Chương 179: Ủy thác
Thực ra trên vách núi không phải là không có điểm mượn lực.
Mỗi lần bị đệ tử của Tiểu Vũ Phong leo lên, trên vách núi sẽ để lại một chút vết hằn.
Tích lũy theo ngày tháng, trên vách núi sẽ xuất hiện những vệt lõm nho nhỏ.
Có những đệ tử tập luyện nhiều, dần dần sẽ phát hiện ra những vết lõm này, mượn dùng những vết lõm này có thể giúp họ leo lên cao hơn.
Có một số vết lõm bị người ta đạp nhiều, dần dần lõm càng sâu hơn!
Mặc dù bề ngoài nhìn vào, vách núi rất bằng phẳng, trơn nhẵn, nhưng thực tế vẫn có không ít những vết lõm.
Thậm chí có đệ tử, sau khi tiến hành leo lên trăm lần, ngàn lần thì đã ghi nhớ hết những vết lõm đó trong đầu. Sau khi nhảy lên, bước đầu tiên giẫm vào đâu, bước thứ hai giẫm chỗ nào, đều chú ý cả!
Cho nên để leo lên vách núi, kinh nghiệm là vô cùng quan trọng. La Chinh không có kinh nghiệm, đơn giản chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để leo lên, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Ngô Đạt có thể leo lên độ cao bốn mươi bảy mét, một là bởi hắn lợi dụng tốt những chỗ có vết lõm, hai là bản thân hắn đích thực cũng linh hoạt! Từ xưa đến nay, số người leo lên được đỉnh núi tuyệt đối không bao giờ bằng số lượng người ở dưới, cho nên chỉ cần càng lên cao, những chỗ có vết lõm càng ít đi, càng không rõ ràng, độ khó sẽ càng lớn.
La Chinh tuy thiếu kinh nghiệm, không tìm thấy những vết lõm kia trên vách núi, nhưng hắn lại có một ưu thế là tốc độ!
Sức mạnh của tinh thạch Phượng Tường phát huy tác dụng to lớn trong lúc này. Hai tay hắn không ngừng đập vào vách núi, đồng thời hai chân cũng nhanh chóng giẫm theo.
Thực ra với thực lực hiện tại của La Chinh, hắn thậm chí có thể một cước đạp sâu vào trong vách núi cứng rắn này rồi lấy đà nhảy lên trên. Chỉ là làm như vậy sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ là ăn gian nên hắn liền bỏ suy nghĩ này.
Đối với việc kiểm soát sức mạnh cơ thể, La Chinh đã đạt đến mức độ cực kì tinh tế, trong quá trình không ngừng đạp và giẫm, tốc độ của La Chinh lại lần nữa tăng lên!
“A! Tốc độ của La Chinh lại tăng nhanh rồi. Trời ơi!” Một vị đệ tử hét ầm lên.
“Không phải chứ? Đã xảy ra chuyện gì? Điều này không thể nào!” Một số đệ tử ngoại môn mặt đầy mơ hồ, bọn họ không thể tưởng tượng ra nổi.
Khi leo lên vách núi, tốc độ luôn sẽ chậm dần lại.
Khi ở dưới chân vách núi, sức mạnh là lớn nhất, tốc độ cũng là nhanh nhất, bởi vì phần giữa của vách núi không hề có điểm mượn lực, tốc độ sẽ bị suy giảm, tốc độ leo lên sẽ càng ngày càng chậm.
Dù là ai cũng không phá vỡ được quá trình này.
Nhưng sau khi La Chinh leo được một nửa, tốc độ lại đột nhiên gia tăng…
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ La Chinh vốn không cần dựa vào sức mạnh tích cóp lúc ở dưới chân vách núi! Thậm chí giai đoạn lấy đà để xông lên cũng có thể không cần. Hắn có thể liên tục leo lên trên vách núi, mười mét cũng được, ba mươi mét cũng được, một trăm mét, một ngàn mét cũng được. Đối với hắn, leo lên vách núi này giống như chạy bộ trên mặt đất vậy, không có gì khác biệt.
Trong tình huống như vậy, cuộc thi leo lên vách núi thực tế đã mất đi ý nghĩa kiểm tra đối với La Chinh.
Chỉ nhìn thấy La Chinh với tốc độ cực nhanh, vượt qua ba mươi mét, năm mươi mét, năm mươi lăm mét… rất nhanh hắn đã vượt qua chưởng ấn kia.
Lần này La Chinh dừng lại ở độ cao sáu mươi mét, đồng thời vươn tay, mạnh mẽ đập vào vách núi.
“Ầm!”
Chưởng này của La Chinh đánh cho vách núi lõm xuống, hình thành nên một chưởng ấn rõ rệt, sau đó hắn xoay người, trực tiếp rơi xuống từ vách núi.`
“Lần đầu tiên đã vượt kỉ lục, cao thủ Tiên Thiên có khác!”
“Đây không phải là vấn đề cao thủ Tiên Thiên hay không, thực ra ta từng nhìn thấy đệ tử nội môn kiểm tra thử ở đây. Mấy vị đệ tử nội môn đó cũng chẳng dễ dàng gì lắm. Cho dù những đệ tử nội môn thực lực mạnh mẽ, có thể đạt đến độ cao sáu mươi mét, nhưng cũng không thể nào giống La Chinh…”
“Quả thực, những kỉ lục đó đối với La Chinh đã không có ý nghĩa gì, chỉ cần hắn muốn, leo lên vách núi cũng như giẫm trên đất bằng!”
Trong sự bàn tán của mọi người, La Chinh trở về mặt đất, đi về phía Ngô Đạt, hắn vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo tạ trên người xuống, chuyển cho Ngô Đạt cười nói: “Bêu xấu rồi.”
Biểu cảm của Ngô Đạt vô cùng cứng ngắc, trong miệng tràn ngập vị đắng chát.
Cái gì mà đệ nhất ngoại môn Tiểu Vũ Phong, tên nhóc này quả thực là một tên biến thái. Đừng nói Tiểu Vũ Phong, cả ngoại môn Thanh Vân Tông có thể tìm ra được tên nào có thể đấu với hắn không? Tên nhóc này tại sao vẫn ở ngoại môn?
Tự mình tìm đến La Chinh, nói ngắn gọn chính là tự rước lấy nhục…
Một cảm giác thất bại sâu sắc sinh ra từ trong lòng Ngô Đạt.
Sau khi trả chiếc áo cho Ngô Đạt, La Chinh liền đi đến trước mặt Chương Vô Huyền, vỗ vai Chương Vô Huyền.
Chương Vô Huyền cố ý làm ra biểu cảm kinh ngạc vô cùng khoa trương, có điều sau khi La Chinh vỗ vai, biểu cảm của hắn dần dần biến thành tươi cười, cười một cách điên dại rồi nói: “Ha ha ha... Ta biết ngay mà, La Chinh huynh chắc chắn có thể làm được, có điều La Chinh huynh đâu chỉ là làm được!”
Chương Vô Huyền vừa nói, vừa hữu ý vô tình nhìn về phía Ngô Đạt. La Chinh đã giúp hắn xả một trận thật sảng khoái. Nghĩ tới bộ dạng khoái chí của Ngô Đạt lúc trước, Chương Vô Huyền lại thấy tức.
Thực ra với địa vị của Chương Vô Huyền, hắn hoàn toàn không cần phải tức giận với một võ giả Nửa Bước Tiên Thiên. Với địa vị của Chương Vô Huyền, đừng nói là Nửa Bước Tiên Thiên, cho dù là Tiên Thiên Đại Viên Mãn hắn cũng không quá coi trọng!
Người của Chương gia, thực lực bản thân không hề mạnh mẽ, nhưng những người phục vụ trong Chương gia, đều là người có thanh danh hiển hách khắp Đông Vực này!
Thông thường, đệ tử Thanh Vân Tông có thể tu luyện đến võ giả Chiếu Thần Cảnh có thể nói đã ít lại càng ít, mà trong đó phần lớn cường giả Chiếu Thần Cảnh đều xuất thân từ danh môn sĩ tộc! Đương nhiên, sĩ tộc không thể chiếm hết tất cả chỗ tốt, cũng sẽ có một số thiên phú kì tài xuất thân từ những gia tộc bình dân.
Và những cường giả Chiếu Thần Cảnh lớn lên trong gia tộc bình dân, đa phần đều nhận chức làm việc ở Chương gia.
Mà những Chiếu Thần Cảnh này lại trực tiếp nghe lệnh của Chương gia!
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản của việc, tuy Chương gia không phải là sĩ tộc lại có thể đứng ngang hàng với bảy đại sĩ tộc.
Thân là tam thiếu gia của Chương gia, cho dù là những Chiếu Thần Cảnh kia gặp mặt cũng phải nể sáu phần, hắn căn bản không cần phải coi trọng Ngô Đạt làm gì.
Chỉ là Chương Vô Huyền trời sinh đã có tính bền bỉ, mặc dù hắn không hi vọng bản thân có thể đi quá xa trên con đường võ đạo, nhưng vẫn đắm chìm vào đó cũng như hy vọng bản thân có thể nỗ lực hết mình để đi xa hơn!
Sau khi bị Ngô Đạt công kích vài lần, Chương Vô Huyền tự nhiên cũng bị tức nghẹn.
Mặc dù lần này không phải là bản thân mình đánh bại Ngô Đạt, nhưng La Chinh đã giúp hắn trút giận, vì thế hắn vẫn cảm thấy rất sung sướng.
Đi vào trong đình nghỉ mát ở bên cạnh với La Chinh, hai người ngồi xuống ghế đá ở trên đình nghỉ mát.
Phong cảnh ở Thanh Vân Tông vẫn luôn rất đẹp, đài Diều Hâu là một Trắc Phong của Tiểu Vũ Phong, có thể thu hết phong cảnh phía Tây vào đáy mắt.
“La Chinh huynh đặc biệt tới đây là vì chuyện gì?” Chương Vô Huyền hỏi. Với tâm tư nhanh nhạy của hắn, thực ra đã đoán được chuyện của La Chinh. Hắn đoán La Chinh có đồ tốt gì đó muốn ủy thác cho mình đi bán đấu giá hộ. Có điều đương nhiên hắn sẽ không hỏi La Chinh, mà giả vờ không biết mà thôi.
La Chinh gật đầu nói: “Vô Huyền huynh, ta quả thực có một vật, muốn nhờ huynh giúp đỡ. Có điều ta hy vọng sau khi ủy thác, huynh có thể giúp ta giữ kín bí mật!”
Chương Vô Huyền nhìn La Chinh thật kỹ một hồi rồi mới nói: “La Chinh huynh, ta coi huynh là huynh đệ, chuyện giữ bí mật này không cần nhắc nữa. Dù vật đấu giá là gì, cho dù có người rút đao kề lên cổ ta, ta cũng sẽ không nói.”
La Chinh cười ha ha, có chút ngại ngùng nói: “Ta nghĩ nhiều rồi, xin đừng trách, xin đừng trách. Ta biết Vô Huyền huynh có thể tin tưởng được, chỉ là do bản thân ta nghĩ nhiều!”
“Không sao, La Chinh huynh càng nói như vậy, ta càng tò mò. Chắc hẳn vật huynh muốn ủy thác ta đấu giá vô cùng quan trọng, chú ý cẩn trọng là đúng thôi.” Trong lòng Chương Vô Huyền cũng tò mò. Hắn biết La Chinh không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nếu không phải đồ vật trong tay quá quan trọng, không thể nào lại muốn hắn đảm bảo như vậy!
Lần trước La Chinh ủy thác cho hắn đi đấu giá tinh hạch của Hỏa Hạt Sư cũng không xem trọng như vậy, đồ vật lần này lẽ nào còn quý hơn nhiều?
Nhìn thấy dáng vẻ tò mò của Chương Vô Huyền, La Chinh mới rung nhẹ nhẫn tu di, lấy ra một chiếc ly nhỏ.
Dù nói xung quanh đình nghỉ mát không có người, hơn nữa với tầm mắt của đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong, chẳng mấy ai có thể nhận ra vật ở trong ly, nhưng La Chinh vẫn dùng tay che chắn, đồng thời chuyển cho Chương Vô Huyền.
Ánh mắt Chương Vô Huyền chăm chú nhìn vào vật ở trong ly, cặp mắt dần dần mở to, nói khẽ: “Thiên Diễn Tinh Hoa!”
Lần trước khi La Chinh đấu giá tinh hạch của Hỏa Hạt Sư, cũng có người từng đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa.
Chương Vô Huyền còn nhớ lần đó đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa lên tới mười hai vạn Phương Tinh!
Nếu không phải lúc đó một sĩ tộc bỏ cuộc, giá cả này e rằng vẫn còn tăng lên, có thể tưởng tượng giá trị của Thiên Diễn Tinh Hoa đối với người Đông Vực lớn đến mức nào?
“Thiên Diễn Tinh Hoa này hình như không ít hơn so với cái lần trước chúng ta đấu giá ở phòng đấu giá Thiên Lộc. Ở đây tổng cộng có bao nhiêu giọt?” Giọng Chương Vô Huyền có chút run rẩy, bởi vì hắn hiện tại nghĩ không ra, rốt cuộc La Chinh kiếm Thiên Diễn Tinh Hoa này ở đâu ra!
“Trong ly này có năm mươi giọt!” La Chinh nói.
Chương Vô Huyền hít sâu một hơi, mới kín đáo nói với La Chinh: “Ta coi như đã hiểu tại sao lúc này huynh lại cẩn trọng như vậy, nếu đổi lại là ta, e rằng còn cẩn trọng hơn huynh!”
La Chinh cười hì hì: “Nếu ta chỉ có một ly Thiên Diễn Tinh Hoa, dĩ nhiên sẽ không cẩn trọng như vậy. Vô Huyền huynh, những Thiên Diễn Tinh Hoa này, cứ cách một khoảng thời gian ta sẽ đưa cho huynh, phiền huynh giúp ta đem đi đấu giá!”
“Cái gì? Cách một khoảng thời gian! Huynh... huynh.... huynh... vẫn còn?” Chương Vô Huyền hít một hơi kinh ngạc, cảm thấy mũi có chút đau.
Thiên Diễn Tinh Hoa vô cùng thần bí, cho đến nay, vẫn chưa có ai làm rõ được Thiên Diễn Tinh Hoa này sinh ra bằng cách nào. Cho dù là những Thiên Diễn Tinh Hoa đấu giá ở phòng đấu giá kia cũng đều là một số võ giả ngẫu nhiên có được!
Nghe cách nói chuyện của La Chinh, trên tay huynh ấy có vẻ có không ít Thiên Diễn Tinh Hoa, hơn nữa vì số lượng quá nhiều nên muốn cung cấp định kì cho mình…
Cái này chứng tỏ điều gì?