Chương 93: Từng bước khó khăn
Thực lực của Cừu Cương, không thể nghi ngờ.
Hắn đã tiến vào Nửa Bước Tiên Thiên nhiều năm, chỉ cần vượt qua bình cảnh(1), chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, là có thể trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng hắn kẹt tại bình cảnh của Nửa Bước Tiên Thiên đã nhiều năm, cho dù cố gắng tu luyện như thế nào ở trên Tiểu Vũ Phong, cũng đều không thể vượt qua được.
Võ giả tu hành đều hiểu rõ một đạo lý.
Chỉ có không ngừng trải qua chém giết đẫm máu và lửa, mới là cách đột phá hữu hiệu nhất.
Nếu vẫn cứ ở lại trên Tiểu Vũ Phong tu luyện một cách khô khan thì phải mất tới mười năm hay thậm chí lâu hơn mới có thể vượt qua bình cảnh này.
Cho nên Cừu Cương muốn bắt lấy cơ hội lần này, mượn nó để vượt qua bình cảnh, đường đường chính chính bước vào Tiên Thiên Cảnh.
Đối mặt với Yêu tộc, Cừu Cương cũng sợ.
Cái cảm giác yêu khí xâm nhập rồi gặm nhấm dần cơ thể, có thể khiến từ đáy lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
Phảng phất như có tiếng nói không ngừng cảnh cáo hắn, mau trốn đi.
Nhưng lúc này hắn lại cố lấy dũng khí, trước mắt bao người, tới gần quái vật Yêu tộc kia.
Rất nhanh, Cừu Cương đã bước qua vòng tròn thứ nhất do Tô Linh Vận vẽ.
Khi hắn đến gần, hai con mắt xấu xí trên đầu Yêu tộc liền nhìn về phía hắn.
Tuy nói con yêu này đã vô cùng suy yếu, không có bất cứ năng lực đả thương người nào, nhưng yêu khí trời sinh của chúng nó lại không yếu bớt chút nào.
“Khè!” Cái miệng mọc đầy răng nanh của con yêu mở ra khép vào, ánh mắt nhìn về phía Cừu Cương như đang giễu cợt.
Cừu Cương mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như tờ giấy, thân thể theo bản năng muốn vùng chạy trốn.
Nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ xếp hạng thứ tư trong đệ tử ngoại môn, giờ phút này hắn hít sâu một hơi, gom hết dũng khí toàn thân, cứng ngắc điều khiển hai chân mình dùng một tư thế kỳ quái đi về phía trước.
Vòng tròn thứ hai...
Vòng tròn thứ ba...
Khi Cừu Cương bước vào vòng tròn thứ tư, con yêu kia bỗng nhiên mở rộng cái miệng máu, hướng về phía Cừu Cương mà tru lên.
“Két---”
Đối mặt với tiếng tru của Yêu tộc, một chút dũng khí vất vả tích góp được của Cừu Cương lập tức mất sạch.
Chỉ thấy Cừu Cương đột nhiên quay đầu, nhưng hai chân lại không phối hợp làm cho hắn không thể chạy trốn mà còn ngã ra đất. Sau đó hắn gần như dùng cả tay và chân, cực kỳ chật vật bò ra khỏi vòng tròn thứ ba.
Nhìn thấy biểu hiện của Cừu Cương như thế, tất cả mọi người đều vô cùng trầm mặc.
Mọi người sống ở Đế Đô, rời xa chiến trường Tu La, ở giữa còn ngăn cách bởi thành Bạch Đế do trăm vạn Đế Quân đóng giữ, nhận thức về Yêu tộc còn vô cùng mơ hồ.
Tất cả chỉ biết Yêu tộc cường đại khác thường, hơn nữa còn phát ra yêu khí, có thể khiến nhân loại vô cùng sợ hãi.
Bọn họ cho rằng loại sợ hãi này là thứ có thể chiến thắng được.
