Chương 29

Hy Lạp cổ có câu chuyện thần thoại về mối tình giữa Venus - nữ thần ái tình và chàng trai Atoni. Atoni là một người đàn ông đẹp trai có thể khiến mọi người trên thế gian điên đảo, nhưng chàng trai chỉ yêu bản thân mình. Chỉ thích rong ruổi săn bắn trong rừng.

Một ngày kia, nữ thần Ái tình gặp chàng, khuynh đảo vì diện mạo tuyệt thế của chàng, lập tức yêu chàng, và muốn thổ lộ với chàng. Tiếc rằng, Atoni không muốn gần gũi người khác giới, liền chạy trốn, nữ thần Ái tình không còn cách nào khác đành dùng phép thuật khống chế chàng. Nữ thần thủ thỉ với chàng sự tuyệt diệu của tình yêu, của khoái cảm tình dục, mong chàng có thể hết lòng với nàng như nàng hết lòng với chàng. Nhưng Atoni không một chút động lòng, một mực muốn thoát khỏi ràng buộc.

Nữ thần đã nói bao nhiêu lời ngọt ngào nhưng vẫn không thể lay động trái tim Atoni.

Về sau Atoni gặp nạn trong một cuộc đi săn, Venus vội tìm đến, ôm cái xác lạnh dần của chàng khóc thảm thiết. Vậy là, nàng nguyền cho mọi tình yêu trên đời, mãi mãi gắn với nghi ngờ, sợ hãi, và bi thương.

Giang Tử Khâm ngồi thẳng người, cười phá lên với Triệu Doãn Phu: “Anh chàng Atoni kia có phải mắc chứng quá yêu bản thân không, nữ thần đẹp như vậy vẫn không thèm liếc mắt.”

Triệu Doãn Phu cười: “Chắc là thế.”

Giang Tử Khâm nói tiếp, “Yêu đơn phương luôn có kết cục bi thảm như vậy, đến thần Ái tình cũng không tránh được!” Cô nhìn Triệu Doãn Phu, “Cậu kể câu chuyện này, là muốn bảo tôi, Kha Ngạn Tịch chính là Atoni phải không? Tôi không phải thần Ái tình, tôi chỉ là một cô gái bình thường.”

Nghe cô nói vậy, Triệu Doãn Phu sầm mặt, nói: “Tôi không muốn nhắc đến tên người ấy.”

Phải, Giang Tử Khâm và Triệu Doãn Phu lại gặp nhau. Hình như số phận luôn đùa giỡn họ, khiến họ không thể ở bên nhau, nhưng lại không thể ra khỏi từ trường của nhau. Giống như buổi trốn học năm đó, Giang Tử Khâm chạy đằng trước, Triệu Doãn Phu đuổi đằng sau, đuổi không được, chạm không tới, nhưng cô luôn ở trước mặt.

Khi được đưa vào bệnh viện Giang Tử Khâm bị ngất, lúc tỉnh dậy đã thấy Triệu Doãn Phu ngồi bên. Hai mắt đỏ ngầu, chân râu lởm chởm, đã một ngày một đêm cậu không hề chợp mắt, túc trực bên giường đợi cô tỉnh. Cậu là bác sĩ của bệnh viện này.

Triệu Doãn Phu nói, cô đã bị sảy thai. Đứa con máu thịt còn chưa thành hình, đã rời bỏ cô.

Giang Tử Khâm khẽ khàng xoa bụng, thầm nghĩ đứa bé không còn cũng tốt, sinh ra để làm gì? Một mình sinh con ư? Cô không muốn con mình bị gọi là trẻ ngoài giá thú.

Những lúc rảnh rỗi, Triệu Doãn Phu thường đến chỗ cô trò chuyện, cậu hoàn toàn không khuyên nhủ điều gì, chỉ nói những chuyện linh tinh, để di chuyển chú ý của cô. Cậu biết đứa bé đó là của ai, nhưng không hỏi, cũng không nhắc đến Kha Ngạn Tịch.

Hôm xuất viện, Triệu Doãn Phu đến giúp thu dọn đồ đạc. Giang Tử Khâm nói chiếc váy của mình rộng hơn hẳn ra. Triệu Doãn Phi bỗng nghiêm mặt, ngồi xuống giường, lạnh lùng nhìn cô.

Giang Tử Khâm thấy lạ, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Sao thế, sao lại nhìn tôi như nhìn kẻ thù vậy?”

“Có biết vì sao tôi đi Na Uy học không?” Triệu Doãn Phu đột ngột hỏi. Giang Tử Khâm lắc đầu. Cậu nói: “Vì Kha Ngạn Tịch.”

“Kha Ngạn Tịch?” Cô tròn mắt, “Cậu có liên quan gì tới anh ấy?”

“Còn nhớ lần cậu bỏ nhà đi năm mười tám tuổi chứ? Ngày thứ hai sau khi cậu quay về, anh ta đã đến nhà tôi, tôi vẫn nhớ cảnh tượng hôm ấy. Hôm ấy trời mưa, lái xe che ô cho anh ta, Kha Ngạn Tịch đi vào nhà tôi, chào mẹ tôi.

Anh ta ngồi ở gian trong nói chuyện với mẹ tôi. Nửa tiếng sau, mới bước ra. Lúc đó tôi đang ngồi ở phòng khách, anh ta bước về phía tôi, cười gằn rồi nói với tôi: Hãy tránh xa Giang Tử Khâm. Anh ta cười, thậm chí tôi còn nhìn thấy những nếp nhăn ở đuôi mắt, nhưng giọng nói rõ ràng là cảnh cáo. Sự cảnh cáo lạnh lùng, giống như một đứa bé bị cướp mất món đồ chơi nó thích nhất, tuyên chiế không khoan nhượng với kẻ thù. Câu đầu tiên mẹ tôi nói lúc chạy ra là gì, cậu biết không?”

Giang Tử khâm lắc đầu.

“Mẹ nói, anh ta là người đỡ đầu của cậu, anh ta nói rất yêu cậu. Anh ta đã bố trí cho bố tôi một công việc mới, còn biếu gia đình một khoản tiền, lại hứa đưa tôi đi du học. Thế là tôi sang Na Uy học Y khoa. Tôi nghĩ, anh ta coi tôi là tình địch tiềm ẩn, muốn tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu. Khi biết hai người đã sống với nhau, tôi càng khẳng định điều đó.

Tuy tôi đi học bằng tiền anh ta, nhưng thực sự không cam lòng. Lần trước, khi chúng ta gặp nhau, anh ta lấy cớ tài trợ cho tôi để ép tôi. Anh ta không muốn tôi gặp cậu cũng chẳng sao, nhưng lại mắng cậu như vậy. Cho nên tôi quyết định trở về. Sư huynh của tôi giới thiệu tôi đến đây làm việc, không ngờ lại gặp cậu. Tôi đang cố kiếm tiền, để trả nợ anh ta.” Triệu Doãn Phu đột nhiên dừng lại, bẽn lẽn nhìn cô. “Tôi muốn xin lỗi cậu, tối đó, tôi…”

Giang Tử Khâm xua tay, “Mình quên rồi!”

Triệu Doãn Phu vội nắm tay cô, xúc động nói: “Tôi tưởng anh ta sẽ đối xử tốt với em, chăm sóc em, không ngờ anh ta bỏ em. Nhìn xem, em chỉ còn da bọc xương, trong khi anh ta sống ung dung ở Hàn Phủ, Tử Khâm, Kha Ngạn Tịch hơn em rất nhiều tuổi, anh ta không xứng với em.”

Giang Tử Khâm há miệng, nhưng không nói được gì.

“Nếu anh ta thật sự yêu em, tại sao để em đau khổ như vậy? Em đã bỏ đi lâu như thế, anh ta cũng không đi tìm.” Triệu Doãn Phu ôm cô, nói tiếp: “Tử Khâm, hãy sống với tôi, tôi không bao giờ đối xử với em như anh ta. Em thử yêu tôi đi. Bởi vì… bởi vì tôi yêu em, yêu em từ lâu rồi.”

Mắt đỏ hoe, nước mắt túa đầy tròng, cô ngả vào người Triệu Doãn Phu âm thầm khóc.

Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã đến tết. Lần đầu tiên Giang Tử Khâm đón xuân cùng người đàn ông thứ hai ngoài Kha Ngạn Tịch. Còn nhớ tết năm trước, cô quấn chặt người trong áo đơn áo kép, đội tuyết đi lòng vòng mấy con phố chỉ để mua cây cải trắng và vài cân thịt lợn.

Năm nay cũng vẫn làm sủi cảo nhân thịt, rau cải, nhưng ngồi đối diện với cô bên bàn ăn, không phải là người đàn ông ấy. Triệu Doãn Phu cũng thích sủi cảo, cậu ăn rất nhanh, Giang Tử Khâm xẻ nửa phần trong bát mình cho cậu. Cô gắp sang cái nào, cậu ăn ngay cái đó, cô nhắc ăn chậm thôi, có ai tranh mất đâu. Cậu lau mồ hôi trán, cười ngốc nghếch.

Chiều mồng một tết. Triệu Doãn Phu cùng Giang Tử Khâm đi dạo phố. Ngày đầu tiên của năm mới đường phố vắng vẻ, khi họ đi trên những con phố đỏ rực đèn hoa, có cảm giác cả thành phố là của mình. Triệu Doãn Phu bạo dạn nói: “Chỉ mong mãi mãi như thế này, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng mình.”

Giang Tử Khâm cười ngất, “Không được… Nếu chỉ còn hai ta thì lấy ai trồng rau cải, lấy ai nuôi lợn? Lấy đâu ra sủi cảo mà ăn.”

Triệu Doãn Phu gật đầu, tay mân mê cằm, “Ừ, cũng đúng.”

Đến tối, cả thành phố tưng bừng náo nhiệt, pháo tép đì đùng, pháo hoa rực trời.

Hai người đứng trên cầu xem pháo hoa. Cô lại như một đứa trẻ, sung sướng vỗ tay reo hò.

Triệu Doãn Phu tựa vào thành cầu, nhìn cô không chớp. Giang Tử Khâm xấu hổ, gãi đầu nói: “Sao nhìn người ta ghê thế?” Cậu mới ngoảnh đi.

Triệu Doãn Phu ngồi trên thành cầu, khe khẽ hát. “Tử Khâm, xin một điều ước năm mới đi.” Cậu đột nhiên nói.

“Điều ước năm mới à,” Giang Tử Khâm ngẫm nghĩ, trả lời, “Đằng ấy ước trước đi.” Triệu Doãn Phu chắp hai tay, nhắm mắt, thành kính lẩm nhẩm. Đúng lúc đó không biết ai đốt một quả pháo đùng khiến cậu giật mình, ngã nhào xuống mặt cầu, loay hoay mãi mới dậy được, hai tay vẫn chắp, cười nói: “Không sao, không sao, tư thế rất đẹp, điều ước vừa rồi nhất định hiệu nghiệm!”

Giang Tử Khâm nhìn cậu cười. Trong xác pháo đỏ bay lả tả, cậu tiến lại, tay khẽ chạm vào cô, hình như muốn nắm tay cô. Giang Tử Khâm vô thức rụt tay lại, né tránh cử chỉ thân mật của cậu. Đến khi Triệu Doãn Phu bảo cô nói lời ước, ánh mắt run run đến tội nghiệp, Giang Tử Khâm mềm lòng, giang tay ôm choàng lấy cậu, rồi buông ra ngay, ngửa mặt tươi cười nói to: “Chúc mừng năm mới” Triệu Doãn Phu kéo cô áp vào mình…

Quan hệ giữa hai người ngày càng gần gũi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức cầm tay, thỉnh thoảng ôm nhau. Với Triệu Doãn Phu, như thế đã là một bước tiến không nhỏ. Triệu Doãn Phu thường phải trực đêm. Hết giờ lên lớp, thỉnh thoảng cô lại nấu nồi cháo, đổ vào phích mang đến bệnh viện cho cậu, nhân tiện chuyện trò dăm câu.

Thời gian cứ thế trôi, nhanh như gió thoảng, chớp mắt đã vào hè. Triệu Doãn Phu có cảm giác rất lạ. Giang Tử Khâm quả thực quá nhu mì như bã kẹo cao su. Người khác muốn thế nào cô sẽ như thế, nhưng quá nhu mì, lại thành ra không thật. Cô không cáu giận, không làm nũng, càng không ghen. Hầu như không có nhược điểm của những cô gái được bạn trai cưng chiều.

Triệu Doãn Phu đôi lần trêu cô, cố ý nói cười bả lả với các cô gái khác trước mặt cô, nhưng Giang Tử Khâm chẳng bận tâm, một mình ngồi một bên, cười nhạt, vô cảm như con búp bê bằng sứ.

Triệu Doãn Phu rất bực, thề từ nay không thèm bận tâm đến cô nữa.

Tối hôm sau, hai người ngồi ăn cơm. Triệu Doãn Phu nhắc lại chuyện hôm trước, Giang Tử Khâm ngơ ngác nhìn cậu, nghi hoặc: “Chiến tranh lạnh? Khi nào? Sao mình không biết?”

Triệu Doãn Phu như quả bóng bị đâm thủng, không biết nói gì. Tối hôm đó, để trừng phạt, cậu ngồi rất khuya, còn nói chuyện con cà con kê mãi mới về. Giang Tử Khâm đã buồn ngủ rũ mắt, lúc này uể oải đứng lên tiễn cậu ra cửa. Vừa được vài bước, cậu bỗng quay lại, giơ tay kéo cô lại, hai cơ thể áp sát, cậu thì thầm bằng giọng dịu dàng nhất: “Tối nay tôi ở lại được không?”

Giang Tử Khâm định nói không được, nhưng lại sợ làm cậu tổn thương, nghĩ mãi mới nói: “Phòng này chật lắm, không có chỗ ngủ đâu.”

“Vậy tôi ngủ trên giường với em, được không?” Cậu hôn trán cô, hỏi dồn dập: “Được không, được không?”

Giang Tử Khâm hiểu ý, vội từ chối, “Ấy, đừng trẻ con thế, đằng ấy sợ ngủ một mình à? Mau về đi, mình buồn ngủ lắm rồi, mai còn phải lên lớp.”

Triệu Doãn Phu hôn cô, hôn từ tóc đến má, rồi xuống môi. Cậu thở dốc, vội vã tìm đến ngực cô. Giang Tử Khâm trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn cậu.

Cậu lập tức dừng tay, cô nhân cơ hội vùng ra, mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt kinh ngạc, tức giận cực độ.

Triệu Doãn Phu hơi run, vội buông ra. Sao cậu lại xúc động như vậy, cơ hồi mỗi lần ở một mình bên cô lại không thể kìm chế ham muốn trong lòng. Giang Tử Khâm cắn môi, bước ra mở rộng cánh cửa. Gió lạnh từ ngoài thổi vào, đã sang tháng Tư, mà vẫn còn lạnh.

Cô cúi đầu không nhìn cậu, lạnh nhạt, nói: “Thôi về đi.”

Triệu Doãn Phu đứng tựa khung cửa, đi cũng dở, mà ở lại cũng không xong, đành nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp: “Tử Khâm, tôi sai rồi, đừng giận nhé?”

“Mau về đi!”

Triệu Doãn Phu đành quay ra.

Thế là chiến tranh lạnh thực sự đã khai cuộc. Triệu Doãn Phu đi đi lại lại trong phòng làm việc, nếu sớm biết thế này đã không làm chuyện dại dột kia, giờ thì hay rồi, Giang Tử Khâm phớt lờ cậu. Nhưng hai người đã qua lại được mấy tháng nay, qua đêm với nhau thì có sao, cậu đâu phải hạng người sớm nắng chiều mưa, luôn một lòng muốn cưới cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, cách giải thích duy nhất là Giang Tử Khâm chưa tin tưởng cậu. Nhưng chưa tin tưởng sao còn qua lại với cậu? Triệu Doãn Phu không sao hiểu nổi. Lúc đó một y tá bước vào, nhắc cậu đi kiểm tra phòng bệnh, cậu kéo ghế mời cô ngồi.

“Có chuyện gì thế, bác sĩ Triệu, anh không định vay tiền tôi đấy chứ!” Cô y tá vừa cười vừa nói.

“Làm gì có chuyện ấy, đừng nghĩ lung tung.” Triệu Doãn Phu rót cho cô cốc nước nóng, “Tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo cô.”

“Chuyện gì?”

“Một người bạn của tôi, gần đây có bạn gái, người ngoài nhìn vào thấy họ rất thân thiết, suốt ngày trò chuyện, thân mật vô cùng. Nhưng thực chất lại không như vậy.”

Câu này đánh trúng tâm lý thích hóng chuyện của các cô gái, cô y tá bắt đầu tò mò hỏi: “Ôi, mau kể cho em nghe đi.”

“Vấn đề là ở phía cô gái, bạn trai cô ấy rất chiều chuộng, nhưng cô ấy cầm tay cũng ngượng, ôm cũng xấu hổ, còn… ầy…” Triệu Doãn Phu nheo mắt nhìn cô y tá, cười, không tiện nói tiếp. Cậu vò đầu, “Tóm lại là rất xấu hổ. Cô nói xem, rốt cuộc là cô ấy xấu hổ hay là không tin tưởng bạn trai?”

Cô y tá suy nghĩ giây lát: “Bác sĩ Triệu, theo em liệu có phải cô bạn gái đó trước đây đã yêu người đàn ông khác? Nếu đúng như vậy thì phản ứng của cô ấy là rất bình thường.”

Triệu Doãn Phu sững người, “Có thì có, nhưng người đàn ông kia là kẻ khốn nạn, đã bỏ rơi cô ấy, khiến cô ấy bị sảy thai. Có là đồ ngốc mới vẫn nghĩ đến anh ta.”

“Anh nhầm, phụ nữ khác đàn ông. Các anh mắc sai lầm thì lần sau không phạm sai lầm tương tự nữa. Nhưng phụ nữ, có yếu điểm chết người ó, đàn ông dù tệ bạc bao nhiêu, nếu vẫn còn yêu anh ta, chắc chắn vẫn luôn nhớ nhung anh ta.”

“Vậy bạn trai hiện tại của cô ấy thì sao? Như thế chẳng phải bất công với anh ta ư?”

“Điều này phải xem cô ấy yêu bạn anh đến mức nào. Nếu trước đây cô ấy đã yêu quá mãnh liệt thì phải rất lâu nữa cô ấy mới vượt qua được, hoặc là vĩnh viễn không thể vượt qua. Phụ nữ là một động vật kỳ quặc, hay là khuyên bạn anh chủ động chia tay với cô ấy, để bạn anh cũng trở thành người xưa, chưa biết chừng cô bạn gái kia thay đổi cũng nên.”

Triệu Doãn Phu lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Như thế sao được… Thật quá hời cho Kha Ngạn Tịch.”

Cô y tá vội hỏi: “Bác sĩ Triệu, anh vừa nói gì thế?”

“À không có gì.” Triệu Doãn Phu lòng buồn bực, nhoẻn cười với cô y tá: “Không có gì đâu, cô đi làm việc đi.”

Cậu lấy di động, gửi tin nhắn cho Giang Tử Khâm. “Đang ở đâu, đừng giận nhé, tôi sai rồi.”

Giang Tử Khâm trầm ngâm hồi lâu, không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng cất điện thoại vào ví, chiếc ví đựng tiền hình con thỏ có đôi tai dài lặng lẽ nằm một góc, đôi mắt đen láy như hai hạt cườm nhìn cô. Tim khẽ run, cô vội vàng đóng ví lại.

Ngày hôm đó không phải lên lớp, một mình lang thang trên phố, nghĩ đến đêm ấy, trong lòng vẫn còn sợ. Dù hai người thân thiết được mấy tháng, nhưng cô vẫn không sao mở lòng được, lúc đầu sợ khoác tay, sợ ôm nhau, đến bây giờ ngay con người Triệu Doãn Phu cũng sợ gặp. Cô không thể tưởng tượng mình có thể tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào ngoài Kha Ngạn Tịch.

Muốn quên một người sao khó vậy? Đúng như Triệu Doãn Phu đã nói, Kha Ngạn Tịch tàn nhẫn với cô, nói một đằng làm một nẻo, lẽ ra phải gạt anh ta khỏi ký ức, song cô không thể, quên không được, gạt không đi, liên tục nhớ đến anh. Tệ hại hn, mỗi khi có chuyện phiền lòng hay đột nhiên nhớ đến anh, là lại mang chiếc điện thoại tình nhân của họ, thì thầm nói chuyện với anh.

Hóa ra, cô đã chạy trốn xa như vậy, vẫn bị anh giam giữ bằng tấm lưới vô hình. Thời gian quá ngắn, chưa đủ để lãng quên.

Một cửa hiệu trang sức bên đường treo tấm áp phích to tướng, thu hút rất nhiều người đến xem. Giang Tử Khâm bỗng tò mò, cũng chen vào đám người, nhìn vào tủ kính.

Một viên kim cương xanh tuyệt đẹp, lặng lẽ nằm trên nền nhung trắng, phát ra sắc màu lóng lánh. Cô đã nhiều lần ao ước, một ngày nào đó được đeo nhẫn cưới đính kim cương xanh, mặc bộ váy cô dâu trắng muốt, cùng người đàn ông thân yêu bước vào hôn trường.

Nhưng, đáng tiếc, cô không chờ được chiếc nhẫn đó.

“Oa, kim cương xanh đẹp quá!” Có tiếng phụ nữ vang bên cạnh.

“Em chắc chắn đây không phải là đá xanh chứ?” Tiếng đàn ông vui vẻ hỏi đùa.

“Làm sao có thể là đá xanh? Anh không xem áp phích à, trên đó ghi rõ là kim cương xanh.”

“Ôi tiếc thật, nếu là ngọc xanh, anh sẽ mua một viên tặng em.”

“Đồ quỉ!”

Nghe giọng cô gái quen quen, Giang Tử Khâm quay đầu lại, nhìn đôi tình nhân, cùng lúc họ cũng đang nhìn cô.

“Giang tiểu thư phải không?” Cô gái ngạc nhiên quá đỗi, “Sao cô cũng ở đây!”

Gặp Phương Thái ở đây có lẽ không phải là chuyện quá bất ngờ. Cô ta có tiền, có thời gia, có thể đi đến bất cứ thiên đường nào trên thế giới này. Nhưng khiến Giang Tử Khâm thực sự bất ngờ là, người đàn ông bên cạnh cô ta không phải là Kha Ngạn Tịch.

Trong phòng ăn, người đàn ông kéo ghế cho Phương Thái, âu yếm rót sữa cho cô. Phương Thái không giấu được nụ cười hạnh phúc, nháy mắt với Giang Tử Khâm. “Dạ dày mình không ổn lắm”. Cô ta chỉ người đàn ông bên cạnh, nói: “Quên chưa giới thiệu với cô, đây là chồng tôi, anh Hứa Hy.”

Giang Tử Khâm ngây người. Một năm trước, Phương Thái và Kha Ngạn Tịch thắm thiết như vậy, thậm chí chuẩn bị kết hôn. Một năm sau Phương Thái lại nói, người đàn ông lạ này là chồng cô ta!

Giang Tử Khâm cố nén tò mò, nhìn Hứa Hy mỉm cười, “Chào anh, tôi là Giang Tử Khâm.”

Hứa Hy có lẽ cũng trạc tuổi Kha Ngạn Tịch, nhưng vô cùng thanh tú, khi cười trên má còn có hai lõm đồng tiền nhỏ. Anh ta cũng cười: “Chào cô!”

Phương Thái uống mấy ngụm sữa, nôn nóng hỏi: “Sao cô còn ở đây, đến đây hồi nào? Có biết Kha Ngạn Tịch đi tìm cô không? Cô bạn ngốc nghếch, sao lại bỏ đi? Anh ấy có gì sai, cô cứ làm ầm lên chứ!”

Giang Tử Khâm hơi tái mặt, đầu rỗng không. Hứa Hy ấn tay Phương Thái, trách: “Sao em nói như bắn súng liên thanh vậy, chậm một chút được không? Em đừng xui dại cô ấy, nếu ai cũng như em, chuyên làm chuyện dại dột, thế giới này khéo loạn mất.”

Phương Thái trợn mắt, khẽ đập tay xuống bàn, giọng bất mãn: “Hứa Hy, anh định làm phản phải không? Ai bảo em làm chuyện dại dột, em và Kha Ngạn Tịch thông đồng với nhau diễn một vở kịch nhỏ, chẳng phải cũng vì anh sao! Nếu anh không tiền hậu bất nhất, liệu em có phải khổ sở đến vùng quê đó không?”

Phương Thái nói mãi, mắt đỏ hoe. Hứa Hy ngồi nghe, thấy mình không cãi lại được, vội vàng xin lỗi, ngọt ngào dỗ dành mãi, sau đó lại ý tứ nói có việc cần đi, để hai cô gái thoải mái chuyện trò.

Phương Thái chống cằm, nhìn Hứa Hy ra khỏi phòng, lúc này mới quay sang Giang Tử Khâm, cười: “Anh chàng vẫn ấm ức trong lòng, đến giờ vẫn không muốn tôi nhắc đến Kha Ngạn Tịch. Ra ngoài càng tốt, chúng mình càng dễ nói chuyện.”

Giang Tử Khâm gượng cười, hỏi nhỏ: “Sao cô lại lấy Hứa Hy, chẳng phải cô và anh ấy…” Cô thở dài rất nhẹ, vừa muốn biết sự thật vừa sợ hãi sự thật.

Phương Thái thôi cười, “Vẫn nói về Kha Ngạn Tịch nhé, tôi kể hết là cô sẽ hiểu.” Giang Tử Khâm gật đầu. Phương Thái tiếp tục, “Tôi gặp Kha Ngạn Tịch lần đầu tiên là trên chuyến bay đến Đinh Châu. Hôm đó tôi về quê ra mắt bố mẹ Hứa Hy. Lúc đi vào nhà vệ sinh, tôi bước vội nên khóa áo khoác mắc vào cúc tay áo của Kha Ngạn Tịch. Anh ta vẫn tỏ ra lịch sự nhưng mặt biến sắc, nhất là khi tôi giẫm lên chiếc cúc đó, thấy anh ta sầm mặt, tức tối. Tôi chưa thấy người đàn ông nào trân trọng một món đồ như vậy. Suốt chuyến bay, anh ta giữ khư khư chiếc cúc áo trong tay, về sau tôi đoán nhất định đó là món quà cô tặng anh ta.

Lần thứ hai gặp lại, chính là lúc tôi xui xẻo nhất trên đời. Bố mẹ Hứa Hy là quan chức chính phủ, do nguyên nhân nào đó họ bị liên lụy phải vào tù. Công ty của Hứa Hy cũng phá sản. Hứa Hy đòi chia tay tôi, vì không muốn liên lụy đến tôi. Đương nhiên tôi không chịu, thế là anh ấy bỏ đi, vứt tôi một mình ở Hàn Phủ. Tôi bèn nghĩ ra một kế, cứ để anh ta đi, tôi sẽ tìm và cưới đại một người đàn ông khác xem anh ta thế nào!”

Phương Thái kể, nước mắt rơm rớm. Giang Tử Khâm đưa khăn giấy cho cô, an ủi: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng kể nữa, gọi anh ấy quay lại chúng ta ăn cơm thôi.”

Phương Thái lắc đầu, “Tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng lại nghĩ, nếu không cho cô biết sự thật thì rất áy náy. Kha Ngạn Tịch và tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân, về sau hôn lễ hình thức cũng hủy bỏ, một là do Hứa Hy cuối cùng đã vứt bỏ tất cả để đi tìm tôi, hai là do Kha Ngạn Tịch. Có thể do cô bỏ đi làm anh ấy bị sốc nặng, khủng hoảng tinh thần suốt một thời gian dài, thậm chí phải nhập viện…”

“Anh ấy phải nhập viện ư?” Giang Tử Khâm ngắt lời Phương Thái, lo lắng hỏi: “Anh ấy sao rồi, vẫn là vấn đề cái chân à?”

“Cô vẫn quan tâm đến anh ấy lắm.” Phương Thái thở dài, “Bị chảy máu dạ dày, thật khó tin, một người đàn ông bản lĩnh như vậy lại có thể uống say mèm vì một cô gái. Lúc đưa vào bệnh viện vẫn còn bất tỉnh. Cô Giang, tôi thấy rất lạ, vì sao cô có thể đành lòng bỏ đi, có phải cô cho rằng tôi đã mang thai với anh ấy, không muốn làm người thứ ba giữa chúng tôi?”

Trước mắt Giang Tử Khâm lúc này chỉ có khuôn mặt xanh tái của Kha Ngạn Tịch, cô ngơ ngẩn gật đầu, “Cũng từng nghĩ như vậy.”

“Cô ngốc thật, nếu là tôi, tôi sẽ không lựa chọn cách ấy. Bởi vì tôi tin anh ấy thực lòng yêu tôi, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi. Nếu cô cũng có can đảm như tôi thì hai người đã không phải xa nhau lâu đến vậy.”

Giang Tử Khâm khẽ nói, “Cũng có thể.”

Sau bữa ăn, Giang Tử Khâm đi dạo loanh quanh cùng Phương Thái và Hứa Hy. Phương Thái chỉ nói về đứa con của mình, lúc nào sinh, cân nặng bao nhiêu, lúc nào biết cười, nó cười đáng yêu thế nào... Rồi lại than thở hối hận, hai vợ chồng đi hưởng bù tuần trăng mật, bỏ con cho bảo mẫu.

Hứa Hy an ủi, “Đã nói trước là không được nhớ con rồi mà, xem kìa, em lại nhớ rồi đấy.”

Phương Thái chành môi, “Không nhớ nó, nhớ anh chắc? Trn đời này không có người đàn ông nào luôn coi mình đúng như anh.”

Hứa Hy chỉ muốn bịt mồm cô lại, nghiến răng nói, “Em… sao lại ăn nói như vậy?” Anh ta nhìn Giang Tử khâm đi bên cạnh, bối rối nói: “Giang tiểu thư, mặc kệ cô ấy, Phương Thái luôn trẻ con như thế, nhất là trước mặt tôi. Tôi đi mua trà sữa nhé, đi cũng lâu rồi, chắc khát nước.”

Giang Tử Khâm vội can: “Không cần đâu.”

Phương Thái kéo tay, nháy mắt với cô: “Mặc kệ, cứ để anh ấy phục vụ bọn mình!”

Hứa Hy tức lắm, gõ vào trán Phương Thái, rồi chạy sang quán trà sữa bên kia đường.

Giang Tử Khâm rất ngưỡng mộ Phương Thái, “Chồng cô tốt thật.” Chăm vợ như chăm trẻ con. Tình yêu như vậy thực hiếm hoi.

Phương Thái gật đầu: “Ừ, nếu không, lúc anh ấy bỏ đi tôi đã mặc kệ, việc gì phải dùng thủ đoạn kéo anh ấy về? Cô biết không, để khiến Kha Ngạn Tịch công bố về đám cưới trước mọi người trong buổi ra mắt phòng tranh là chuyện cực kỳ khó khăn. Tôi phải bao nhiêu lần cầu xin, anh ta mới chịu.”

“Vì sao cô phải làm thế, vì anh Hứa ư?”

“Đúng, đều là vì anh ấy.” Phương Thái nhìn theo bóng Hứa Hy, lòng êm dịu, cô biết đó là người chồng của cô, là bến đỗ của đời cô. Chợt nhớ ra điều gì, Phương Thái vỗ vai Giang Tử Khâm, “Hình như lâu nay cô không biết Kha Ngạn Tịch có một thói quen rất đặc biệt.”

Giang Tử Khâm buồn rầu phát hiện, mình chỉ toàn đợi Phương Thái chuyển chủ đề sang người đó. Cô hỏi lại: “Cái gì?”

“Vẽ cô. Một lần ăn cơm cùng Kha Ngạn Tịch tôi đều rất ngán, bởi hầu như anh ấy không nói chuyện với tôi. Anh ấy ngồi một đầu bàn, rút cây bút, vẽ gì đó lên tờ giấy ăn. Tôi rất hiếu kỳ luôn hỏi anh vẽ gì, nhưng Kha Ngạn Tịch chẳng thèm trả lời, cũng không cho tôi xem. Có lần, vào phòng làm việc của anh ấy, tôi còn phát hiện anh ấy vẽ lên mặt sau của tài liệu, tóm lại chỗ nào có thể vẽ được là anh ấy vẽ hết. Lúc đầu tôi rất tò mò, rốt cuộc Kha Ngạn Tịch vẽ gì, nhưng anh không bao giờ nói với tôi. Cho đến một hôm, Kha Ngạn Tịch đi đâu đó, tôi ngồi đợi trong phòng làm việc. Cô thư ký mang trà tới, lỡ tay làm rớt ra bàn, tôi chẳng nghĩ gì, lấy luôn tờ giấy ăn lau. Anh ấy đi vào, tìm không thấy mảnh khăn giấy đó, vậy là nổi xung, mặt xám lại rất đáng sợ. Anh ấy nhặt lại mảnh khăn giấy tôi vừa ném đi, cẩn thận vuốt phẳng, hơ khô, lúc đó tôi mới liếc nhìn, trên đó là chân dung cô bằng bút chì. Anh ấy có ít nhất hai ngăn kéo đựng tranh, giữ gìn cẩn thận, không cho ai động vào.”

Giang Tử Khâm không biết nói gì.

Lúc đó, Hứa Hy quay lại, Phương Thái tựa vào anh, cười dịu dàng “Ông xã, Giang tiểu thư vẽ tranh rất cừ, lát nữa nhờ cô ấy vẽ cho anh một bức, nhớ trả tiền đấy!”

Phải rồi, sau khi đến Shangrila, cô không bán nổi bức tranh nào. Thực ra cũng đoán biết từ lâu, nhưng đến bây giờ mới dám xác nhận – Lúc ở Hàn Phủ, Kha Ngạn Tịch phải tốn bao nhiêu công sức mới lôi kéo được bằng Ạngười đến mua tranh của cô? Đừng nói chỉ là bỏ tiền ra thuê người đến mua, đâu phải tốn công sức, nhưng bỏ tiền không phải là công sức ư?

Phương Thái kéo tay Giang Tử Khâm, nói rất chân tình: “Giang tiểu thư, Kha Ngạn Tịch luôn rất yêu cô, nhưng chàng ngố đó đã dùng sai cách mà thôi. Anh ấy cho rằng sức khỏe của mình không tốt, sợ cô chịu khổ mới nghĩ ra cái trò vô vị như vậy. Đàn ông đều thế cả, cứ nghĩ điều gì đó tốt cho bạn là thay bạn quyết định luôn. Trí tuệ của họ cũng chẳng hơn lòng tự trọng bao nhiêu, đều là những kẻ bốc đồng, tự cho mình là nhất. Ai cần họ phải hy sinh như vậy, họ tự cho mình là cả thế giới, hễ họ sụp đổ là chúng ta cũng bị tiêu diệt sao? Nhưng biết làm thế nào, chúng ta lại yêu những người đàn ông đó.”

Giang Tử Khâm mỉm cười, “Hôm nay thực sự rất cảm ơn cô, Phương tiểu thư, nhưng cô không phải khuyên tôi, tôi và anh ấy đã không thể nữa rồi. Trước đây đúng là tôi rất yêu anh ấy nhưng tất cả đã qua. Bây giờ tôi đã có bạn trai, chúng tôi sống rất tốt. Hy vọng, khi trở về, cô đừng cho anh ấy biết tôi ở đây.”

“Thật à? Cô không còn yêu anh ấy nữa ư? Vậy mà cô vẫn còn nhẫn nại nghe tôi kể nhiều chuyện về anh ấy như vậy, nếu là tôi, tôi không làm được như thế đâu!” Phương Thái nhìn cô cười đầy ẩn ý, “Giang tiểu thư, cô còn trẻ, nên tiếp tục đi học, cô cần được chăm sóc, cuộc sống của cô bây giờ xem ra không ổn lắm. Nếu cô thực sự yêu người đàn ông hiện tại, thì tôi chúc phúc cho hai người, nhưng nếu người cô yêu vẫn là Kha Ngạn Tịch thì tôi khuyên cô trở về với anh ấy! Thực ra yêu hay không yêu một người, cách kiểm chứng rất đơn giản, hãy nhắm mắt, cô tưởng tượng ra một cảnh thế này: Sáng sớm, tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy người đàn ông bên cạnh mình là ai, lúc đó cảm giác của mình như thế nào. Nếu không yêu người đàn ông ấy, thì đó sẽ là cảm giác rất đáng sợ.”

Hứa Hy nói thầm gì đó vào tai Phương Thái. Hai người từ biệt Giang Tử Khâm, trở về khách sạn. Giang Tử Khâm vừa đi vừa nghĩ về những lời Phương Thái. Nếu tỉnh dậy phát hiện người nằm cạnh mình là Triệu Doãn Phu cô sẽ thế nào, là Kha Ngạn Tịch thì sao? Cô bần thần bước, không nhớ đã chào tạm biệt hai người đó chưa.

Giữa đường gặp Triệu Doãn Phu đang đi tìm cô. Cậu nóng toát mồ hôi, dùng ống tay áo quạt liên hồi. Triệu Doãn Phu ôm choàng lấy cô, lo lắng hỏi: “Em đi đâu vậy, không nghe điện thoại, tin nhắn không trả lời. Thế nào, vẫn còn giận hả?”

Sáng sớm tỉnh dậy, người bên cạnh cô là Triệu Doãn Phu. Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô, gọi bà xã – Giang Tứ Khâm giật mình, cố đẩy Triệu Doãn Phu ra. Không được, cô hoàn toàn không chấp hận người đàn ông bên cạnh mình là Triệu Doãn Phu!

Triệu Doãn Phu nhíu mày, không hiểu vì sao mình bị đẩy ra. Giang Tử Khâm luôn như vậy, nhưng vẫn làm cậu vấn vương. Đặt tay lên vai cô, cậu nói “Đi thôi, hôm nay tôi đưa em đi ăn.”

Đi qua cửa hiệu trang sức ban nãy, Giang Tử Khâm bất giác dừng bước. Mắt nhìn chằm chằm viên kim cương xanh trong tủ kính. Triệu Doãn Phu thấy vậy, biết là cô rất thích, định mua tặng cô, nhưng khi nhìn thấy giá niêm yết lại thở dài: “Tử Khâm, sao loại đá này đắt thế, tôi không mua nổi.”

Giang Tứ Khâm nói ngay: “Không sao đâu, Ngạn Tịch, em có anh là đủ rồi.”

Toàn thân khẽ run, Triệu Doãn Phu kinh ngạc nhìn cô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện