Chương 384: Sự thật là gì?
Chương 384: Sự thật là gì?
Trong lòng Thẩm Ý Linh xuất hiện một cảm giác không biết rõ là gì, vì sao người cho con gái bà vay tiền lại là bọn họ? Rốt cuộc thì trong lòng họ nghĩ gì đây! Biết rõ mình bị bệnh phải nhập viện, lại không có tới thăm mình, còn giả vờ cho vay tiền, đến cuối cùng muốn làm gì?
Bà càng nghĩ càng thấy căm hận, dường như lửa giận đang bùng cháy hừng hực trong lòng, nhưng mà ngay sau đó bà liền bị nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến cuốn sạch tất cả.
Ngộ nhỡ đứa con gái ngốc của bà muốn quyên tủy, vậy tình cảm mẹ con mà bà đau khổ cực nhọc tạo ra hơn hai mươi năm qua sẽ tan vỡ, đây là điều mà bà tuyệt đối không cho phép .
"Uhm, mẹ tin tưởng con, nhưng con phải đồng ý với mẹ, phải quý trọng thân thể của mình, vả lại nhóm máu của con giống ba, đối với tủy của mẹ không phù hợp, kiên nhẫn chờ đợi là được rồi." Dáng vẻ Thẩm Ý Linh giả vờ như tùy ý, thật ra vô cùng khẩn trương trong lòng, sợ là con gái sẽ phát hiện có chỗ không hợp lý.
Nếu là bình thường, chắc chắn Kiều Tuyết Nghiên sẽ không cảm thấy có điều gì khác thường, chỉ có cảm giác ấm áp và hạnh phúc, mẹ mãi mãi là người yêu thương cô nhất; nhưng giờ phút này, sau khi biết được sự thật, rõ ràng mẹ không muốn cho cô kiểm tra nhóm máu, không muốn cô biết được sự thật này.
Nếu đã vậy, cô cũng không tiện vạch trần, lập tức gật gật đầu:"Vâng, con biết."
Không biết vì sao, từ khi biết Thẩm Ý linh không phải là mẹ ruột của mình, tất cả những gì bà làm với mình cô đều cảm thấy không được tự nhiên, một mặt tự nói với mình phải bình tĩnh tiếp nhận sự thật, nhưng cũng không thể thích ứng.
Sau khi trải qua cuộc sống hạnh phúc có đầy đủ cha mẹ hai mươi hai năm, đột nhiên nói cho cô: cô không phải con ruột của ba mẹ, cô chỉ là một đứa con nuôi, thật là một đả kích không hề nhỏ.
Cô không có lập tức sụp đổ tiến lên hỏi rõ sự thật không có nghĩa là cô không rối loạn trong lòng, cô không thể kiểm soát được bản thân.
"Mẹ, con phải về nhà lấy một ít đồ dùng sinh hoạt, mẹ hãy nằm nghĩ ngơi." Kiều Tuyết Nghiên sợ rằng không thể kiềm chế cảm xúc của mình, liền viện cớ ra khỏi phòng bệnh, trước tiên cô sẽ tìm bác sĩ Trần thầy và cô y tá, xin họ đừng nói cho Thẩm Ý Linh biết được việc ngày hôm qua cô cố tình muốn quyên tủy nhưng không thích hợp, nói rằng sức khỏe của mình vốn yếu ớt ngay từ nhỏ, sợ là sau khi mẹ biết được sẽ lo lắng, cố ý dùng giọng điệu đáng thương, bác sĩ Trần và cô y tá không thể không tin, cũng đồng ý giúp cô giữ bí mật.
Sau đó, cô liền rời khỏi bệnh viện, một mình đi không có mục đích trên đường, xe cộ chạy, người đi đường qua lại, tất cả đều mơ hồ trong mắt cô, cho dù cố gắng mở to ánh mắt, cũng không thấy rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, Kiều Tuyết Nghiên ơi Kiều Tuyết Nghiên! Cô sống hai mươi hai năm mới phát hiện mình không phải là con ruột của ba mẹ, thật quá thất bại mà!
Tại sao có thể như vậy chứ?
Cô lại lần nữa hỏi mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết được câu trả lời.
Qua khoảng vài ngã tư đường, cô cảm thấy con đường phía trước mịt mù, không có ai, không có một phương hướng nào chính xác.
******.
Bên trong một quán cà phê ven đường, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny ngồi đối diện nhau, trò chuyện rất vui vẻ, còn về phần vắng mặt của Cát Xuyến, thì đang ở quê nhà tại đảo Sơn Đông, nói là qua tiết nguyên tiêu mới trở về.
Dù sao thì mới vừa kết hôn mà! Cha mẹ đều không nỡ để con gái bảo bối (cô dâu mới) rời đi quá sớm, vả lại cô đang có thai, mẹ Cát phải làm công tác tư tưởng cho con gái, nào là phụ nữ có thai phải được chăm sóc tốt, chú ý cách ăn mặc, phải theo đúng chế độ dinh dưỡng. . . . . .
Nói tóm lại, chẳng qua là muốn cô phải nuôi dưỡng thai thật tốt ở nhà, sau khi Cát Xuyến nghe mẹ lải nhải xong, liền trực tiếp nói một câu: "Mẹ thân yêu, hay là mẹ đến thành phố C với con nha, như vậy thì vẹn toàn đôi bên!"
Mẹ Cát hoàn toàn bị con gái đánh bại, một mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh không nói một câu nào, ngược lại thật biết suy nghĩ mà! Nhưng trong nhà còn hai ông bà đã bảy mươi tuổi, làm sao mà bà có thể đi chứ?
Sau khi bàn bạc với nhau, cô và ông xã quyết định ở lại nhà qua tết nguyên tiêu thì trở lại thành phố C để đi làm, mặc dù cô đã mang thai được năm tháng nhưng mà bụng còn rất nhỏ, cơ thể vẫn còn nhanh nhẹn như trước, điều này khiến cho những bậc bề trên cũng phải run sợ trong lòng, lo lắng cho việc cô phải đi thành phố C, may mắn thời điểm mấu chốt có ông xã ra mặt ủng hộ, cũng hứa hẹn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà xã và đứa nhỏ, mong cha mẹ hai bên hãy yên tâm.
May mắn anh là người bình tĩnh thận trọng, cho nên hai bên cha mẹ mới đồng ý.
Vì vậy mà vào ngày gặp mặt của ba người lại thiếu một người, nhưng việc gọi điện tâm sự chuyện khuê phòng là không thể nào thiếu, nếu không thì làm sao mà Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny có thể biết được rõ ràng mọi chuyện của cô được, đương nhiên là do cô nói!
"Giai Ny, hai ngày nữa người đó sẽ về đây đúng không?" Trước mặt Lương Chân Chân là cốc nước lọc, bởi vì có thai nên cô không thể uống cà phê.
Tiết Giai Ny thiếu chút nữa bị lời nói của cô làm sặc, khả năng nói sang chuyện khác của Chân Chân thật quá mạnh mà, một giây trước hai người còn đang nói về chuyện nhà họ Cát, mà bây giờ liền lôi cô vào. Người hiểu bạn nhất là mình.
"Thì vẫn như vậy, mình. . . . . ." Tiết Giai Ny còn chưa nói xong, đột nhiên thoáng thấy Kiều Tuyết Nghiên ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng đi trên đường lớn, xem ra cả người giống như bị kích thích rất lớn, bước chân thật rối loạn.
Lương Chân Chân rõ ràng không nhìn thấy người ngoài cửa sổ, đang tập trung tinh thần nghe bạn tốt nói chuyện lại thấy cô ngừng nói, không tránh khỏi có chút tò mò liền nhìn theo ánh mắt của cô.
"Ồ? Đó không phải là Kiều Tuyết Nghiên sao? Làm sao mà cô ấy lại có vẻ như hồn bay phách lạc đi trên đường lớn như thế?" Tiết Giai Ny ngạc nhiên nói.
Lời này khiến cho Lương Chân Chân liền nghĩ đến việc có phải Thẩm Ý Linh xảy ra chuyện gì hay không, nếu không thì tại sao Kiều Tuyết Nghiên lại có thể mất bình tĩnh như vậy, giống như một con rối không có sức sống?
Trong lòng ngực không ngừng đập"thình thịch", chẳng lẽ Thẩm Ý Linh phẫu thuật thất bại?
Lập tức bước ra khỏi cửa, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng mới được.
"Nè! Chân Chân, bạn đi đâu vậy? Chậm một chút thôi!" Nhìn dáng vẻ bạn tốt gấp gáp đùng đùng, trên trán của Tiết Giai Ny toát ra mồ hôi lạnh, rốt cuộc cô có nhớ rằng mình đang mang thai hay không vậy?
Lương Chân Chân nghe lời bước đi chậm lại, may mà Kiều Tuyết Nghiên đi rất chậm, cô nhanh chóng đuổi theo kịp: "Tuyết Nghiên, đã xảy ra chuyện gì phải không?"
Trong đầu Kiều Tuyết Nghiên mơ mơ màng màng, chỉ biết đi theo dòng người, bỗng nhiên cảm thấy có người kéo cô lại, cô phản xạ theo bản năng đưa mắt nhìn, nghe thấy giọng nói lo lắng thì tất cả nỗi buồn trong lòng liền tuôn ra hết.
"Chị Lương, trong lòng em rất khó chịu. . . . . ." Cô chỉ có thể trả lời lại như vậy, vẻ mặt bối rối của cô khiến Lương Chân Chân càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng.
Tiết Giai Ny thấy cô đang do dự ở ven đường, đành khuyên nhủ: " Vào ngồi bên trong một lát, đứng ở chỗ này dễ làm người ta chú ý."
"Em vẫn cho rằng mình có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, xem em như vật báu, mặc dù ba mất, nhưng em và mẹ vẫn rất hạnh phúc, giống như là bạn bè tốt không che giấu điều gì, em yêu mẹ, mẹ cũng yêu thương em, liền sống hai mươi hai năm không buồn không lo, đột nhiên phát hiện, em không phải con ruột của ba mẹ . . . . . ."
Nói tới câu cuối, giọng nói Kiều Tuyết Nghiên hơi nghẹn ngào, dường như cô cần nói hết ra thì phải, giấu ở trong lòng sẽ làm cô thêm quấn quýt thôi, khi cô cảm thấy mơ màng nhất thì gặp được Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny, vì vậy mà cô đã nói ra hết.
Cái gì. . . . . . Tuyết Nghiên không phải con gái ruột của Thẩm Ý Linh? Lương Chân Chân hoàn Toàn chấn động, cô còn tưởng rằng Thẩm Ý Linh phẫu thuật thất bại đã qua đời, lại không nghĩ rằng mình đã đoán sai.
Kết quả, lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Có phải em đã nghĩ sai rồi hay không?" Tiết Giai Ny nhíu mày hỏi.
"Không thể nào, nhóm máu của ba em là O, mẹ em là A, mà nhóm máu của em lại là Rh âm tính, làm sao có thể nghi sai được?" Kiều Tuyết Nghiên đau khổ lắc đầu.
Làn này đến lượt Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny giật mình, quả thật. . . . . . Không thể nào.
"Em đã hỏi mẹ. . . . . . Mẹ em đã chứng thực sao?" Lương Chân Chân hỏi.
Kiều Tuyết Nghiên lắc đầu: "Không có, bà ấy vẫn không biết, em nghĩ là sẽ đợi cho đến khi bà ấy phẫu thật xong sẽ hỏi, như vậy đối với sức khỏe của bà sẽ tốt hơn."
Lương Chân Chân thầm nghĩ trong lòng: thật đúng là một cô gái am hiểu lòng người!
"Tuyết Nghiên, thay đổi góc độ mà nói, mặc dù em không phải con gái ruột của họ, nhưng bọn họ lại yêu thương em như con gái ruột của mình, về điểm này là không hề giả, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm bỏ bà ấy để trở về với cha mẹ ruột của mình ư?"
"Em biết ba mẹ đối với em như thế nào, hoàn toàn yêu thương em, em cũng sẽ không rời bỏ mẹ chỉ là em muốn biết cuối cùng cha mẹ của mình là ai? Năm đó vì sao lại muốn bỏ rơi em?" Kiều Tuyết Nghiên cắn môi trả lời.
"Kỳ thật, chị cũng được mẹ nuôi nuôi lớn, bà yêu thương chị so với mẹ ruột cũng không hề thiếu, vì vậy chị cảm thấy mình rất hạnh phúc, có được hai người mẹ yêu thương." Khóe mắt Lương Chân Chân tràn đầy ấm áp dịu dàng.
Kiều Tuyết Nghiên có chút không dám tin nhìn về phía cô, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Chị Lương, lẽ nào chị mới là con gái ruột của mẹ em?"
"Phụt!" Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny cùng lúc phun ra, đứa nhỏ này thật biết pha trò mà!
------------------------------