Nhưng hiện tại, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Yêu tộc thì rốt cuộc cũng hiểu ra, muốn vượt qua loại sợ hãi này không hề dễ dàng như vậy.
Thực lực của Cừu Cương vốn đã được công nhận tại ngoại môn Tiểu Vũ Phong, bình thường hắn biểu lộ ra được thực lực như thế nào, mọi người cũng đều biết.
Nhưng ở trước mặt Yêu tộc, đến như Cừu Cương còn sợ hãi như thế, vậy những người khác sẽ thế nào?
Chỉ cần là người có thể trở thành võ giả, đều có một ý chí không chịu thua trước bất cứ thứ gì.
Cừu Cương thất bại, tuy rằng khiến trong lòng một số người sinh ra ý muốn rút lui, nhưng vẫn có một ít người không tin tà ma, bước chân vào trong vòng tròn.
Lúc này đây, một đệ tử ngoại môn Luyện Tủy Cảnh thử tiếp cận con yêu kia.
Vị đệ tử ngoại môn này không có danh tiếng gì, cũng không có tên trong bảng xếp hạng thực lực tại Tiểu Vũ Phong.
Nhưng dưới tình huống mọi người đều không xem trọng, không ngờ vị đệ tử chỉ là Luyện Tủy Cảnh này lại liên tục đi vào được đến vòng thứ sáu.
Mỗi khi bước vào một vòng tròn, khoảng cách với Yêu tộc lại càng gần.
Vòng thứ sáu, cũng chỉ còn cách Yêu tộc khoảng hơn một trượng.
Nhưng đến vòng thứ sáu, bước chân của vị đệ tử ngoại môn kia liền dừng lại. Bỗng nhiên, hai chân người đó bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Dù vậy, biểu hiện của vị đệ tử có thực lực kém xa Cừu Cương này cũng đã vô cùng ưu tú. Hắn khống chế nỗi sợ hãi của mình rất tốt, quay đầu lui ra với tốc độ như trước, không chật vật giống như Cừu Cương.
Thấy vậy, nhóm đệ tử ngoại môn trên Tiểu Vũ Phong mới hiểu được một đạo lý.
Dũng khí không liên quan gì đến thực lực. Giống như bọ ngựa chặn xe, dù là không biết tự lượng sức mình, nhưng ai lại có thể phủ nhận dũng khí của con bọ ngựa đó?
Mỗi khi có người thử sức tới gần con yêu kia, Tô Linh Vận liền ghi lại số vòng tròn mà bọn họ vượt qua được. Cuối cùng lựa chọn năm người có thể đi được nhiều vòng nhất để tham gia thử luyện trảm yêu.
Vị đệ tử ngoại môn Luyện Tủy Cảnh kia vậy mà có thể bước vào vòng tròn thứ sáu, nên cũng khiến không ít người lấy lại được lòng tin. Dù sao rất nhiều người cảm thấy thực lực của mình hơn nhiều so với vị đệ tử kia.
Lần lượt, tổng cộng có mấy trăm đệ tử ngoại môn tiến hành thử sức. Trong đó người biểu hiện kém cỏi nhất thì vừa mới bước vào vòng thứ nhất, trong lòng đã hoàn toàn bị đánh bại, mà người biểu hiện tốt nhất thì là Hách Thế Các.
Là người đứng đầu trong đám đệ tử ngoại môn, lúc này Hách Thế Các đã phát huy tác dụng làm một tấm gương tốt đẹp.
Đối mặt với con yêu kia, hắn cầm Thanh Phong Kiếm dài ba thước trong tay, bước đi rất từ tốn, đi thẳng một mạch đến vòng tròn thứ bảy, mãi đến vòng tròn thứ tám, động tác của hắn mới chậm lại.
Sau khi bị con yêu kia gào thét một trận, Hách Thế Các xanh mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, bước nhanh vòng về.
Tuy mọi người đều biết rõ, Hách Thế Các cũng không đứng vững trước yêu khí khổng lồ của con yêu kia, nhưng dù sao hắn cũng đã bước vào vòng tròn thứ tám, hơn nữa cho dù là lúc đi vòng lại, sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhưng chí ít tư thế đi ra cũng không có chút khác lạ nào.
Dù nói từ điểm nào, cũng đã chứng minh được dũng khí của Hách Thế Các.
Sau khi Hách Thế Các nhảy ra khỏi tất cả vòng tròn của Tô Linh Vận, hắn nâng tay vận khí một hồi, sau đó sắc mặt lại khôi phục như thường, lại treo lên cái điệu bộ tươi cười vân đạm phong khinh kia.
Chẳng qua, ánh mắt hắn, lại như có như không đảo qua chỗ La Chinh.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều chú ý tới chi tiết này.
Trận khiêu chiến giữa các phong không lâu trước đó, Hách Thế Các là người đứng đầu trong đám đệ tử ngoại môn vốn phải là người xuất chiến, nhưng lúc ấy hắn lại đang bế quan, bỏ lỡ cơ hội nghênh chiến đám người của Thốc Thứu Phong.
Từ lúc Hách Thế Các bế quan xong đi ra, đều nghe toàn bộ ngoại môn Tiểu Vũ Phong bàn luận về một người.
Người đó chính là La Chinh.
Đối với La Chinh, Hách Thế Các đã nghe tiếng từ lâu.
Lúc La Chinh vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong, đã nghênh chiến người xếp thứ ba mươi của Tiểu Vũ Phong là Từ Liệt, biểu hiện vô cùng chói mắt.
Nhưng khi đó Hách Thế Các cũng không quá để ý. Làm người xếp thứ nhất, hắn biết rõ, trên thế giới này có rất nhiều người vượt trội vô song. Năm đó Hách Thế Các hắn cũng là xuất thế ngang trời, liên tiếp khiêu chiến rất nhiều người, cuối cùng mới trở thành người đứng đầu đệ tử ngoại môn.
Nhưng trong trận khiêu chiến giữa các phong, La Chinh lại có thể lấy sức mạnh của bản thân đánh bại đám người Thốc Thứu Phong, còn hạ được người xếp thứ nhất Thốc Thứu Phong là Liễu Tồn Thế.
Điều này làm cho Hách Thế Các hoàn toàn bất ngờ.
Sau khi bế quan, Hách Thế Các rốt cuộc đã đột phá bình cảnh Nửa Bước Tiên Thiên, bước chân vào Tiên Thiên Cảnh.
Năm sau, hắn sẽ được tiến vào nội môn Tiểu Vũ Phong.
Nhưng sau khi hắn bế quan đi ra, mọi người đều cho rằng La Chinh mới là người đứng nhất trong ngoại môn Tiểu Vũ Phong, cho dù Hách Thế Các đã bước vào Tiên Thiên Cảnh cũng không phải đối thủ của La Chinh.
Loại đồn đãi này, khiến Hách Thế Các cảm thấy vô cùng chói tai.
Cho nên hắn muốn tìm một cơ hội, để La Chinh hiểu cho rõ, ai mới là người đứng nhất.
Không ít đệ tử ngoại môn chú ý tới ánh mắt khiêu khích của Hách Thế Các, La Chinh làm đương sự đương nhiên cũng rõ ràng.
La Chinh cũng biết rõ Hách Thế Các đang nghĩ gì, bản thân hắn không có hứng thú gì với cái danh hiệu đứng thứ nhất trong đám đệ tử ngoại môn này, nên tất nhiên không hề có cảm giác với khiêu khích của Hách Thế Các.
Nhưng nhiệm vụ trảm yêu này, hắn nhất định phải tham gia.
Đều là võ giả, trên vai La Chinh lại mang theo áp lực lớn hơn rất nhiều so với nhiều người.
Mọi người đều muốn có thể tăng thực lực trong thời gian nhanh nhất, nhưng so ra, La Chinh còn gấp hơn!
Hắn đã hứa hẹn trước mặt La Yên, hắn nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn. Mà muốn cứu La Yên thì chắc chắn sẽ gặp phải sự ngăn trở rất lớn, chỉ có nắm giữ thực lực tuyệt đối, hắn mới có tư cách kia, nếu không tất cả hứa hẹn đều là nói suông!
“Còn ai muốn thử không?” Tiếng nói êm tai dễ nghe của Tô Linh Vận bay bổng trên quảng trường.
Những đệ tử ngoại môn có gan thử nghiệm đều là người có dũng khí lớn. Đa số vẫn không dám thử, một phần là vì sợ hãi, một phần thì cho là thực lực của mình không đủ, nên không có lòng tin.
Tô Linh Vận hơi thất vọng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người La Chinh.
Tô Linh Vận biết rõ, La Chinh tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội rèn luyện này, trước đây hắn có biểu hiện rất tích cực đối với nhiệm vụ mà Thanh Vân Tông tuyên bố ra.
Nhưng không biết tên nhóc này lại đang làm cái quỷ gì? Bây giờ còn không chịu đi ra? Ánh mắt Tô Linh Vận lộ ra một chút nghi hoặc. Vừa rồi nàng hỏi lại, kỳ thật chính là đang nhắc nhở La Chinh: đã đến lúc ngươi cần lên sân khấu.
La Chinh mỉm cười, đi ra từ trong đám người, chậm rãi đi vào giữa quảng trường.
Ánh mắt nhóm đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đều dừng trên người La Chinh.
Lần trước gặp phải khiêu chiến của Thốc Thứu Phong, sau khi La Chinh ngăn cơn sóng dữ, hắn đã thành nhân vật truyền kỳ trong cảm nhận của đệ tử ngoại môn.
Cho nên mọi người vô cùng chờ mong màn thể hiện của La Chinh.
“La Chinh huynh, cố lên!” Mạc Xán đứng ở trong đám người bỗng nhiên hô lên.
“Cố lên!” Chu Hiển cũng hô theo.
La Chinh gật gật đầu với bọn họ, rồi nhìn con yêu cách đó không xa, sau đó chậm rãi đi qua.
Nghiêm túc mà nói, yêu khí phát ra từ Yêu tộc kỳ thật cũng có thể xếp vào là một loại “Ý”, nhưng “Ý” của Yêu tộc không giống những “Ý” khác.
Đại bộ phận “Ý” đều có thể dùng làm thủ đoạn công kích, nhưng yêu khí do Yêu tộc phát ra lại có thể xâm nhập vào bên trong linh hồn con người, không ngừng ám chỉ sự đáng sợ của chúng.
Nếu như một Yêu tộc và một yêu thú có thực lực mạnh như nhau, đều đáng sợ giống nhau. Nhưng Yêu tộc dùng yêu khí của nó để phóng đại sự đáng sợ ấy lên gấp chục, gấp trăm lần! Đây chính là thủ đoạn thiên phú bẩm sinh của Yêu tộc.
Linh hồn La Chinh vô cùng mạnh mẽ, “Ý” ở trình độ bình thường căn bản không gây được thương tổn đối với linh hồn của hắn.
Nhưng con yêu này không phải muốn thương tổn La Chinh, phần tin tức mà yêu khí kia truyền tới, không ngừng ám chỉ La Chinh, nó là một chủng tộc cực kỳ đáng sợ!
Mức độ sợ hãi này cũng không cao, La Chinh mỉm cười, thả lỏng người, không hề lùi bước mà tiến lên, bước chân vào vòng tròn thứ hai.
Đến tận lúc này, La Chinh là người duy nhất khi đối mặt Yêu tộc còn có thể mỉm cười.
(1)Bình cảnh: vốn nghĩa là cái cổ lọ, ở đây là để chỉ bước mấu chốt cuối cùng khi tu luyện để tiến lên một cấp bậc mới.