Chương 404: Ngoại truyện 13: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】Ngọt ngào 13

Ngoại truyện 13: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】Ngọt ngào 13

Editor: Puck

Mặc dù bị đánh, nhưng An An vẫn toét miệng nhỏ nhắn cười khanh khách, bởi vì không đau chút nào, me me đang trêu chọc bé!

Cảm xúc của đứa bé chính là đơn giản như vậy, vui vẻ hay không vui vẻ, đều biểu hiện rõ ràng.

Náo loạn điên khùng một lúc, hai tên lưu manh đều giày vò bản thân mệt mỏi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng giống như trái táo, yên tĩnh nằm trên phao bơi, mắt cũng không rời khỏi cha mẹ đang ngồi bên cạnh.

“Chơi mệt à?” Ngón tay Lương Chân Chân chọc bụng tròn trịa của con trai và con gái, cười đến cưng chiều.

Mặt An An và Nhạc Nhạc cùng nhìn về phía mẹ, mím môi xinh xắn nở nụ cười, nhưng bọn chúng không còn hơi sức để chơi, cả người mềm nhũn, chỉ muốn nằm bất động.

Đằng Cận Tư vội vàng lấy khăn lông, cùng bà xã mỗi người ôm một bé, dùng khăn tắm khẽ quấn, vứt thẳng lên giường, từ từ mặc quần áo cho chúng.

Bận bịu một loạt chuyện, buổi sáng đã qua hơn phân nửa, Lương Chân Chân duỗi lưng, thừa dịp nắng đẹp, giao An An và Nhạc Nhạc cho bà nội và bảo mẫu, đích thân ra tay dọn dẹp lại phòng ngủ, mặc dù trong nhà không thiếu người giúp việc, nhưng phòng ngủ của cô và ông xã, cô vẫn thích tự mình dọn dẹp.

Quần áo lót của mình và ông xã luôn do chính cô giặt, không giao cho nữ giúp việc, bởi vì cô cảm thấy đây là vật cơ bản nhất!

Cô đứng đó quét dọn vệ sinh, Cầu Cầu vẫn không ngừng chạy tới chạy lui cạnh chân cô, giống như một trái cầu bông màu trắng, xinh xắn đáng yêu.

À… Quên giới thiệu, Cầu Cầu chính là con mèo Ba Tư màu trắng hai vợ chồng Lương Chân Chân đi ra ngoài du lịch lần trước mua về, nó mới hơn một tháng, còn là mèo con bé nhỏ đáng yêu, ngày ngày chuyện thích làm nhất chính là ngủ, đói bung kêu “meo meo…”

An An và Nhạc Nhạc cũng rất thích nó, thích dùng tay mập mạp sờ lông trên người nó, cũng may tính công kích của nó không mạnh, thỉnh thoảng bị hai chủ nhân nhỏ giật đau đớn, cũng chỉ “Méo” một tiếng chạy trốn, sẽ không dùng móng nhọn phản kích bọn họ.

Nhưng Chân Chân không dám để An An và Nhạc Nhạc chơi một mình với Cầu Cầu, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn *!

(*) Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao/ nhiều lần, "vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,..".

Móng vuốt của mèo quá bén nhọn, vẫn có khả năng cào bị thương, vẫn nên chờ hai con lớn thêm một chút, thật bất đắc dĩ, mua con chó cưng về, ít nhất có thể miễn chút gian nan khổ cực này. Nó chỉ theo mình.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Thành phố C không có hai mẹ con Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã, thoáng cái yên tĩnh không ít, Thẩm Bác Sinh cũng rời khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn Bác Nguyên, ông nói nhiều năm qua đã chán ghét anh lừa tôi gạt trên thương trường, sống quá mệt mỏi!

Sau thời gian này, ông chỉ muốn yên ổn an hưởng tuổi già.

Về phần cổ phần ông nắm giữ lớn nhất trong tay, toàn bộ chuyển cho con gái Lương Chân Chân, nói cách khác, từ nay về sau, Lương Chân Chân là chủ tịch tập đoàn Bác Nguyên.

Tin tức này khiến giới làm ăn nổ tung, mọi người rối rít bàn luận không ngừng.

“Trời ạ! Cho Lương Chân Chân không phải cho Đằng thiếu sao? Xem ra Bác Nguyên muốn trở thành công ty phụ thuộc tập đoàn Đế Hào tư.”

“Lương Chân Chân này đúng là thủ đoạn! Lại có thể đuổi vợ chính thức và con gái của Thẩm tổng đi.”

“Nói nhỏ thôi, bây giờ người ta là tài đại khí thô, chỉ nhấc đầu ngón tay, anh sẽ chết không nơi chôn thân!”

“…”

Đối với lời nói này, Lương Chân Chân vào tai trái ra tai phải, cô đã thành quen, cũng dần chết lặng, chỉ cần không nói trước mặt cô là được.

Sau khi Thẩm lão phu nhân biết tin, hoàn toàn bùng nổ rồi, cãi lộn ở nhà, thậm chí nói cứng, “Con cả không trở về nhà cho bà một câu trả lời hợp lý, bà sẽ treo cổ tự sát.”

Thẩm Bác Nhân vì chuyện này mà không ít lần đi tìm anh cả, nhưng hình như anh cả quyết tâm không muốn trở về, mặc cho ông khuyên bảo thế nào cũng không hợp tác, thật sự không có cách nào, ông chỉ có thể đi tìm cháu gái Lương Chân Chân, hy vọng lời của nó có thể có tác dụng.

Hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê, mới gặp mặt nhau mấy lần, chưa nói tới quen thuộc.

“Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng ra.” Lương Chân Chân bưng cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm.

“Chân Chân, anh cả nhất định không chịu về nhà, mẹ chú lại náo loạn muốn tự sát, người một nhà không được yên bình, chú… Chú hy vọng cháu có thể giúp một tay khuyên nhủ cha cháu, để cho anh ấy trở về một chuyến.” Thẩm Bác Nhân dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên nụ cười giễu cợt, náo loạn tự sát? Sợ rằng náo loạn cho cô xem!

“Tôi sẽ đi khuyên cha, nhưng cha có nghe khuyên hay không, cũng không thể biết được.”

Nghe được lời của cô, hình như Thẩm Bác Nhân die.enda,anle.equu/ydonn thở phào nhẹ nhõm, “Chân Chân, anh cả luôn nghe lời cháu nhất, chỉ cần cháu mở miệng, anh ấy nhất định sẽ trở về, cho dù… Mẹ đã từng phạm phải bao nhiêu lỗi, như thế nào cũng là mẹ đẻ của chú và anh cả, hy vọng… Anh cả có thể về nhà một chuyến.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” Lương Chân Chân không có chút cảm tình tốt đẹp nào với Thẩm lão phu nhân.

Thẩm Bác Nhân chưa từng có lễ tiết gì với cô, càng không âm thầm làm chuyện xấu với cô, từ khi gặp mặt cho đến bây giờ vẫn luôn khách khí, không xa lánh cũng không thân cận, chừng mực nắm rõ ràng.

Có thể thấy được, ông là người thông minh.

Xét những yếu tố này, mình cũng không thể quá mức lạnh nhạt với ông ta, lại nói, hai người còn có quan hệ chú cháu, không cần thiết huyên náo quá căng thẳng.

“Chân Chân, chú hai cảm ơn cháu.” Thẩm Bác Nhân cảm kích nói.

“Đừng nói cám ơn quá sớm, cháu không nhất định giúp được.” Lương Chân Chân cười cười.

“Chú tin tưởng cháu.”

Lương Chân Chân cười lạnh một tiếng trong lòng, tin tưởng cô? Ông tin tưởng cô từ đâu? Cũng khó tránh khỏi quá mù quáng rồi!

“Nếu không có chuyện gì khác, cháu đi

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện