khoác của anh, hớn hở nhìn cảnh đêm bên ngoài. Nhưng khi đến quán ăn đã ngủ ngon lành, gọi dậy xuống xe vào ăn, cô chỉ nhóp nhép miệng, lúng búng nói gì, rồi trở mình ngủ tiếp.

Bó tay với cô, anh lắc đầu, xuống xe mua ít bánh ngọt, trà sữa, còn mua thêm một lô đồ ăn vặt linh tinh mà anh ghét cay ghét đắng. Sau khi về nhà, vừa nhìn cô ăn ngấu nghiến, vừa hậm hực kể tội cô. Giang Tử Khâm vừa tỉnh ngủ chưa lâu, liền lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng anh, lúc đầu anh lắc đầu nguầy nguậy, dứt khoát né tránh, cuối cùng cắn một miếng cá mực, “Ồ, ngon đấy chứ.”

Nhưng Kha Ngạn Tịch từ chối trà sữa, chê món này calo quá cao, anh không muốn béo phì. Giang Tử Khâm lạnh mặt nhìn anh, anh chàng luôn biết cách nói đùa tỉnh khô như không. Cô thường giễu anh, “Chẳng phải anh ăn hết sạch chỗ bánh em ăn dở đó sao?” Anh ngoắc ngón tay ra hiệu, lại cắn thêm miếng cá mực nướng, nhưng do quá cay, mặt đỏ lựng, đưa mắt nhìn quanh không thấy có nước, liền cướp cốc trà sữa trong tay cô, uống ừng ực một hơi.

Giang Tử Khâm trố mắt nhìn, bất bình lẩm bẩm: “Tay anh cũng có một cốc đấy thôi!” Nhưng anh nhất định muốn uống cốc của cô!

Kha Ngạn Tịch nhăn nhó, miệng vẫn còn cay, trề môi: “Cốc của em không ngọt.”

Giang Tử Khâm lườm anh, “Của người khác bao giờ chả tốt.”

“Nghĩ gì mà mê mải thế?” Đao Y Minh khua tay trước mặt cô gái. Hai mắt hoang hoải, bước chân vô định, chắc chắn cô bé đang phân tâm.

Giang Tử Khâm đột nhiên sực tỉnh, gãi đầu cười ngây ngô: “Không có gì, ngắm cảnh thôi.”

Đao Y Minh bỗng khom người ho sặc sụa, mặt đỏ lựng, quẳng miếng cá mực nướng trên tay, “Trời ơi, sao cay thế!”

Giang Tử Khâm ngoái đầu nhìn anh, bực mình bật cười: “Rốt cuộc anh có ăn được ớt không, không ăn được sao còn bảo người ta cho nhiều ớt thế làm gì! Tự chuốc vạ vào thân, đừng trách ai.”

Đao Y Minh ho chảy nước mắt, nhìn Giang Tử Khâm có vẻ không hài lòng: “Tôi đã thế này, em còn cười được!” Nói xong nhấc luôn cốc trà trên tay cô, rít một hơi, lát sau, cốc đã trơ đáy, anh ta quẳng cốc đi, lau miệng, mãn nguyện nói: “Đỡ nhiều rồi.”

Giang Tử Khâm vừa bực vừa buồn cười: “Tay anh cũng có một cốc!”

Đao Y Minh nói, “Cốc của em không ngọt.”

“…” Giang Tử Khâm sửng sốt, câu này đã từng nghe.

Chuyện cũ cũng không hẳn thú vị, nhưng vì nó liên quan đến người đó, cho nên cứ vấn vương trong đầu, trở nên vô cùng đặc biệt, vô cùng ý nghĩa. Một người đàn ông chín chắn có những cử chỉ như trẻ con, cho nên cô mới lại đồng ý đi với anh ta, hoàn toàn chỉ do cảm giác anh ta mang lại, quá giống người cô giấu kín trong lòng.

Trên đường về, Đao Y Minh nói với Giang Tử Khâm, cô có thể tiếp tục chơi đàn ở khách sạn của anh, đến khi nào cô không thể đàn được nữa, không muốn đàn nữa thì thôi.

Giang Tử Khâm ngạc nhiên, “Chẳng phải em chỉ làm thay người khác mấy hôm?”

“Làm thay, nhưng em chơi quá xuất sắc, tôi quyết định thuê em.” Đao Y Minh cầm điếu thuốc, ra hiệu hỏi cô, Giang Tử Khâm lắc đầu, nói cứ tự nhiên, thậm chí cô còn lấy một điếu cho mình. Đao Y Minh rất ngạc nhiên, vừa châm lửa cho cô vừa hỏi: “Cô bé cũng hút thuốc ư?”

“Cô bé à? Người lớn hăm hai tuổi rồi.” Cô rít một hơi, giữ khói trong ngực, rồi từ từ nhả ra.

“Em luôn khiến tôi ngạc nhiên.” Lần đầu tiên Đao Y Minh có bạn hút thuốc trẻ như vậy, anh ta vừa đi vừa chăm chú vào khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, không có chuyện gì để nói, lại nhắc chuyện vừa rồi, “Em không cảm ơn tôi thuê em à? Còn cô gái bị em thế chỗ, không muốn hỏi về cô ấy hay sao?”

Giang Tử Khâm nhả khói thuốc, nghiêng đầu nhìn anh, “Có cần thiết không?”

“Ờ... Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

“…”

Tối đó, hai người đi dạo mấy vòng trong khu đó, Giang Tử Khâm xem ra tâm trạng không được tốt, còn Đao Y Minh hôm sau nữa phải đi công tác.

“Tôi muốn nhìn em nhiều hơn.” Anh ta không tiếc lời làm đẹp lòng cô.

Cô nhìn anh ta cười nhạt, “Nghe hay lắm!”

Đao Y Minh nói nghiêm túc, “Em không tin tất cả đàn ông hay chỉ không tin một mình tôi?”

Giang Tử Khâm bật cười, “Anh muốn em tin anh gì cơ?” Một người đàn ông có vợ, đã bao lần ngoại tình, còn có tư cách gì muốn mình tin anh ta?

Đao Y Minh buồn bã, “Tôi thất bại thật rồi. Tử Khâm, em rất đặc biệt, cho nên tôi đối với em cũng đặc biệt, em có nhận ra không?”

“Đàn ông như anh, hoàn toàn không cần hỏi câu đó, lẽ ra anh nên tự tin nói, em nhất định có thể nhận ra.”

“Cho nên tôi đối với em vô cùng đặc biệt.” Anh từng bước lấn tới, “Tôi đặc biệt ưng em, đặc biệt… thích em.”

Giang Tử Khâm gật đầu, “Cảm ơn anh.”

Đêm khuya, gió lạnh thổi qua, buốt thấu xương. Đao Y Minh cởi áo khoác, choàng lên vai cô. Anh vốn có thể nhân cơ hội ôm cô, nhưng anh không làm thế.

Anh cũng tin, anh đối với cô thực sự đặc biệt.

“Vì sao lúc nào em cũng không vui?”

Chiếc áo khoác ấm áp, ngăn cản mọi gió bụi, vẫn còn lưu mùi hơi của chủ nhân. Động vật luôn dựa vào mùi cơ thể để phân biệt đồng loại hoặc kẠthù, bình thường có mùi của bình thường, phát dục có mùi của phát dục, nếu hai bên đều có ý là sẽ vờn nhau trao đổi mùi cho nhau. Cô biết cô cũng có mùi. Bỗng bàng hoàng, nếu gặp lại Kha Ngạn Tịch, anh còn có thể nhận ra mùi của cô không?

Cô nhìn Đao Y Minh, giọng hơi châm biếm: “Anh có từng thử yêu một người? Yêu bằng cả trái tim, bất chấp tất cả?”

Đao Y Minh hơi ngạc nhiên, “Sao lại hỏi thế? Một cô bé như cô chắc rất ngưỡng mộ kiểu tình yêu đó?”

“Bởi vì yêu một người mà không có được người đó, cho nên dùng mọi cách để đạt mục đích, thậm chí đi với người đàn ông khác, cũng chỉ vì người kia, muốn khiêu khích anh ta ép anh ta lộ diện. Nhưng anh ta, người được yêu đó, lại không chút động lòng, thậm chí... quên hẳn cô ấy.” Nói lung tung một thôi, đột nhiên sực tỉnh. Thấy Đao Y Minh nghi hoặc nhìn, cô cười bẽn lẽn, “Em vừa nói gì nhỉ, ha ha.”

Đao Y Minh buồn bã, “Người đó là em sao?”

Đương nhiên cô phủ nhận, “Đùa gì vậy, em không vớ vẩn đến thế.”

Anh chậm rãi nói, “Hãy cho tôi ở bên em.”

Sau Chung Dịch, Đao Y Minh từ từ đi vào cuộc sống của Giang Tử Khâm. Có lẽ nhằm lúc mẹ Chung Dịch ốm, Đao Y Minh mang súng nhảy lên ngựa, đuổi theo cô.

Nhưng khác Chung Dịch ở chỗ, theo đuổi của Đao Y Minh giống như trận chiến dai dẳng lặng lẽ, bằng vẻ điềm tĩnh, sức cuốn hút đặc hữu của đàn ông tuổi này, không vội vàng mà từ từ chinh phục. Phần lớn thời gian ở bên nhau anh chủ tâm tạo ra không gian thoải mái, dễ chịu cho Giang Tử Khâm, dường như họ chỉ là hai người bạn thân thiện bình thường nói chuyện, ăn cơm, kể những chuyện cười vô bổ.

Ngoài lần gặp đầu tiên, Đao Y Minh dường như vô tình xoa đầu cô, những lần sau, anh luôn duy trì khoảng cách thích hợp, không có bất cứ động chạm thân mật nào. Anh nhẫn nại chịu đựng, từng bước thâm nhập vững chắc. Giang Tử Khâm cũng tỏ ra là một khán giả biết điều, thỉnh thoảng cũng vỗ tay, cổ vũ vai chính nhân quân tử mà anh đang diễn.

Xung quanh Đao Y Minh luôn có nhiều phụ nữ. Khi Giang Tử Khâm đợi trong văn phòng của anh, thỉnh thoảng lại có điện thoại nội bộ của thư ký, hỏi anh có nghe điện thoại của tiểu thư nào đó không.

Anh luôn nhìn cô ngại ngùng mỉm cười, nói không nghe, sau đó gác máy.

Giang Tử Khâm cảm thấy quá vô vị, đứng tựa bàn làm việc của anh, giở xem những bức ảnh. Lát sau quay người, cười nhạt nói: “Em luôn quấy rầy anh.”

Đao Y Minh đoạt lại bức ảnh trong tay cô, nhìn một lát, “Thật không? Vậy thì tôi thích được quấy rầy.” Anh thản nhiên nói, rồi chỉ bức ảnh, lại tiếp, “Đó là vợ tôi, chúng tôi còn có một con trai hai tuổi.”

Đao Y Minh không hề giấu chuyện mình có vợ.

Giang Tử Khâm cười: “Vợ anh hình như rất trẻ.” Hơn nữa là một phụ nữ rất có khí chất, cũng như Đao Y Minh, con người cô tỏa ra nét thư thái, ung dung. Cô ta mỉm cười, tay bế con trai, dịu dàng nhìn ống kính. Có lẽ người cô ta nhìn chính là vị phu quân đang chụp ảnh hai mẹ con.

“Cũng chỉ vì nhìn rất trẻ, cô ấy hơn anh hai tuổi, lúc sinh con đã gần bốn mươi. Cô ấy từng chịu nhiều vất vả, nghĩ đến là anh lại đau lòng.”

Mặt Đao Y Minh dần dần trở nên ưu tư. Giang Tử Khâm cảm thấy buồn cười, anh ta vừa khao khát sức thanh xuân tràn nhựa sống của người trước mặt, vừa buồn rầu nói về bà vợ tào khang, mâu thuẫn quá! Phải chăng đây cũng là một thủ đoạn, một người đàn ông thành đạt, thương vợ, luôn chiếm được tình cảm của người khác.

Giang Tử Khâm không nói nữa, cáo từ, bước ra, “Đến giờ rồi, em phải đi làm việc đây.”

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể đi ra. Đao Y Minh đã đứng lên đuổi theo, anh vừa sải bước vừa gọi cô, nhưng cô không ngoái lại. Hai người ganh đua, đến khi anh nhanh chân đuổi kịp, nắm vai cô, xoay lại để cô đối diện với mình.

“Tử Khâm,” anh khẽ gọi, hơi thở ấm phả vào sau tai cô, cô gái như mang hương cỏ xanh trong sương sớm đã ở trong vòng tay anh.

Giang Tử Khâm rất phản cảm kiểu ôm bất chợt thế này, nhưng anh ta xiết quá chặt. Cô đột nhiên ngửi thấy hơi đàn ông từ người anh ta, cảm giác an toàn quen thuộc bất chợt ập đến. Anh ta ôm chặt, như sợ cô biến mất.

Đao Y Minh vẫn thì thầm gọi tên cô, đến khi Giang Tử Khâm nói: “Em phải đi rồi” anh mới bừng tỉnh, lý trí lại quay về, dường như ngạc nhiên vì hành động của mình, cánh tay rắn thép vội buông ra, thậm chí lùi mấy bước - nhưng không xin lỗi.

Giang Tử Khâm đã quay người, đi ra ngoài.

Giang Tử Khâm vẫn đàn khúc “Childhood memory”, trong đầu cô, sự kiện nho nhỏ vừa rồi thuộc về Đao Y Minh nhanh chóng bị lật qua.

Kha Ngạn Tịch không hề gọi cho cô lần nào. Rõ ràng nhìn thấy cô, trong quán sủi cảo ồn ào kia, nhưng anh vẫn phớt lờ, vẫn ngồi bên cô nàng trông như con rối, lặng thinh để mặc cô khô héo một xó.

Có lúc, thậm chí cô đã nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến Kha Ngạn Tịch hồi tâm chuyển ý, hay là phải ốm nặng một trận? Cô sẽ nằm trên giường, thoi thóp trong những phút cuối cùng, chờ đợi sự đoái thương của anh, rồi giơ tay phác một cử chỉ thê lương vĩnh biệt, để lại ký ức vĩnh viễn trong lòng anh?

Dẫu có chút tình cảm, anh cũng sẽ đau khổ, áy náy, hối hận khôn nguôi. Huống hồ họ từng yêu nhau, cho dù sau khi chia tay trong bẽ bàng như vậy, cô vẫn tin họ từng yêu nhau, anh yêu cô như yêu cuộc sống của mình.

Nhưng bây giờ, anh để mặc cô sa ngã, quanh quẩn bên hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Nhưng, như vậy cũng rất tốt, để xem ai không chịu nổi, để xem ai cuối cùng là người chiến thắng.

Sau hôm đó, Đao Y Minh bỗng dưng mất tích.

Tất nhiên không phải là mất tích thực sự, chỉ là không đưa đón cô, chỉ là không dịu dàng đưa cô đi ăn. Trò chơi của đàn ông lão luyện trong tình trường là thế, muốn trói phải tạm thời buông.

Giang Tử Khâm không hề thấy lạ, cô vẫn chơi đàn ở khách sạn Hàn Phủ. Đem tất cả số tiền kiếm được đi gửi ngân hàng. Lần đó, lúc cầm thẻ từ ngân hàng đi ra, cô bỗng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong chiếc xe hơi đỗ bên đường.

Anh chủ ý đi theo cô ư? Kha Ngạn Tịch vẫn ngồi trong xe, ra hiệu gọi cô vào.

Giang Tử Khâm cũng không từ chối, nhưng vừa ngồi xuống ghế, đã thấy một xấp phong bì dày rơi trên đùi. Giật mình, vừa mở ra, đã nghe thấy tiếng “Hừ” giận dữ của Kha Ngạn Tịch.

“Ba tám tuổi, đã kết hôn, có con!” Anh nghiêng đầu, sắc mặt rất nghiêm trọng, “Em tránh xa anh ta một chút.”

Hừ, cuối cùng anh đã phải xuất hiện! Nhưng cô không sao vui lên được.

Trong phong bì là những bức ảnh của Đao Y Minh. Anh ta hẹn hò với rất nhiều cô gái, đều thuộc loại mỹ nhân nhất hạng, chỉ khẽ bấm, má cô nào cũng non mọng phì nước. Nhưng khi ở bên con trai, anh ta lại là người cha hoàn mỹ, lưng cõng con, mắt tình tứ nhìn vợ.

Giang Tử Khâm ném trả tập ảnh vào người Kha Ngạn Tịch, lạnh lùng: “Em biết hết. Vậy thì sao?”

“Vậy thì sao?” Kha Ngạn Tịch cười khẩy, nổi giận thực sự. Anh hạ kính cửa ném cả ảnh lẫn phong bì ra ngoài, “Em trở nên tùy tiện như vậy từ bao giờ?”

Giang Tử Khâm bỗng nổi đóa, mặt đỏ lựng, vặn lại “Em tùy tiện thế nào?”

“Đầu tiên là quan hệ mập mờ với thầy giáo, sau đó là đàn ông có vợ. Giang Tử Khâm, em không còn nhỏ nữa, rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc khi nào em mới thôi ương bướng!”

Cô không nói, cắn chặt môi. Cố kìm nước mắt, mở cửa xe, bước nhanh xuống. Cô cứ thế đi thẳng ra giữa đường, bước nhanh, vội vã, bất chấp dòng xe như nước.

Mọi tế bào đều đang gào thét, cô phải rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông này, sau đó xóa đi mọi ký ức đã có, làm lại từ đầu! Đằng sau có tiếng phanh xe hơi rít chói tai, dường như linh cảm điều gì, cô quay phắt người. Một chiếc xe dừng cách đó năm mét, bên cạnh là Kha Ngạn Tịch sắc mặt nghiêm trọng. Anh vẫn bước, chỉ hơi choạng choạng.

Giang Tử Khâm chạy như bay trở lại, ôm chặt anh, kéo anh sang lề đường bên này. Nước mắt đã trào ra, cô giậm chân, hét: “Ngạn Tịch, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh có biết vừa rồi quá nguy hiểm không? Có biết anh suýt bị xe đâm không?”

Kha Ngạn Tịch cau mày, lấy cùi tay lau nước mắt cho cô, cô liền nắm bàn tay ấy. Tay kia níu cổ anh kéo xuống, áp đôi môi nóng ấm, ướt át lên môi anh, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt anh, chóp mũi sượt qua khuôn mặt lạnh giá của anh. Trong phút chốc thế giới vụt trở nên yên tĩnh, vạn vật xung quanh biến thành hư không. Họ dựa vào nhau, giống như ngày xưa bên nhau.

Tay Kha Ngạn Tịch đã đặt lên lưng cô, muốn xiết chặt, nhưng lại phân vân, do dự, cuối cùng dằn lòng nắm vai cô, tàn nhẫn đẩy ra. Anh lùi sau mấy bước, vẫn thở hổn hển.

Giang Tử Khâm vẫn sáp lại, nhưng bị anh nắm vai giữ chặt, anh thậm chí hét lên: “Giang Tử Khâm, em bình tĩnh một chút!”

Cô đột nhiên sực tỉnh, đứng lặng nhìn anh, đến khi anh ngoảnh mặt đi, không dám nhìn cô. Lòng anh đã sắt đá như thế.

“Đồ nhát gan, anh tưởng như vậy là tốt cho em sao? Anh tưởng anh ra đi, kết hôn với người khác, là em sẽ yên ổn hay sao?” Cô lau nước mắt, giọng thách thức, “Em bất chấp anh ấy có vợ hay không, nếu em yêu anh ấy, em sẽ sống với anh ấy, hoàn toàn không như anh.”

“Em...” Kha Ngạn Tịch tức tối mặt trắng bệch, một lúc sau mới chậm rãi nói dằn từng chữ: “Em thích các ông già vậy sao?”

Giang Tử Khâm đột nhiên im bặt.

Kinh ngạc nhìn anh, không thể nào tưởng tượng anh có thể nói câu đó. Anh nghĩ vậy thật ư? Chỉ một câu nhẹ tênh đã biến mọi tình cảm của cô thành trò cười?

Bỗng thấy mệt, không còn sức tranh cãi, toàn thân muốn sụp xuống đất.

Giang Tử Khâm mãi không nhớ ra, hôm đó mình đã rời khỏi thế giới của anh như thế nào, không biết cô có nói gì thêm không, hay là bỏ đi thẳng ngay trước mặt anh. Tóm lại khi về đến ký túc xá, trời vừa tối, thần trí cô cũng vừa phục hồi.

Văn Song Song về ngay sau đó, thấy cô nằm rũ trên giường khe khẽ khóc, bỗng lo lắng. Đi đến, kéo chăn trùm trên đầu Giang Tử Khâm, giọng mệt mỏi: “Xin cậu đừng lắm chuyện như thế được không?”

Giang Tử Khâm vùi đầu vào gối, khóc đau đớn.

Văn Song Song ngồi xuống cạnh giường, nói một thôi, “Lần trước cậu bị sốt, anh chàng người cũ của cậu đến đập cửa như điên, tôi đang ngủ say thì bị đánh thức. Không thấy mở cửa, anh ta đập thình thình, tôi mặc áo ngủ đứng một bên, lúc anh ta xông vào, bộ dạng làm tôi sợ chết khiếp!”

Giang Tử Khâm sững người, quay lại nhìn cô bạn.

“Chuyện vặt đó tôi cho qua, nhưng vừa rồi tôi tự học ở giảng đường, đang luyện nghe thì bị gọi ra ngoài! Đoán xem, một người đàn ông đến tìm cậu, chưa biết thế nào đã hỏi, có phải tôi ở cùng phòng với cậu, nhất định bắt tôi gọi cậu ra. Rốt cuộc cậu làm sao? Có cả đống đàn ông theo như vậy, có mệt không? Ai theo đuổi ai cứ việc, sao cứ đến quấy rầy tôi? Cậu có chỗ dựa, có đàn ông bao, nhưng tôi không may mắn như thế, để cho người ta sống với được không?”

Giang Tử Khâm ngượng đỏ mặt, lập tức ngồi dậy, cũng không hỏi là đàn ông nào, lau mặt xong, đi xuống cầu thang. Đao Y Minh đứng trước mũi xe, một ánh lửa nhỏ vừa lóe, anh đang cúi đầu, châm thuốc hút.

Không khí trong xe nặng nề, bức bối, Đao Y Minh lặng lẽ ngồi hút thuốc bên cạnh Giang Tử Khâm, không nói gì, lát sau nhấn ga phóng khỏi trường. Xe chạy rất nhanh, gió rít bên ngoài, trong xe lại im lặng như chết.

Xe đi qua một con đường dài, đột nhiên chậm lại, rồi dừng lại bên đường. Trong bóng tối, chỉ có một đốm lửa cháy đỏ trên điếu thuốc, Giang Tử Khâm đón bao thuốc, cũng châm cho mình một điếu.

Đao Y Minh rút điếu thuốc trên môi cô, cũng dập điếu của mình, giọng khản đặc: “Mấy hôm nay em sống thế nào?”

Cô không đáp.

“Tôi tưởng em sẽ gọi cho tôi.” Anh đột nhiên bật cười, dường như hơi bất an. Lát sau quay lại nhìn cô, “Tôi rất nhớ em.”

Cô thản nhiên nhìn anh, “Nhớ thế nào?”

Đao Y Minh đột nhiên sáp tới, nắm tay cô đặt lên ngực mình, “ớ bằng tim.”

Cô rút tay ra, “Anh đã nói như vậy với bao nhiêu cô gái rồi?”

“Rất nhiều!” Anh không nói dối, nhưng lời nói thật càng giống lời nói dối ngọt ngào, “Nhưng với em thì khác.”

Nếu không gặp Kha Ngạn Tịch, có lẽ lúc này Giang Tử Khâm sẽ không xao động, tuy nhiên chính trong sự yên lặng như chết này, cô đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Phụ nữ luôn có chút nông cạn như thế, dẫu biết chỉ là lời nói cho hay, vẫn thích nghe. Chẳng ai không muốn mình là cô gái đặc biệt đó, người để lại ký ức vĩnh viễn không phai mờ trong lòng đàn ông.

Đao Y Minh ôm cô. Người đàn ông ích kỷ đó ôm cô, nhưng lúc này cô lại không muốn đẩy anh ta ra nữa. Anh ta có vợ, có con, thì can hệ gì đến cô, từ đầu chí cuối, là anh ta quyến rũ cô, đáng trách, đáng phỉ nhổ là anh ta.

Khi Chung Dịch tự rút lui trong buồn phiền, Đao Y Minh và Giang Tử Khâm liền cặp với nhau, như hình với bóng. Giang Tử Khâm không che giấu điều gì, nhưng cũng không thừa nhận điều gì. Từ năm mười tám tuổi, cô đã chủ tâm mang khuôn mặt phản nghịch ngụy tạo, nó từ lâu đã thấm vào máu, hóa thành một phần của cơ thể cô.

Chung Dịch đợi cô rất lâu rất lâu dưới khu ký túc xá nữ, Giang Tử Khâm thong thả đi đến. Anh bước nhanh lại, một tay túm cánh tay cô, cuối cùng đã đến lúc đối chất trực diện.

“Anh nghe nói, nghe nói em và... và Y Minh cặp với nhau.” Anh giận run người, cơ mặt cũng run run, thậm chí trợn mắt quát, “Hãy nói với anh, đó không phải là sự thật!”

“Đó không phải là sự thật.” Giang Tử Khâm cười với anh, “Thôi, em phải đi ăn cơm đây.”

Đằng sau có tiếng xe hơi tiến đến, Chung Dịch ngoái lại, Giang Tử Khâm nhân cơ hội thoát khỏi tay anh đi về phía chiếc xe màu bạc.

Đao Y Minh xuống xe, nhìn thấy Chung Dịch, hơi sững ra. Giang Tử Khâm đã đi qua anh, điềm nhiên ngồi vào trong xe.

Chung Dịch tức sôi máu. Hình như có kẻ ngang nhiên cắm sừng lên đầu anh. Làm anh phát điên.

Đao Y Minh quả có bối rối, mặc dù Giang Tử Khâm không có tình cảm với Chung Dịch, nhưng có thể Chung Dịch không nghĩ thế. Anh vỗ vai bạn cũ, an ủi, “Lần sau tôi sẽ giải thích với anh.”

“Mẹ kiếp, giải thích con khỉ!” Chung Dịch văng tục, rồi bất ngờ vung tay đấm vào mặt Đao Y Minh.

Đao Y Minh chỉ cảm thấy cái cằm của mình hình như bị lệch, đầu u u nặng trịch, tai ù không nghe thấy gì hết. Trong tầm nhìn lờ mờ, Chung Dịch vẫn đang lao đến, vung tay định đánh tiếp. Anh cúi người, khéo léo tránh được, cũng lập tức phản đòn, đấm thẳng vào cằm Chung Dịch.

Chung Dịch vẫn là một thư sinh, không chịu nổi cú đấm, lùi sau liền mấy bước, do không chú ý vướng phải cái bậc, ngồi phịch xuống, mông giáng xuống nền xi măng đau điếng. Anh đỏ hai mắt, chỉ vào Giang Tử Khâm ngồi trong xe gần đó, quát: “Khốn thật! Cô ra ngay cho tôi!”

Nhưng Giang Tử Khâm đã nâng kính xe. Chung Dịch tức tối lồng lộn, không biết trút vào đâu, đấm ngay lên cái bậc xi măng, da thịt xây xát, máu tươi túa ra.

Đao Y Minh lái xe, nhanh chóng đưa cô ra khỏi trường, chỗ cằm bị đấm dần dần sưng to, nhưng Giang Tử Khâm bên cạnh, gương mặt trẻ xinh đẹp vẫn nghiêm nghị, không một chút xao động.

Anh bỗng bật cười, tự giễu mình: “Tôi tưởng em đã giải thích rõ với anh ta.”

Giang Tử Khâm còn thấy buồn cười hơn, hỏi lại: “Giải thích gì cơ, vì sao em phải giải thích với anh ấy, mà phải giải thích những gì?”

Đao Y Minh thở dài, “Tự em biết rõ.”

“Không, em không biết.”

Lát sau, anh mới nói: “Đúng là em rất đặc biệt.”

Giang Tử Khâm cười gượng, “Phải, câu này em đã nghe đủ rồi.”

“Nhưng em có biết, em càng phá phách càng khiến người ta muốn chinh phục. Thậm chí anh cũng không biết đây rốt cuộc có phải đúng là em không, hay chỉ là một thủ đoạn của em? Tử Khâm, bây giờ anh thực sự càng ngày càng mơ hồ.”

“Nếu không, anh tưởng mọi người đều giả dối như bọn anh chắc?”

“Ha ha, một cô bé miệng lưỡi sắc lẹm.”

“Cảm ơn đã khen, người trái đất xuẩn ngốc.”

Xe phóng nhanh đến địa điểm đã định. Đao Y Minh mở cửa xe cho cô, sục tay vào mái tóc dài của cô, dán môi vào môi cô, để cho đôi đồng tử sâu đen trong mắt mình in trọn khuôn mặt xinh đẹp đó.

“Nếu chưa kết hôn, anh rất muốn theo đuổi em, anh sẽ lôi trái tim em ra, xem bên trong rốt cuộc có gì.”

Giang Tử Khâm gỡ tay anh ta, lảng tránh ánh mắt ấy, “Đằng nào cũng không có anh.”

“Cho nên anh mới càng nỗ lực, nhất định có ngày trong tim em chỉ có một mình anh.”

Tim anh ta chẳng qua là một ngôi nhà, các cô gái xinh đẹp qua qua lại lại đều có thể tạm thời nghỉ chân.

Anh ta có thể yêu rất nhiều người, nhưng chỉ cho phép người khác yêu một mình anh ta, lại còn ảo tưởng cô sẽ xây cho riêng anh ta một ngôi nhà “trong tim”... Đằng sau vẻ ngoài chín chắn vẫn là một trái tim ấu trĩ, đàn ông luôn yêu bản thân hơn hết thảy.

Thực ra, bấy lâu nay, người muốn trở thành đặc biệt không phải là cô, mà là chính bản thân anh ta mà thôi.

Cô cười nhạt, “Đáng tiếc, anh đã kết hôn rồi.”

Ra về sau sự cố hôm đó, Giang Tử Khâm buồn não nề. Cô liên tục dùng những người đàn ông để làm tê liệt chính mình, nghe những lời tán tỉnh, làm những chuyện thân mật, để lấp chỗ trống trong lòng. Nhưng liệu cô có vui? Không, một phút cũng không.

Cô mang chiếc ghế dài, để cạnh cầu thang lộ thiên, tựa đầu vào lan can, hút hết điếu này sang điếu khác. Năm mười chín tuổi, trong kỳ nghỉ hè nóng nực sau khi thi đại học, cô đã dùng cách đó để giết thời gian những ngày không có anh.

Khi làm bài thi thử đại học, Giang Tử Khâm đạt đưới điểm trung bình, nhưng lúc thi chính thức, cô lại vừa đủ điểm sàn. Hôm công bố điểm sàn, Kha Ngạn Tịch rất phấn khởi. Anh về sớm, liệt kê danh sách các trường mà anh đã giúp cô lựa chọn từ lâu, chỉ cần cô thích, anh tìm mọi cách để cô toại nguyện.

Giang Tử Khâm chọn đại học Hàn Phủ ở phía đông nam thành phố, lý do rất đơn giản, trường gần nhà. Từ biệt thự của Kha Ngạn Tịch đến đó không quá ba giờ xe hơi. Lúc đầu anh không đồng ý, cuối cùng sau khi cân nhắc, vẫn chiều ý cô.

Hôm nhận giấy báo nhập bọc, Kha Ngạn Tịch vội vàng về nhà, đẩy cửa bước vào, lại thấy Giang Tử Khâm ngồi trên cầu thang hút thuốc. Anh xám mặt, sải mấy bước đến, rút điếu thuốc trên tay cô, ánh mắt như có thể giết người.

Anh vẫn giận cô, không nói một câu, dù cô đi theo anh giải thích mãi. Trong bữa tối, Kha Ngạn Tịch vẫn lạnh lùng, cô không chịu nổi, ném bát đũa đi, chưa kịp nói gì đã nước mắt vòng quanh.

“Em sắp đi rồi, anh vẫn không muốn nhìn mặt em. Biết rõ là em buồn, vẫn không chịu nói với em một câu. Em có gì sai, anh cũng không nên đối xử với em như thế... Em sắp phải đi rồi.”

Kha Ngạn Tịch sợ cô khóc, thở dài, ngồi xuống cạnh cô. Anh vẫn dỗ cô như ngày trước, vỗ vai, dịu giọng: “Tiểu Man ngoan nào, anh không đáng để em bận tâm đâu.”

Cô càng khóc dữ!

Phải rồi, khi cô khóc thì không ể dỗ, vậy mà anh lại quên. Anh luống cuống, mọi nguyên tắc lúc này đều vô nghĩa. Anh bối rối, lẩm bẩm: “Ai bảo em hút thuốc!”

Lại còn dám trách người ta! Giang Tử Khâm giận dỗi, nhệch môi cự lại, “Ai bảo anh không về!”

Kha Ngạn Tịch vẫn hơi sợ Giang Tử Khâm, cô đã ngang nhiên làm một Mathilda mười hai tuổi, vậy anh sẽ là Leon của cô, Leon hy sinh vì Mathilda, Leon nói với Mathilda “Anh yêu em” hay sao? Anh lại im lặng.

Một tháng cuối cùng ở nhà, Kha Ngạn Tịch cố gắng về nhà sớm, nếu thực sự quá bận, lại gọi cô đến công ty. Giang Tử Khâm mười chín tuổi, dáng thon mảnh, thanh tú, vô cùng xinh đẹp, thích mặc váy kiểu Pháp dài đến gót chân. Lúc đầu có người biết cô, thường chỉ trỏ sau lưng, “Váy dài lại đến”.

Giang Tử Khâm luôn thích gây rối, thỉnh thoảng lại ngang nhiên khoác tay anh đi lại trong công ty, mấy vị nguyên lão nhìn thấy mỉm cười, nói đùa Kha Ngạn Tịch, “Ở đâu ra cô gái đẹp như thế, Kha tổng quả là có hồng phúc.” Anh vẫn giới thiệu như hồi cô mười hai tuổi, “Không, đây là Giang Tử Khâm.” Luôn trả lời không đúng câu hỏi.

Anh thường bất ngờ trước các trò của cô, ngây người đứng im, ngây người khi bị cô khoác tay, ngây người khi bị nhìn ngắm. Đây là khoảng thời gian Giang Tử Khâm vui nhất. Anh làm việc, cô ngồi đầu bàn bên kia chơi game bằng di động, hoặc dùng phần mềm dành cho piano chơi cho anh nghe bản nhạc đơn giản “Búp bê khiêu vũ với gấu con”. Anh hỏi có chơi được “Bài ca cái vỏ trứng” không, cô lắc đầu, sau đó nhất định bắt anh hát thử.

Lúc đó, họ tưởng không bao giờ có chuyện chia tay. Nhưng thời gian thấm thoát, càng nắm chặt, càng giống như cát trong tay, cuối cùng từng hạt rơi hết.

Trước hôm khai trường, Kha Ngạn Tịch dậy sớm, sau khi chuyển hành lý của cô ra xe, lại tự tay làm món sủi cảo cho cô. Phong tục của Hàn Phủ là vậy, mỗi khi đi học xa, đều phải ăn một bát sủi cảo, nhưng Giang Tử Khâm không sao nuốt nổi.

Suốt đường đến trường. Cờ màu phấp phới hai bên đường tựa như những cánh buồm chao đảo, có phải đây là bể khổ? Kha Ngạn Tịch liên tục an ủi cô, anh hứa, nếu nội trú không quen, anh nhất định đón cô về, ở ngoại trú.

Hai người ăn trưa ở nhà ăn của trường, Giang Tử Khâm vẫn không nuốt nổi, cô chọc đũa vào xuất ăn hai hào, gẩy từng hạt vào miệng. Thức ăn cũng không quen, cô và Kha Ngạn Tịch đều ăn nhạt, chị giúp việc đã được nhắc nhở cho ít muối, nhưng thức ăn ở đây quá mặn. Cô nhăn mày, kêu lên: “Ôi, có phải ở đây muối không mất tiền mua?”

Kha Ngạn Tịch vuốt má cô, dọa: “Có ăn không? Không ăn thì chết đói.”

Giang Tử Khâm còn đối đáp giỏi hơn, “Chết đói càng tốt, khỏi làm vướng mắt anh.”

“Ồ, anh không nói thế, ý anh là em không thể trèo đầu cưỡi cổ anh được nữa.” Anh nhìn cô cười ha hả, “Thực ra, anh thích nhất được em làm vướng mắt.”

Một câu hay hiếm hoi, anh nói trước khi chia tay.

Các cô bạn cùng phòng đã đến đầy đủ, phụ huynh cũng về hết. Mấy cô nữ sinh ngạc nhiên không ít vì cô bạn mới này, không phải bố mẹ đưa đến, mà lại là một người đàn ông trẻ. Hơn nữa, đã khá muộn anh ta vẫn chưa về, vẫn đang bận rộn thu xếp giúp cô ta.

Một nữ sinh nhân cơ hỏi nhỏ Giang Tử Khâm, không phải ba bạn đấy chứ, còn trẻ thế mà.

Giang Tử Khâm vừa nhìn Kha Ngạn Tịch đang lúng túng tìm cách mắc màn cho cô, vừa nói rành rọt: “Anh ấy không phải là ba tôi, mà là người yêu của tôi.”

Chính xác từng chữ.

Mathilda mười hai tuổi bạo gan thế nào, cô sẽ bạo gan như thế. Ba cô nữ sinh hoảng hốt, bịt miệng, còn cô lại như vừa làm một việc anh hùng, đầu tiên là cười khanh khách, sau đó ôm bụng cười mãi, không đứng lên được. Kha Ngạn Tịch sau khi mắc xong nút màn cuối cùng, đi đến vỗ trán cô, hỏi cười gì? Giang Tử Khâm không nói được, mái tóc sổ tung như dòng thác, che một phần má. Cô giương đôi mắt như hai viên trân châu đen láy, long lanh nhìn anh.

Phút chia tay cuối cùng vẫn đến.

Kha Ngạn Tịch cầm áo khoác, Giang Tử Khâm tiễn anh xuống tận tầng một. Chiếc Maybach đỗ trước khu ký túc nam, đã được một đám nam sinh viên quây xung quanh. Các gã trai ngắm nghía chiếc xe sang trọng, đều gật gù ngưỡng mộ. Giang Tử Khâm căm ghét mấy gã. Cô muốn đứng riêng với anh thêm lát nữa, vậy mà nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng bị họ phá hỏng.

Cuối cùng anh xoa đầu cô, dặn dò phải biết tự chăm sóc bản thân, sau đó quay người lên xe. Cô vẫy tay, xe vừa quay đầu là phóng vút đi.

Giang Tử Khâm vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh nắng cuối cùng trong ngày đã lụi ở phía chân trời màu đen vô tận, ráng chiều chói lọi nhất tề tắt ngấm. Đèn đường bừng sáng.

Khung cảnh này rất giống buổi tối đầu tiên gặp nhau. Cô từ chiếc taxi nhảy xuống, loạng choạng lao về vị cứu tinh duy nhất của mình. Nhưng lúc này, sao anh trở nên xa cách thế? Tâm tư cô bị kéo thành một sợi tơ dài giăng giăng, nếu anh cảm nhận được, nhất định nó sẽ mắc vào tim anh.

Giang Tử Khâm khóc không thành tiếng, vừa đi vừa khóc, rồi chạy, lảo đảo như người say. Không biết đêm nay là đêm nào, chỗ này là chỗ nào, cô chỉ biết chạy, chạy thục mạng về phía trước, chạy đến đoạn cuối cùng xa lắc.

Tiếng phanh xe rít mạnh, cửa xe mở rồi đóng, bóng người cao lớn đã phủ xuống bên cô, mùi hương quen thuộc ập đến.

Cô vẫn chưa định thần, Kha Ngạn Tịch đã ôm cô vào lòng, hai tay xiết chặt, như bức tường thép bảo vệ cô. Giọng anh khàn đặc như bị mất ngủ mấy đêm liền, “Tiểu Man, tuần nào anh cũng đến thăm em.”

Cô gật gật đầu, gục vào áo khoác của anh lau nước mắt, “Anh quay lại là để nói điều đó với em ư?”

“Ừ! “ Anh trả lời không do dự. Đúng là gã khờ.

Không ngờ, chưa đến một tuần, gã khờ họ Kha đã đến.

- Bởi vì một gã trai mang ký hiệu D.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện