Chương 27: Giải nguy cơ manh nữ tâm thẹn
Long Nhị sống đến chừng này tuổi rồi, mới chỉ từng ôm qua hai cô nương khóc sướt mướt.
Một người là Bảo nhi. Lúc trước Long Tam cùng nương tử khoái nháo nhào đi xa nhà, đem Bảo nhi ba tuổi giao cho hắn chiếu cố, thời điểm Bảo nhi nhớ cha mẹ liền ôm hắn dùng lực khóc. Khi đó Long Nhị liền thề, về sau nếu có người nào còn dám đem một cô nương khóc nhè nhét vào ngực hắn, hắn nhất định sẽ đánh chết người đó.
Nhưng bây giờ Cư Mộc Nhi ôm hắn khóc đến thê thê thảm thảm, hắn lại không thể buông nàng ra. Nàng rõ ràng là một cô nương hai mươi tuổi, rõ ràng giảo hoạt thích chọc người tức giận như vậy, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, nàng giống như Bảo nhi lúc ba tuổi khiến người khác đau lòng.
Chỉ là đối phó nước mắt của Bảo nhi, hắn có thể cầm đồ chơi dụ dỗ bé, mà đại cô nương Cư Mộc Nhi này, hắn không biết dụ dỗ như thế nào mới tốt.
Cũng may Cư Mộc Nhi khóc một hồi liền ngưng, Long Nhị thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng ngồi lên ghế dựa, tự mình lại kéo ghế, ngồi ở đối diện với nàng, hai người đầu gối đụng đầu gối, mặt đối mặt.
Cư Mộc Nhi móc chiếc khăn ra lau nước mắt, Long Nhị cầm khăn của nàng, giúp nàng lau khô. Hai người ngồi một hồi, Long Nhị kéo tay của nàng hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Cư Mộc Nhi gật gật đầu.
Long Nhị lại nói: “Trong phủ chưởng quỹ các nơi vẫn còn đang chờ ta trở về nghị sự.”
Cư Mộc Nhi lại gật gật đầu.
Long Nhị giả bộ mất hứng: “Lúc này không phải là nàng nên nũng nịu giữ ta lại một chút sao?”
Cư Mộc Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi: “Lưu lại làm cái gì?”
Lưu lại ở cùng nàng a! Vấn đề này còn muốn hỏi? Rốt cuộc nàng hiểu cái gì gọi là làm nũng hay không!
Long Nhị tức giận, duỗi ngón búng vào cái ót của nàng: “Cũng biết là nàng sẽ không muốn ta vui mà.”
“Ta sẽ.” Cư Mộc Nhi kéo tay của hắn, thanh âm mềm mại ngọt ngào hơn mật: “Nhị gia, ngài ở lại cùng Mộc nhi chứ.”
Chuyển tiếp biến hóa đột ngột làm cho Long Nhị sững sờ, tim đập giống như ngừng nửa nhịp. Nhưng hắn thấy được môi nàng uốn lên cười trộm, hắn ho khan khụ khụ, nỗ lực bày ra uy nghiêm: “Gia không rảnh, gia phải đi về nghị sự cùng những chưởng quỹ khác.”
“Không sao, gia ở lại với ta đi mà.” Thanh âm Cư Mộc Nhi càng mềm càng ngọt, nhưng cười đến càng nghịch ngợm.
Long Nhị thiếu chút nữa bị nàng chọc cười, nhưng hắn nhịn, hắn thô giọng nói: “Không được, phụ đạo nhân gia, chớ có phiền gia làm chính sự.”
“Không sao, không sao, cũng không sao……” Cư Mộc Nhi nói, cuối cùng nhịn không được, tự mình cười lên ha hả, nàng cười đến như nhũn người ra, Long Nhị thừa cơ ôm nàng vào trong lòng, nhưng trong miệng lại giáo huấn: “Không được dây dưa nữa, gia sẽ tức giận.”
Cư Mộc Nhi nghe được, lại càng cười đến chảy nước mắt. Long Nhị cũng cười, ôm nàng nhéo dái tai của nàng.
Hai người cười lăn cười lộn, cuối cùng cười đủ rồi, Cư Mộc Nhi hỏi: “Nhị gia thích như vậy sao?”
Long Nhị thanh thanh cuống họng: “Đúng.”
Cư Mộc Nhi nhịn cười không được: “Vậy Mộc nhi nhất định đem hết toàn lực khiến Nhị gia vui vẻ.”
Long Nhị tưởng tượng một chút về sau bộ dáng Cư Mộc Nhi nói chuyện đều như vậy, không khỏi nổi da gà lên, hắn thô giọng nói: “Gia chấp thuận cho nàng bảo trì nguyên dạng.”
Cư Mộc Nhi mỉm cười, đẩy đẩy hắn: “Đi về đi, không phải là còn muốn nghị sự sao?”
“Ừ.” Hắn lại ôm nàng một hồi, nàng không động, cũng không thúc giục hắn, để cho hắn ôm như vậy. Một lát sau, Long Nhị cuối cùng đặt nàng xuống, thay nàng sửa sang xiêm y đầu tóc, nói: “Thực sự phải đi, bất quá lần sau những chuyện như vậy nàng nên nói rõ với ta, ta thích trước khi phiền toái phát sinh thì đã giải quyết xong, để ta lần nào cũng phải buông tay những chuyện đang làm chạy đến bảo hộ nàng như vậy, ta thật sự không muốn.”
Trong miệng hắn nói không muốn, ngoài thực tế lại ba ba chạy đến.
Cư Mộc Nhi trừng mắt nhìn, lại cảm thấy hốc mắt nóng lên, nàng gật gật đầu, nói: “Ta cùng với Vân đại nhân kia, thật không có cái gì. Hắn ta đã từng nói với ta là muốn cưới ta, nhưng ta không có đáp ứng, về sau hắn liền ít tới, mỗi lần tới, ta với hắn cũng không nói gì, hắn ngồi một chút liền đi. Sau đó Vân phu nhân lại tới một lần, ta vốn tưởng rằng nàng ta là đến khởi binh vấn tội, nhưng không nghĩ là vì muốn Vân đại nhân vui vẻ, đến bức ta gả.”
“Vậy vì sao từ chối hôn sự với Trần Lương Trạch?” Long Nhị không rõ việc này cũng có liên quan đến Vân Thanh Hiền hay không.
Cư Mộc Nhi do dự một chút, đáp: “Ta mù.”
Long Nhị nhìn nàng, hắn không biết nên nghĩ việc này như thế nào, nàng hiện tại vẫn là mù, nhưng nàng lại gả cho hắn.
Cư Mộc Nhi không nhìn thấy vẻ mặt Long Nhị, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của hắn nàng vẫn cảm thấy áp lực, nàng cúi đầu xuống, hai cánh tay không biết nên để như thế nào, đành phải khoanh tay lại.
Long Nhị quyết định phải nghĩ chuyện này về phía tốt, hắn nhớ hắn đã khó khăn khi gặp được một cô nương hợp ý hắn như vậy, có lẽ hết thảy đều là trời cao an bài, nếu không, vì sao hết lần này tới lần khác lại chính là hắn và nàng đây?
Nếu nàng không mù, đã không bị người phụ bạc, nếu không vì người phụ bạc, thì sẽ không bị Vân Thanh Hiền bức hôn, nếu không bị ép cưới, sẽ không hướng hắn cầu hôn. Mà muội muội bên cạnh nhà nàng nếu không bị bệnh nặng, nàng sẽ không tới tìm hắn, nếu không có liên quan đến vụ án của Lã chưởng quỹ, hắn với nàng cũng không gặp nhau như thế.
Cho nên, nhất định là lão Thiên an bài.
Mặc dù Long Nhị biết rõ nghĩ như vậy có chút ngây thơ trẻ con, rất không phù hợp nguyên tắc Long Nhị gia hắn luôn luôn nghĩ đến khả năng xấu nhất, nhưng hắn vốn nguyện ý nghĩ như vậy.
Dù sao cũng chính là nàng.
Long Nhị thanh thanh cuống họng, vuốt vuốt tóc của Cư Mộc Nhi, nhẹ giọng nói: “ Buổi tối ta tới thăm nàng.”
Cư Mộc Nhi gật gật đầu, thấy hắn không hỏi tới nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy rất có lỗi với hắn, trong đầu không khỏi bắt đầu khổ sở đau lòng. Nàng sẽ đối xử với hắn thật tốt mới có thể đền bù áy náy đối với hắn.
“Ta đi.” Long Nhị nói.
Cư Mộc Nhi đáp vâng. Long Nhị nhìn nàng một chút, lại nhéo nhéo dái tai của nàng, đang muốn xoay người, nàng chợt nhào tới trước ôm lấy hắn.
“Nhị gia.”
“Ừ?”
“Nhị gia đi thong thả.”
“Tốt.” Nếu như nàng buông hắn ra, hắn mới có thể đi.
Nhưng nàng vẫn ôm.
“Tại sao Nhị gia không đi?” Cái cô nương ôm hắn kia hỏi cái vấn đề mà hắn cho rằng rất ngu ngốc. Hắn bị người ta ôm, đi như thế nào?
“Nhị gia vừa đi, tất nhiên ta sẽ buông ra.” Cư Mộc Nhi dường như biết rõ trong lòng Long Nhị nghĩ cái gì.
“Nàng nới lỏng tay ra, như vậy ta mới đi.”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào, nhưng vẫn không có buông tay. Long Nhị đợi một hồi, đợi đến khi trong lòng hắn như nhũn ra, đang muốn đưa tay ra ôm lại nàng một cái, Cư Mộc Nhi lại đột nhiên buông hắn ra, lui hai bước, cười với hắn: “Nhị gia đi thong thả.”
Long Nhị ngẩn ngơ, hắn lại bị nha đầu kia trêu sao? Nàng trêu chọc hắn, sau đó đuổi hắn đi?
Long Nhị nhìn Cư Mộc Nhi cười đến ngọt, rất muốn làm ngược ý của nàng, nói hắn không đi. Nhưng hắn biết rõ, một vài chưởng quỹ vẫn còn đang chờ hắn, hắn nhất định phải đi.
Long Nhị oán khí mười phần đi ra khỏi phòng, hắn vừa đi vừa nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi với Cư Mộc Nhi, nghĩ đi nghĩ lại, lại nhịn không được mỉm cười.
Long Nhị đi tới ngoài sảnh quán rượu, lập tức khôi phục thành Long Nhị gia khôn khéo nghiêm túc.
Hắn lưu lại hai hộ vệ coi chừng quán rượu, nói là nếu có chuyện phát sinh cũng có thể chiếu ứng, nếu có đại sự liền nhanh chóng trở về thông báo, rồi sau đó lại dặn dò Cư phụ cùng Dư nương, mọi việc mau chóng thương lượng rõ ràng, đừng có lại gây ra cái gì ô long nữa, còn có chuyện nào bàn bạc xong cũng phải báo cho hắn. Hai vị lão nhân gật đầu đồng ý.
Long Nhị trở về phủ, trước không vội đến đường sảnh nghị sự, lại sai tên thám tử đi tiền trạm, đi hỏi thăm động tĩnh Vân gia gần đây, còn có, phản ứng Vân gia bên kia sau kia hai bà mối trở về. Hắn còn cho Thiết tổng quản chuẩn bị lễ, nói hai ngày sau muốn đến Vân phủ, Đinh phủ bái kiến.
Mặt khác, hắn sai Lý Kha đi tìm người, đào ra nhược điểm của Vân Thanh Hiền cùng Đinh Thịnh.
Lý Kha lấy làm kinh hãi: “Nhị gia, vì sao phải đối phó Hình bộ?”
“Ta đối với Hình bộ không có hứng thú. Ta muốn động chính là Vân Thanh Hiền. Bất quá người này làm việc đâu ra đấy, ít có sổ nợ rối mù, Đinh Thịnh làm quan quá lâu, đã sớm không sạch sẽ. Ngươi dặn dò xuống, làm cho đám trong triều dò xét chút ít tin tức ngầm trở lại, ta muốn biết hai người kia có khúc mắc nào, bắt không được Vân Thanh Hiền thì bắt Đinh Thịnh. Lão hồ ly Đinh Thịnh này, nếu là bị người thọc dao nhỏ, nhất định là muốn sai người mình ra ngăn cản, Vân Thanh Hiền chẳng những là thuộc hạ của ông ta, mà còn là con rể, ngoài hắn ra thì còn ai?”
Lý Kha hiểu, Nhị gia là muốn tính toán chuyện cướp hôn này. Hắn tinh tế nghe Long Nhị dặn dò, ghi nhớ cặn kẽ, lúc này mới thi lễ lui ra.
Long Nhị trở lại đường sảnh, tiếp tục cùng những chưởng quỹ khác nghị sự. Hắn nghe chưởng quỹ Phượng thành báo tình huống buôn bán, chợt thất thần nghĩ đến mái tóc Cư Mộc Nhi hôm nay đen nhánh thuận trơn. Đúng rồi, đã đủ ngày rồi, nghĩ đến nàng chỉ búi tóc trơn. Đã bỏ khăn băng bó trên đầu, vậy hôm nay hắn cần phải xem tổn thương trên đầu nàng một chút, hắn đúng là đã quên.
Bên này Long Nhị không chuyên tâm lắm bàn chuyện mua bán, bên kia, trong quán rượu Trụ Trạch, hai cha con Cư Thắng và Cư Mộc Nhi đang nói chuyện.
Cư phụ hôm nay gây họa, tràn đầy đau lòng, nếu không phải là Lí Hộ vệ kia mang người đuổi tới, ông cùng với hai tiểu nhị đã không cản được những gã sai vặt và bà mối kia rồi. Thiếp canh cùng đáp lễ nếu bị đưa vào Vân gia, liền thật sự là phiền toái càng lớn.
Nghĩ đến những thứ này, Cư phụ càng nghĩ càng sợ.
Cho nên đợi khi chuyện đã xong xuôi, đồ đã dọn dẹp xong, ông vội vàng tìm đến nữ nhi nói chuyện.
“Nữ nhi a, hôm nay Nhị gia muốn nói với con những gì? Có trách phụ thân hay không?”
“Cha yên tâm, Nhị gia không trách tội chúng ta.”
“A, a, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Cư phụ ôm bình rượu, nghe nói không có người trách ông, bắt đầu yên tâm, vội vàng uống một hớp lớn.
Cư Mộc Nhi nghe được động tĩnh của cha, cười cười.
“Nữ nhi a, kỳ thật Nhị gia thật sự là không tệ, con chọn lựa thật tốt a, ánh mắt tốt như là nương con.”
Cư Mộc Nhi cười cười, gật gật đầu.
“Ta còn tưởng rằng đời này con đã không gả được rồi, ta đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ chiếu cố con cả đời. Ai ngờ đến, vẫn có thể có được con rể tốt như vậy.”
Cư Mộc Nhi lại gật gật đầu.
Cư phụ uống hai ngụm rượu, nhìn nhìn nữ nhi: “Nữ nhi a, con mất hứng sao? Con trách phụ thân à?”
“Không phải như vậy.” Cư Mộc Nhi đưa tay, mò tới cánh tay phụ thân, ôm chặt, dựa vào bờ vai của ông làm nũng.
Cư phụ lại yên tâm, vỗ vỗ đầu nữ nhi, lại uống một hớp rượu.
Lúc này Cư Mộc Nhi lại hỏi: “Phụ thân, cha nói, con gả cho Nhị gia, có phải là ủy khuất hắn hay không?”
“Làm sao như thế, con gái của ta là cô nương tốt nhất trên đời này.”
Là cô nương tốt vừa mù vừa phiền toái vừa dính vào nguy hiểm sao?
Cư Mộc Nhi tự giễu cười cười, nàng muốn gả cho hắn, nàng có phải rất xấu hay không?