CHƯƠNG 37 - ỨNG CHIẾN TIỂU MỊ, MAI CÔI KHỔ LUYỆN

CHƯƠNG 37 - ỨNG CHIẾN TIỂU MỊ, MAI CÔI KHỔ LUYỆN

Nói là muốn nghĩ cách nhưng thực sự Nghiêm Cẩn không có kế gì hay, trừ phi thực sự đi làm mấy hành vi ám toán tiểu nhân nhưng cho dù thực sự muốn làm tiểu nhân cũng phải làm cho gọn gàng kín kẽ mới được. Nếu Mai Côi muốn tham gia thì chứng tỏ cô bé vẫn rất quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, thì ra lòng tự trọng của tiểu nha đầu này rất lớn, vậy thì cậu cũng không thể làm mọi chuyện trở nên rắc rối, để cho người khác có đề tài bàn tán.

Đối với tính ác liệt của cuộc thi thực sự thì Mai Côi cũng không hiểu rõ được:

- Em sẽ cố gắng luyện tập, còn hơn một tháng nữa cơ, thực sự không được sao?

Theo cô bé thấy, cho dù Tiểu Mị muốn bắt nạt người thì chẳng phải là vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh nhìn sao? Không phải còn cả thầy giáo sao? Trước mặt bao người thì Tiểu Mị có thể làm được gì?

Nhưng ý nghĩ của bọn Nghiêm Cẩn thì là biết rõ là sẽ bị đánh mà còn phải đưa lên cửa cho người ta đánh là tuyệt đối không được. Nhưng còn chưa tới lúc, bất luận thế nào Mai Côi cũng chỉ có thể luyện tập rồi mới tính

Mấy ngày nghỉ cuối tuần, mấy người đều không về nhà mà ở lại trường dạy thêm cho Mai Côi. Thật ra các thầy đã xếp lịch học bù cho Mai Côi nên các bạn nhỏ này cũng ở bên theo dõi mà thôi

Giữa sàn tập, Mai Côi đang mồ hôi như mưa mà đấm bao cát, Cừu Tranh vắt chân ngồi ở bên, thỉnh thoảng chỉ điểm một số động tác cần mạnh hơn, nhanh hơn. Lam Băng và Ngụy Anh Vân mua đồ uống, đồ ăn vặt chạy vào:

- Lại đây đã! Đồ tiếp tế có rồi. Mai Côi, nghỉ ngơi, uống ngụm nước rồi lại tập tiếp

Cừu Tranh nhảy dựng lên:

- Nước đặc biệt của tôi đâu, mua không?

- Lô Thực cầm, ở đằng sau ý, hai người muốn uống thì đi ra ngoài uống đi

Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cầm mấy thiết bị bảo hộ đi vào, vừa nghe Cừu Tranh đòi uống "nước đặc biệt" thì vội đuổi người.

Cừu Tranh lẩm bầm câu "kì thị" rồi đi ra ngoài. Nghiêm Cẩn cầm đồ uống cắm ống hút đưa cho Mai Côi uống, nhìn cô bé toát mồ hôi thì lại lấy khăn mặt ra lau hộ

- Có nóng không?

- Có ạ!

Mai Côi gật đầu, đứng ở đó biểu diễn nghiêm túc một bài quyền cho cậu xem, cô bé đã luyện rất nhiều ngày, động tác đã rất đúng tiêu chuẩn.

Lam Băng tung một miếng khoai tây chiên lên rồi há miệng ra đón rồi nói với Dung Hiên:

- Như đang nhảy múa ấy, em ấy đánh rất đẹp nhưng trông không có sức cho lắm

- Lúc trước cậu cũng khác gì, động tác còn chẳng được đẹp bằng em ấy đâu.

Lam Băng nhún nhún vai:

- Thế nên cha mình mới phải mua bảo hiểm cho mình.

Dung Hiên lườm cậu một cái, còn không biết xấu hổ mà nói. Trên sàn đấu, Nghiêm Cẩn đã bắt đầu dạy Mai Côi đánh nhau thực tế:

- Nào, ra quyền đánh anh đi!

Mai Côi nắm chặt bàn tay nhỏ, dùng sức mà tiến lên, Nghiêm Cẩn xoay người, hơi ngáng chân khiến Mai Côi ngã ngào. Nghiêm Cẩn vội ôm ngang lấy cô bé mà đỡ cô bé lại

Mẫn Lệ ở bên lớn tiếng kêu:

- Đừng đỡ, để em ấy ngã đi, bài học thi đấu đầu tiên chính là phải chịu đánh và biết phản ứng sau khi bị đánh

Nghiêm Cẩn cau mày lườm Mẫn Lệ một cái rồi nói với Mai Côi:

- Đừng có để ý đến Mẫn Lệ, tập trung đi!

Mai Côi lấy lại tình thần, gật gật đầu, cô bé ổn định lại, điều chỉnh tư thế rồi lại đánh một quyền về phía Nghiêm Cẩn. Lực đạo yếu ớt nhanh chóng bị cản lại, Nghiêm Cẩn nắm lấy tay cô mà nhẹ kéo, vai đập vào vai Mai Côi, chân lại gạt một cái khiến Mai Côi chỉ kịp a một tiếng rồi lại ngã xuống. Trong chớp mắt khi Mai Côi sắp ngã, Nghiêm Cẩn lại kéo cô bé lên, không để cô bé phải chịu đau

Mẫn Lệ ở bên nóng nảy:

- Ai da, cậu làm thế là không được, lãng phí thời gian quá

Nghiêm Cẩn quay đầu lườm Mẫn Lệ thêm một cái nữa, Mẫn Lệ tức giận chỉ vào cậu mà nói với mọi người:

- Con người này bị làm sao thế?

Mặc Ngôn cầm đồ uống nhìn quanh mà đáp:

- Chả biết!

Cậu nhóc quyết định không tham gia vào đám hỗn lọan, vì thế tìm chỗ ngồi ổn định tại đó

Mẫn Lệ cũng không phải là người chịu để mặc người khác sai mà không sửa, cô nhìn chằm chằm sàn đâu, thấy Nghiêm Cẩn vô cùng dịu dàng mà đấu chiêu với Mai Côi thì không nhịn được la hét:

- Cậu tránh ra, để mình luyện cho em ấy, cậu đang dạy em ấy khiêu vũ hay luyện công thế không biết, thương em ấy thế không phải là hay đâu.

Cô nhóc mặc áo bảo hộ vào rồi đẩy Nghiêm Cẩn sang một bên:

- Cậu nghĩ là hôm đó Tiểu Mị cũng sẽ thương hương tiếc ngọc như thế sao, để mình dạy Mai Côi, người nhà đứng tránh qua đi!

Cô bé giúp Mai Côi mặc áo bảo hộ rồi giảng giải lại một lượt các động tác cho Mai Côi. Nghiêm Cẩn đứng bên xem, Mẫn Lệ xua xua tay với cậu ý bảo không được tiến vào. Sau đó, Mẫn Lệ bắt đầu cho Mai Côi dùng quyền công kích mình, Mai Côi nghiêm túc vung quyền, tư thế hoàn hảo nhưng không đủ mạnh khiến Mẫn Lệ dễ dàng né được, sau đó vung quyền lên đánh vào mũ bảo hiểm của Mai Côi, một tiếng coong vang lên, Mai Côi vội lùi về sau hai bước

- Hèm!

Nghiêm Cẩn đứng bên cảnh cáo, Mẫn Lệ lại lườm lại:

- Hèm cái gì, mình đâu có dùng sức

Nghiêm Cẩn biết Mẫn Lệ nói thật nhưng vẫn lo lắng. Mai Côi điều chỉnh lại trang thái rồi lại chạy đến vung hai quyền. Mẫn Lệ cúi người tránh đi rồi nhân tiện đánh một quyền vào bụng Mai Côi, quyền đánh vào áo bảo vệ đã giảm đi một nửa lực đạo nhưng vẫn khiến Mai Côi lùi vài bước rồi ngã phịch xuống sàn.

Nghiêm Cẩn vội vọt lên lo lắng nhìn, xác định cô bé không bị thương thì mới yên tâm. Mẫn Lệ bị cậu làm phiền nên gọi Cừu Tranh:

- Vì cuộc thi ngày đó tránh để Tiểu Mị phạm tội giết người, giờ mọi người tốt nhất đuổi Nghiêm Cẩn ra đi, cậu ấy ở đây rất ảnh hưởng đến chất lượng giảng dạy

- Không được, phương pháp này của chúng ta không đúng. Nghiêm Cẩn lớn tiếng phản đối

- Ai là chúng ta? Chỉ có cách của cháu là sai thôi, chú ủng hộ Mẫn Lệ. Cừu Tranh bênh vực lẽ phải.

- Không phải, cháu nghĩ ra rồi!

Nghiêm Cẩn đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, cậu bé bắt đầu gỡ đồ bảo hộ cho Mai Côi:

- Hôm nay cứ thế thôi, mình đã nghĩ được cách rồi, qua vài ngày nữa rồi luyện tiếp

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu vội vã kéo Mai Côi đi.

Mai Côi có chút bất an:

- Anh, em xin lỗi, em thật vô dụng

Mọi người mất nhiều thời gian như vậy mà cô chỉ tiến bộ hơn được một chút

- Không phải tại em, rùa con là lợi hại nhất, thiên hạ vô địch, là phương pháp của bọn anh sai, anh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, chúng ta thử xem, anh đưa em về công ty đã!

Thực ra cách Nghiêm Cẩn nghĩ cũng chẳng phải là cách gì mới mẻ, cậu muốn cho năng lực chân chính của Mai Côi có thể được vận dụng. Lúc Mai Côi phong bế năng lực bản thân thì phản ứng chậm một chút nhưng nếu để cô bé sử dụng năng lực đó thì sẽ biến thành chiếc máy tính tốc độ mạnh nhất. Nếu Mai Côi có thể phán đoán chính xác động tác của đối phương thì cô bé muốn né tránh là chuyện không khó.

Nghiêm Cẩn đưa Mai Côi về công ty, mượn phòng huấn luyện. Ở đây không có người ngoài, không cần lo lắng những người khác đột nhiên xông vào, hơn nữa cũng cách khá xa Hạ Bồi, cho dù Mai Côi không phong bế năng lực thì cũng không sợ lộ thân phận.

- Rùa con, em đã nói nếu anh cũng chuyên tâm nghĩ một chuyện, ý nghĩ đủ mạnh thì có phải là em cũng có thể cảm ứng được được chuyện đó?

- Vâng ạ!

- Vậy nếu em cũng chuyên tâm nghĩ một chuyện? Có phải tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn nữa?

- Hẳn là thế nhưng tốc độ phản ứng của em chỉ có thể dựa vào tốc độ suy nghĩ của người khác, người ta nghĩ gì thì em mới biết

- Không, vậy không đủ, em phải vượt qua được tốc độ này

- Em không hiểu! Mai Côi thành thật đáp

Nghiêm Cẩn giải thích:

- Em cũng biết, lúc chúng ta ra tay đánh nhau, bình thường đều là hành động theo bản năng, không có thời gian nghĩ tiếp theo nên dùng chiêu gì đúng không. Em có thể xem xét được hình ảnh, giọng nói, suy nghĩ trong đầu người khác thì có thể đuổi kịp ý thức bản năng của người đó không?

Mai Côi cuối cùng đã hiểu, cô bé cau mày suy nghĩ cẩn thận, cô bé thực sự chưa từng thử đuổi theo suy nghĩ của người khác lúc đánh nhau nhưng cô nhóc lại nghĩ ra một vấn đề:

- Nhưng cho dù suy nghĩ nhanh, em biết chị ấy muốn đánh em như thế nào thì nói thật em cũng không tránh được, phản ứng của em chậm lắm

- Nếu em không nghĩ? Nếu em cũng bỏ mặc cho bản năng? Lúc em tìm suy nghĩ của người ta, đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy thì em cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là dựa vào bản năng thôi đúng không?

Mai Côi nghĩ lại, dường như đúng là như thế. Nghiêm Cẩn lại nói:

- Cho nên chúng ta cứ luyện theo hướng này đi, xem có thể được không, so với luyện cho em có thể đánh nhau thì tốt hơn nhiều, bằng không dựa vào thể trạng của em thì có thể đỡ được mấy quyền

Mai Côi nhăn mặt khẽ thanh minh:

- Chị Mẫn Lệ đã nói người ta cũng có tiến bộ, chỉ cần kiên trì luyện tập thì cũng có thể mà

- Đừng nghe cậu ấy, cậu ấy cho rằng ai cũng da dày như mình đấy mà. Lại đây, anh sẽ đánh một bộ quyền, bộ quyền này anh rất thuộc không cần nghĩ cũng đánh rất nhanh, em dùng ý thức mà tìm hiểu xem, xem có thể bắt kịp anh không?

- Vâng ạ!

Mai Côi rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn lại bỗng nhiên lo lắng:

- Em chỉ có thể tìm tòi ý thức về quyền cước của anh, không được tìm hiểu linh tinh nhớ chưa

- Vâng ạ!

Mai Côi đương nhiên là đồng ý nhưng nghĩ lại thì lại nói:

- Vậy anh không thể tự mình nghĩ sang chuyện khác, đến lúc đó là em bị anh ép, không thể trách em được

Hả? Nghiêm Cẩn sửng sốt, rùa con lại dám tranh luận nhưng nghĩ lại cũng đúng, được cậu chuyên tâm, nhất định chuyên tâm, không thể làm cho cô nhóc biết bí mật của mình, thời cơ còn chưa đến, chưa thể nói được

Nhưng Mai Côi rốt cuộc cũng muốn hỏi một vấn đề cô nhóc nghĩ đã lâu, cô bé thử thăm dò:

- Anh, em hỏi anh một chuyện nhé

Muốn hỏi lại không dám hỏi, Nghiêm Cẩn nhìn vẻ cẩn thận của Mai Côi mà buồn cười, cậu nhóc đang cởi áo khoác chuẩn bị đánh quyền, vừa cởi áo vừa đáp:

- Được, cho em hỏi!

Mai Côi ngồi ở đó, tay chân xoắn vào nhau, do dự một hồi rồi mới hỏi:

- Dạo này anh luôn bắt em không được nhìn lén suy nghĩ cả anh, trước kia đâu có thế, có phải anh làm chuyện gì xấu sợ em biết không?

Nghiêm Cẩn cả kinh, tay cứng đờ, vội biện giải rất kiểu giấu đầu hở đuôi:

- Làm gì có, anh làm gì có chuyện gì xấu

Đó tuyệt đối không phải là chuyện xấu, cái đó gọi là có tình cảm. Mai Côi nghĩ nghĩ:

- Cũng đúng, anh làm chuyện xấu cần gì phải giấu, dù sao giờ anh cũng đâu sợ cha Nghiêm Lạc đánh đâu

Nghiêm Cẩn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ ấn tượng của cậu trong lòng cô bé là như vậy? Có hậu cung ba ngàn mĩ nữ thêm cả làm chuyện xấu cũng chẳng thèm đỏ mặt.

Cậu dùng sức vứt áo khoác về phía rùa con, áo khoác lớn bao lấy người cô bé. Mắt không thấy tim không đau nhưng nếu Mai Côi đã mở miệng hỏi thì lòng hiếu kì chưa thỏa mãn thì sao thoải mái được. Cô nhóc kéo áo khoác xuống để lộ ra cái đầu xinh xinh, thần bí mà nói:

- Anh ơi, mẹ Tiểu Tiểu nói với em, bảo em phải để ý an toàn, không được một mình đi ra ngoài, cũng không được ra ngoài với bạn con trai, bạn bè cũng không được. Mẹ nói nam sinh đến tuổi này sẽ xem một số thứ không hay ho, hình ảnh tồi tệ, con gái tốt nhất nên tự giữ gìn. Anh, anh cũng đến tuổi này rồi, có phải anh đã xem mấy thứ đó rồi nên mới không cho em xem suy nghĩ của anh không?

Nghiêm Cẩn đang cởi giầy, nghe nửa đầu còn đang khen mẹ thật anh minh, dạy dỗ rùa con chu đáo nhưng nghe đến đoạn cuối thì trợn tròn mắt, hoàn toàn bị đả bại, chân nhũn ra mà té ngã xuống đất

- Em... em... em nghĩ cái gì thế?

Cậu xấu hổ đỏ mặt, chật vật vô cùng. Mai Côi thì lại thản nhiên, thoải mái. Cô bé nghe Nghiêm Cẩn nói thế thì gật gật đầu:

- À, thì ra là anh chưa từng xem

- Cái gì?

Chưa xem? Sao có thể không xem? Nam sinh không xem thì rất mất mặt nhưng nếu nói đã xem với rùa con thì cũng quá mất mặt. Dù sao trái phải cũng không được, Nghiêm Cẩn nghĩ đến điên người, vì sao cậu phải cùng nữ sinh mình thích thảo luận về đề tài này?

Cậu có gì không tốt mà ông trời lại nỡ đối xử với cậu như thế?

- Anh, thế anh đã xem hay chưa?

- ...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện