Chương 37: Ẩn tật trì liệu phẩu hầu lung

Về đến nhà, Đoạn Vân trực tiếp tìm tới sáu người Cuồng Chiến Sĩ hỏi bọn họ vài việc. Từ trong câu chuyện, Đoạn Vân hiểu rằng tất cả bọn họ đều là những chiến sĩ cấp năm cấp sáu, thực lực cũng rất mạnh. Với lại bọn họ còn khá trẻ, tiềm năng phát triển rất lớn. Hơn nữa bọn họ là Cuồng Chiến Sĩ, nếu cuồng hóa thì thực lực có thể trực tiếp đề cao hai cấp bậc, mà khi cuồng hóa thì cả thân thể lẫn dũng khí đều có đề cao nhất định, còn cơ hồ không thấy đau đớn. Do đó thực lực của bọn họ là rất kinh khủng. Chỉ có điều Cuồng Chiến Sĩ khi cuồng hóa sẽ có một hậu quả không hay ho lắm. Đó là không chỉ mất đi lý trí, cứ phải công kích điên cuồng, hơn nữa sau khi cuồng hóa để lại di chứng rất lớn, bị suy yếu nằm bẹp hết từ ba đến năm ngày.

Đoạn Vân cũng rất muốn tìm ra nguyên nhân dị thường làm cho Cuồng Chiến Sĩ cuồng hóa, nhưng Đoạn Vân trước hết phải tìm hiểu rõ và nghiên cứu thí nghiệm về cấu tạo thân thể của Cuồng Chiến Sĩ, việc này tuyệt không phải sự tình một ngày hai ngày mà xong được.

Buổi sáng ngày thứ hai, Đoạn Vân theo thói quen luyện công trong sân. Trong khoảng thời gian vừa qua hắn nghiên cứu rất nhiều, nên Đoạn Vân có nhận thức mới về chân khí, đối với sự vận dụng chân khí cũng có những tiến bộ nhất định. Bây giờ, chân khí trong cơ thể Đoạn Vân đã đả thông không ít kinh mạch nội thể, vận chuyển cũng càng thuận lợi hơn trước. Hôm nay Đoạn Vân đã có thể dùng chân khí đưa dồn xuống chân để đề cao cước lực và tốc độ của mình. Đoạn Vân phỏng chừng chỉ cần chân khí đạt tới một trình độ nhất định, Đoạn Vân có thể sử dụng khinh công trong truyền thuyết rồi. Sau này nếu đánh không lại người ta cũng có thể sử dụng để bảo vệ tánh mạng. Cảm thụ được chân khí vận chuyển trong cơ thể, Đoạn Vân hết lần này tới lần khác múa luyện Thái Cực quyền. Sau khi đi quyền xong mấy lần, Đoạn Vân lại cầm lấy cây Trung Hoa kiếm do Ải Nhân Cáp Lợi chế tạo ra từ mấy ngày hôm trước, hy vọng có thể nhớ lại những chiêu thức Thái Cực kiếm mà mình đã từng học trước kia nhưng bây giờ đã gần như quên sạch. Đoạn Vân vừa luyện vừa ngẫm nghĩ nên hoàn toàn không phát hiện Diệp Cô Thành đang dẫn một nam hai nữ đi vào trong viện.

Dựa vào ký ức được cải tạo, Đoạn Vân điều chỉnh các loại chiêu thức Thái Cực kiếm khá thuận lợi. Hắn múa lại bài kiếm rất hoa lệ vừa được tổng hợp ấy một lần, múa xong mới thu công!

Bộp bộp!

“Thật không ngờ Đoạn Vân lão đệ múa kiếm đẹp như thế, thật là nhìn không ra!"

Đoạn Vân quay đầu lại, chỉ thấy bên kia là Lạp Hi Đức, Tạp Sắt Phu còn có một cô gái rất xinh đẹp đang dựa vào Lạp Hi Đức.

Đoạn Vân cười cười rồi đi tới: " Làm trò cười cho đại ca rồi, vị này đại khái đúng là đại tẩu Lệ Ti hả! Quả nhiên là xinh đẹp động lòng người! Đại ca, ngươi quả là có diễm phúc sâu dày a! Ai dà! Tiểu đệ ta thì không được như vậy. Ha ha!"

Lệ Ti cười chúm chím rất ngọt ngào.

Tạp Sắt Phu vừa nghe Đoạn Vân nói vậy liền chu mỏ nói: "Ai kêu ngươi là một tên sắc lang, bại hoại làm chi! Đoạn Vân ngươi ngày hôm qua không phải nói có thể chữa khỏi ẩn tật cho Lạp Hi Đức đại ca sao?" Tạp Sắt Phu vừa nói xong, ba người đều nhìn Đoạn Vân với vẻ đầy khát khao hy vọng, rất muốn biết câu trả lời của Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười: "Như thế nào, ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện gả cho ta hả? Ngươi từ từ để cho người ta còn chuẩn bị trong lòng một chút chứ! Đâu có cô gái nào mà khẩn cấp lấy chồng như ngươi vậy chứ?"

“Ngươi...!" Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân nói xong vô cùng giận dữ. Nàng cũng không hiểu sao bình thường mình rất hiền thục mà khi gặp Đoạn Vân thì lại không khống chế được tâm tình của mình.

Đoạn Vân hoàn toàn không để ý đến đến sự tức giận của Tạp Sắt Phu, hắn chuyển hướng nói với Lệ Ti:"Lệ Ti đại tẩu, ta bây giờ sẽ đưa đại ca vào phòng mổ chữa bệnh, ta nghĩ chắc là không có vấn đề gì đâu."

Lệ Ti cười nhẹ, rồi vái Đoạn Vân một lễ.

Sau đó Đoạn Vân kéo Lạp Hi Đức vào phòng mình trị liệu. Bắt đầu quá trình trị liệu tiểu đệ đệ cho Lạp Hi Đức!

Phương thức trị liệu rất đơn giản, chỉ là vận dụng phương pháp châm cứu kích thích tiểu đệ đệ của Lạp Hi Đức, rồi sơ thông vài bộ vị kinh mạch. Lấy ra những bộ phận bị hư hỏng của tinh hoàn ra, rồi dùng quyển trục áp vào. Trải qua một loạt các trị liệu, Đoạn Vân rốt cục cũng khôi phục được những bộ phận hư hỏng trong tinh hoàn của Lạp Hi Đức. Rắc lên vết thương một chút thuốc cao, sau khi cho hắn uống một viên Bổ Thận Hoàn để củng cố sức lực về sau, Đoạn Vân làm cho Lạp Hi Đức đang bị hôn mê tỉnh lại.

“Đại ca, quá trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi. Buổi tối hôm nay ngươi có thể rửa sạch những dược vật ở đó, sau đó có thể … ân … ha ha! Đại ca, ta còn giúp ngươi gia cường chỗ “đó đó” một chút ít. Ta cam đoan tuyệt đối mạnh hơn người bình thường. Đại tẩu nhất định sẽ cực kỳ thỏa lòng, sẽ……" Nói xong Đoạn Vân cười rất bỉ ổi.

Lạp Hi Đức nghe Đoạn Vân nói như vậy, trong lòng rất cảm kích. Đương nhiên bị tên Đoạn Vân du côn này nói ra như vậy, người đứng đắn như Lạp Hi Đức rất khó mà không ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên.

Đoạn Vân chỉ chỉ vào Lạp Hi Đức, tiếp tục trêu chọc: " Đại ca, ngươi có diễm phúc lắm nghe, làm cho tiểu đệ vô cùng hâm mộ đó! Bất quá, đại tẩu có phải là hơi trầm tính không?"

“Sao lại nói như vậy?” Lạp Hi Đức hơi khó hiểu.

“Đại ca, Lệ Ti đại tẩu vừa rồi không thấy nói một câu nào cả! Không phải trầm tính thì là cái gì?" Đoạn Vân trả lời trơn tuột.

Lạp Hi Đức thở dài, nói: "Kỳ thật Lệ Ti là người câm!"

“Cái gì? Câm là làm sao? Bị khi mới sinh sao?" Đoạn Vân lắp bắp kinh hãi, nữ hài tử xinh đẹp như vậy mà lại là một người câm, trời cao sao quá bất công, không phải là thiệt thòi quá sao!

“Đúng là bị khi mới sinh, nghe nói khi sinh Lệ Ti đã không khóc, lớn lên cũng không nói chuyện, ngay cả việc phát ra thanh âm cũng không làm được! Bất quá vô luận nàng có mao bệnh gì, ta cũng vẫn hết mực yêu thương nàng. Tình cảm của chúng ta ngươi không hiểu được đâu”. Lạp Hi Đức nói với vẻ mặt đầy nhu tình.

"Thôi! Ngươi không cần ở trước mặt ta cái gì nữ nhân tình trường nữa. Nói cho ta biết tổ tiên của nàng có phải bị câm di truyền không!" Đoạn Vân nhìn thấy vẻ mặt của Lạp Hi Đức rất không thông cảm.

“Không phải! Cha mẹ, ông nội nãi nãi của nàng đều rất bình thường. Không phải bị nguyền rủa đâu! Đoạn Vân, có phải là ngay cả bệnh này ngươi cũng có thể chữa khỏi?" Lạp Hi Đức nghe Đoạn Vân nói như vậy bèn hỏi lại, trong lòng trào dâng niềm hưng phấn.

Đoạn Vân trợn trắng mắt: "Tiểu đệ đệ của ngươi ta còn có thể chữa trị được cho ngươi tốt trở lại, hơn thế còn ngầu hơn trước nhiều. Thì một căn bệnh câm do dị tật có gì khó mà ta không chữa được! Ngươi nha, lại dám nói di truyền biến thành nguyền rủa, thật là vô văn hóa. Đi, ta bây giờ phải đi khám cho đại tẩu đã! Chúng ta ra ngoài!"

Đoạn Vân đưa Lạp Hi Đức ra ngoài.

Lệ Ti và Tạp Sắt Phu đang ở bên ngoài đợi kết quả, thấy bọn họ đến lập tức vây quanh hỏi han đủ thứ. Nhất là Tạp Sắt Phu không ngừng léo nhéo bên tai Đoạn Vân hỏi cái này cái kia, Đoạn Vân bị nàng xoay như con mòng mòng cứ khật khừ lừ đừ mệt gần chết. Còn Lệ Ti kéo Lạp Hi Đức ra chỗ khác rồi không ngừng ra hiệu, hơn nữa ánh mắt dò hỏi không ngừng quét về phía Đoạn Vân loang loáng như quáng chớp.

Đoạn Vân ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: " Lạp Hi Đức đại ca của ta hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu. Bất quá … " Nói đến đây Đoạn Vân đột nhiên ngưng giọng. Thấy ánh mắt khẩn cấp sốt ruột của Tạp Sắt Phu và Lệ Ti, Đoạn Vân cười rồi nói tiếp với Lệ Ti: "Lệ Ti đại tẩu, vấn đề của ngươi cũng cần phải giải quyết một chút!"

Tạp Sắt Phu rất nghi hoặc, hỏi lại: "Lệ Ti tỷ có vấn đề gì? Tên bại hoại này không cần phải dọa người ta đâu."

Vẻ mặt Lệ Ti cũng rất hồ nghi, nhưng rồi thấy Lạp Hi Đức đang ngất ngây con gà tây say đắm nhìn mình có vẻ rất hưng phấn nên cũng không nói gì.

“Chẳng lẽ không thể nói chuyện không phải là một vấn đề sao? Không thể nói chuyện cũng một loại bệnh!" Đoạn Vân lạnh nhạt nói.

“Chẳng lẽ ngươi có thể làm cho Lệ Ti tỷ mở miệng nói chuyện? Điều này là không thể được! Đại bại hoại ngươi nói thật không đó?" Cả mặt Tạp Sắt Phu là một dấu hỏi to đùng.

Đoạn Vân cười, khẽ gật đầu: "Tiểu lão bà, ngươi hãy chờ xem đi! Ta cho các ngươi kiến thức cái gì là kỳ tích của Tế tự giới."

Nghe Đoạn Vân lại gọi nàng là tiểu lão bà, Sắt Phu đỏ bừng mặt, sẵng giọng: " Ai, ai là lão bà của ngươi, ai mà biết bệnh của Lạp Hi Đức đại ca đã chữa khỏi rồi hay chưa nữa! Hừ!... Tiểu lão bààà..."

Đoạn Vân lúc này cũng không để ý đến nàng nữa, kêu Lệ Ti ngồi xuống rồi bắt đầu khám chuẩn đoán cho nàng. Qua một một loạt khảo cứu, Đoạn Vân rốt cục biết được nguyên nhân Lệ Ti không thể nói chuyện là do dây thanh đới của nàng bị phù nề. Loại bệnh này là do thai nhi ở trong tử cung chịu một sự chấn động nào đó hoặc là bị trúng gió mà thành. Sống sót được đã là một kỳ tích rồi.

Đoạn Vân kiểm tra xong thở phào nhẹ nhõm nói: "Có thể chữa khỏi, bất quá phải làm phẫu thuật. Đại ca, ngươi đưa đại tẩu đến phòng vừa rồi. Ta đi chuẩn bị một chút rồi lập tức bắt đầu trị liệu."

Nửa giờ sau, Đoạn Vân thông báo mình chuẩn bị phẫu thuật nên đuổi hết mọi người ra ngoài, bảo Diệp Cô Thành giữ chặt cửa. Nói gì chứ, lần này hắn khai đao vào yết hầu, nếu như bị mấy người đó thấy, lỡ làm ầm ĩ lên thì coi như tiêu đời!

Sau khi cho uống thuốc mê, Đoạn Vân bắt đầu tự do hành động! Đừng có nghĩ bậy à, chỉ là mổ yết hầu trị liệu thôi. Thủ thuật này kỳ thật không phải quá khó, nhưng hơi nguy hiểm. Dựa vào thuật châm cứu và đại lượng quyển trục phụ trợ, làm cho các bộ phận bị đại não khống chế của Lệ Ti toàn bộ dừng lại. Mở rộng yết hầu ra, tìm cái dây thanh đới rồi dùng dao cắt tỉa chỗ bị viêm sưng. Bước mấu chốt của thủ thuật này là khống chế thời gian, nếu thời gian quá dài Lệ Ti đang chết giả có thể sẽ biến thành chết thật. Hơn nữa hắn phải dùng châm cứu khống chế rồi dùng quyển trục xử lý thanh đới. Thanh đới của người là một bộ vị mẫn cảm. Chỉ một chút bất cẩn có thể biến thành khéo quá hóa vụng, lợn lành thành lợn què. May mà về phương diện này Đoạn Vân đã có không ít kinh nghiệm.

Đại khái nửa giờ sau, Đoạn Vân và Lệ Ti đã đi ra. Đoạn Vân đưa nàng đối mặt với mọi người mà nói: "Lệ Ti đại tẩu, ngươi thử phát ra âm thanh xem, a …. A …!"

Lệ Ti vừa tỉnh lại đã cảm giác yết hầu của mình hơi khác với bình thường, bây giờ Đoạn Vân kêu nàng mở miệng nói chuyện, nàng thử mở miệng ra. Nhưng vẫn không thể phát ra thanh âm gì. Đoạn Vân lại thử hướng dẫn một lần nữa, Lệ Ti mở miệng liên tục vẻ rất khẩn cấp, đôi môi xinh đẹp chu ra như chữ O, đột nhiên trong miệng nàng phát ra một tiếng "A …..". Sau khi kêu xong, vẻ mặt Lệ Ti là không thể diễn tả được. Lại thử phát ra thanh âm một lần nữa, rồi nàng hứng chí ôm chầm lấy Lạp Hi Đức kêu a a liên tục. Dáng vẻ cực kỳ đáng yêu a!

Đoạn Vân thở phào nhẹ nhõm, may mà thành công, bằng không yết hầu coi như tiêu tùng luôn. Lạp Hi Đức và Tạp Sắt Phu cũng rất phấn khích, trên mặt không thể dấu được nỗi hạnh phúc tràn trề giầm giề. Đoạn Vân nói: "Đại ca, ta đã làm cho đại tẩu có thể phát ra âm thanh rồi! Kế tiếp là việc dạy cho nàng nói chuyện. Việc đó phải dựa vào ngươi thôi! Ngươi phải kiên nhẫn hướng dẫn nàng mới được."

“Cái gì, nguyên lai ngươi không có khả năng làm cho Lệ Ti tỷ nói chuyện sao?" Tạp Sắt Phu kêu lên.

Đoạn Vân trợn tròn mắt nói: "Chẳng lẽ ngươi vừa mới đẻ đã biết nói sao? Ta phỏng chừng cũng không khó khăn lắm đâu, dù sao Lệ Ti cũng rất quen thuộc với những lời nói bên ngoài, chỉ có điều một vài âm tiết có thể phát âm không được chuẩn!"

Còn lúc này Lệ Ti buông Lạp Hi Đức ra đi đến trước mặt Đoạn Vân ngôn ngữ ngọng nghịu của nàng cố gắng phát ra được hai chữ: "Cám ơn!"

Đoạn Vân cũng không biết phải làm gì, chỉ gãi gãi đầu, đỏ mặt nói: " Đừng khách khí, xin đừng khách khí! A a!"

“Ha ha ha ha!" Mọi người cười váng cả lên !

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện