CHƯƠNG 2 - VẤN ĐỀ VỀ CHIM NHỞ CỦA TIỂU MA VƯƠNG

CHƯƠNG 2 - VẤN ĐỀ VỀ CHIM NHỞ CỦA TIỂU MA VƯƠNG

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Cẩn ngủ trong căn phòng bị phá kia dậy ăn sáng, kéo tay mẹ, phấn chấn đi học. Hôm nay đúng là một ngày nắng vàng rực rỡ, hạnh phúc vui tươi, không bị cấm đoán, không có cha, là một ngày sáng lạn với những bạn học nữ đáng yêu nhất vườn trẻ

Lúc đi đến cổng khu nhà, hai mẹ con nhìn thấy vườn hoa bên cạnh có một cô bé, đó là cô bé Mai Côi ba tuổi, hàng xóm lầu dưới của bọn họ. Mấy tháng trước, cô bé cùng cha chuyển đến khu nhà này, vừa khéo ở dưới Nghiêm gia một tầng, hơn nữa cũng đi học ở nhà trẻ mà Nghiêm Cẩn đang học.

Nghe nói bố mẹ Mai Côi li dị, sau khi ly hôn, mẹ bỏ đi đâu không biết tung tích vì thế cha của bé là Mai Khánh Hải cùng con gái chuyển đến nhà mới, bắt đầu lại cuộc sống

Tiểu Tiểu rất thích cô nhóc này, ánh mắt đen láy như bảo thạch lại trong veo như nước suối, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền dễ thương, im lặng thẹn thùng thì lại khiến người ta thương yêu. Cô gặp Mai Côi mấy lần, cảm thấy cô nhóc đó rất ngoan, rất đáng yêu vì thế cô mấy lần nói với Nghiêm Lạc, nếu lúc trước sinh con gái thì tốt rồi.

Sáng sớm tinh mơ, đứa trẻ như vậy ngồi một mình ở đây không khỏi khiến Tiểu Tiểu có chút lo lắng. Cô kéo tay Nghiêm Cẩn đi tới, Tiểu Mai Côi nhìn thấy cô thì ngoan ngoãn khẽ chào:

- Chào dì!

Giọng nói mềm mại khiến bản năng làm mẹ của Tiểu Tiểu trỗi dậy.

- Mai Côi, sao con lại một mình ngồi đây? Hôm nay không đi nhà trẻ sao?

Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống trước mặt bé, dùng giọng ngọt ngào hỏi Tiểu Mai Côi. Trời mới biết làm người chủ gia đình lâu như vậy thì muốn có cảm giác được người khác dựa dẫm thế nhưng Tiểu ma vương nhà cô lại như người lớn, căn bản cô có biểu hiện chiều chuộng, yêu thương cũng kì kì

Mai Côi gật gật đầu:

- Có đi, chị Phương nói quên chút đồ, bảo con ở đây chờ

Chị Phương là bảo mẫu của Mai Côi, Tiểu Tiểu đã từng gặp thế nhưng dù quên đồ cũng không thể để đứa bé ba tuổi một mình ngồi đây được. Dù là trong khu nhà nhưng cũng không tránh khỏi những chuyện nguy hiểm, Tiểu Tiểu nghĩ vậy, trong lòng có chút tức giận. Cô nhìn Mai Côi, tóc chải chỉnh tề nhưng quần áo có hơi nhăn, giày da màu đỏ cũng bẩn, thời tiết tháng mười dù mới sang thu, tiết trời mát mẻ nhưng ban ngày vẫn còn nóng, vậy mà bắt Mai Côi mặc áo khoác dầy.

Tiểu Tiểu càng nhìn càng tức giận, lại hỏi:

- Mai Côi, cha con đâu?

- Ba ba đi công tác

Mai Côi trả lời rất cẩn thận, con nhóc liếc nhìn Nghiêm Cẩn, hình như có chút sợ thằng bé.

Tiểu Tiểu còn định nói thêm thì đột nhiên có một cô gái hơn 20 tuổi trông quê mùa đi đến, ồn ào:

- Được rồi, được rồi. Mai Côi, chúng ta đi thôi

Đây là Tiểu Phương, bảo mẫu của Mai Côi, nhìn mặt cô ấy trang điểm giờ như bảng màu di động, quần áo hoa hòe hoa sói còn xách túi, nhìn không giống đưa trẻ đến trường mà giống chuẩn bị đi hẹn hò thì hơn.

Tiểu Phương nhìn thấy Tiểu Tiểu, vội vàng chào hỏi:

- Cô Nghiêm à, đưa con đến trường à

- Đúng thế, vừa khéo thế này thì cùng đi thôi. Tiểu Tiểu hào phóng trả lời.

Vẻ mặt Tiểu Phương lại khó xử:

- Ai da, cô Nghiêm, hôm nay tôi còn có việc, đang vội, không thể đi cùng cô được

Vừa dứt lời, cô ta đã thô lỗ ôm Mai Côi xuống ghế, quay đầu nói:

- Chúng tôi đi trước nha, tạm biệt

Tiểu Mai Côi dựa đầu vào vai Tiểu Phương, lễ phép chào:

- Con chào dì!

Tiểu Tiểu cau mày, cảm thấy Tiểu Phương này có chuyện lạ, vội cái gì, rõ ràng là muốn đi dạo phố, hẹn hò

Lúc này Nghiêm Cẩn kéo kéo tay cô nói:

- Mẹ, con nói cho mẹ một chuyện, thật ra cô giáo nói oan con, con không hôn hết các bạn học nữ trong trường, có một người con không hôn, con nhớ rõ lắm

Tiểu Tiểu lườm cậu nhóc:

- Còn để ý thêm một hay bớt một?

- Con chỉ nói sự thật thôi mà.

- Vậy con đừng nghịch ngợm nữa, cũng không được đi hôn con cái nhà người ta nữa, biết chưa?

- Biết rồi, mẹ dài dòng quá

Nghiêm Cẩn xoay người tức giận. Cậu chỉ là định nói một bí mật nhỏ cho mẹ ai ngờ lại bị mắng. Cậu không nhịn được, cố nói:

- Còn thiếu một người, chính là con rùa nhỏ kia!

- Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đặt biệt danh linh tinh cho em, em tên là Mai Côi, nghĩa là bông hoa hồng.

Nghiêm Cẩn bĩu môi:

- Mai Côi Mai Côi, cũng không hay bằng tên rùa con đâu

- Lại nói bừa

Tiểu Tiểu không có khí thế của Nghiêm Lạc, chỉ có thể mắng con thế nhưng cô vẫn tò mò:

- Vì sao lại chừa ra Mai Côi không hôn? Thứ sáu con bé không đến trường à?

Tiểu Tiểu vẫn muốn nói chuyện với bảo mẫu kia, dặn cô ta chăm sóc Mai Côi cho chu đáo

- Không phải, con còn chưa tới gần nó nó đã bỏ chạy. Con có nhiều bạn nữ muốn hôn như thế, lúc ấy nghĩ thiếu nó cũng chẳng sao. Nhưng giờ cảm thấy thật oan mà. Hôn hết học sinh nữ trong trường với thiếu một người chưa hôn, khác biệt lớn lắm.

- Con còn tiếc? Nghiêm Cẩn, mẹ nói cho con, nếu con đi bắt nạt Tiểu Mai Côi thì không cần đi học nữa, theo cha con đi làm đi

- Biết rồi biết rồi, lại lấy cha ra để dọa con

Một lát sau, Nghiêm Cẩn lại nhịn không được :

- Mẹ, con nói với mẹ nhá, cô giáo con nhất định là có ý với cha, mẹ phải cẩn thận

- Con à, mẹ cũng nói với con nhé, ý tốt của con đừng có để cho cha biết, con phải cẩn thận.

Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã đến nhà trẻ. Gặp cô giáo, Tiểu Tiểu đương nhiên phải nói vài lời xin lỗi với cô giáo vì đứa trẻ nghịch ngợm. Sau đó, lúc rời đi, Tiểu Tiểu chợt động tâm, quay về lớp mẫu giáo bé xem

Lớp mẫu giáo bé cách hai phòng học, Tiểu Tiểu đứng ở cửa, liếc mắt một cái đã thấy giữa hơn chục đứa bé, Mai Côi đang yên lặng ngồi trên ghế nhỏ, mặt bé có chút hồng, hình như có vẻ không vui. Tiểu Tiểu hỏi cô giáo lớp con bé, cô giáo nói bảo mẫu đưa Mai Côi đến cổng rồi vội vàng bỏ đi.

Tiểu Tiểu thấy máu nóng bốc thẳng lên não, cô quyết định chờ Mai Khánh Hải kia đi công tác về phải nói với anh ta về cô bảo mẫu kia mới được. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm, cô giáo vội đi tới tách chúng ra, Mai Côi vẫn chỉ ngồi trong góc, yên lặng không động đậy. Tiểu Tiểu càng nhìn càng thấy lạ, cô đi vào, đến bên cạnh Mai Côi.

- Dì!

Mai Côi cảm giác có người đến, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Tiểu thì lễ phép chào

- Mai Côi, con làm sao thế?

Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi thăm, cẩn thận quan sát đến đứa trẻ, chẳng lẽ con bé bị trêu chọc?

- Dì ơi, con không thoải mái, con muốn về nhà

Tiểu Mai Côi cảm nhận được thiện ý của Tiểu Tiểu nên nhẹ nhàng nói

- Con không thoải mái ở đâu?

Tiểu Tiểu sờ mặt con bé, lúc này mới cảm thấy Mai Côi nóng bừng bừng

- Con thấy lạnh. Dì ơi, con muốn về nhà.

Tiểu Tiểu vô cùng thương cảm, ôm Mai Côi, vội tới tìm cô giáo nói. Cô giáo gọi bác sĩ trong trường đến xem, Tiểu Tiểu không hài lòng, yêu cầu đến bệnh viện. Cô giáo không dám từ chối, bà Nghiêm và Nghiêm tiên sinh ở nhà trẻ này cũng là người có tiếng, vì thế vội báo lên trên rồi để Tiểu Tiểu đưa Mai Côi.

Tiểu Tiểu đưa Mai Côi đi bệnh viện, quả nhiên là bị sốt, bệnh viện tiêm rồi đưa thuốc, Tiểu Tiểu bế cô bé gật gà gật gù về nhà. Nhân lúc đứa trẻ uống thuốc rồi ngủ, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Tiểu Phương nhưng Tiểu Phương tắt máy. Lại gọi điện cho Mai Khánh Hải, điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại, nói đang họp, có gì nhắn lại, khi về sẽ gọi sau. Tiểu Tiểu tức không có chỗ phát tác, công tác với chả bận bịu, cũng không thể bạc đãi trẻ con được.

Trẻ con không có những cảm xúc này như người lớn, Mai Côi tỉnh lại, có tinh thần, cũng vui lên nhiều. Con bé rất hiểu chuyện, ở trong bếp cùng Tiểu Tiểu nấu cơm trưa, nhìn Tiểu Tiểu bận rộn thái rau, bé con tươi cười nhìn, ánh mắt mong muốn được làm cùng khiến Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng

Bởi vì Mai Côi, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Nghiêm Lạc nói buổi trưa không đi ăn cơm ngoài cùng anh được, cho nên trưa đó, chỉ có hai dì cháu ăn cơm. Cô nấu cháo cho bé con, mình cũng chỉ ăn đơn giản. Mai Côi ăn cơm rất ngoan, cũng chịu ăn rau xanh, so với Tiểu ma vương không có thịt không ăn kia ngoan hơn nhiều

Đang nghĩ tới Tiểu ma vương thì Nghiêm Cẩn trở về. Tiểu Tiểu sợ hãi đến nhảy dựng lên, tuy rằng con sẽ không bị lạc đường hay bị bắt, cũng chẳng sợ bị người trêu chọc nhưng chắc chắn sẽ khiến giáo viên sợ hãi

- Nghiêm Cẩn, sao con lại trốn học

- Mẹ mang con nhà người ta bỏ trốn, con có thể không lo sao?

Tiểu Tiểu thở dài:

- Thế không phải là bỏ trốn

Rồi lại nói:

- Trốn học là sai, con thế này cô giáo sẽ rất lo

- Cô chẳng lo đâu, còn vui nữa là. Có lý do gọi điện cho cha mà

Nghiêm Cẩn nói năng trôi chảy, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, không xong rồi, việc này cha nhất định sẽ biết. Tiểu tử kia sốt ruột :

- Mẹ, mẹ mau gọi điện cho cô giáo, chặn cô đi, thuận tiện nói với cô sau này có việc gọi cho mẹ là được rồi. Ưm, mẹ chẳng từng nói, nếu người con gái khác gọi điện thoại cho chồng mình thì bệnh tim của mẹ tái phát à

- Con mẹ ngày nào cũng gây rối thì bệnh tim của mẹ mới tái phát

Tiểu Tiểu sớm học được cách ứng đối với việc con mình luôn hồ ngôn loạn ngữ (nói năng lung tung), cô lấy điện thoại, báo một tiếng cho cô giáo an tâm.

Vì thế, nhà ăn chỉ còn lại Nghiêm Cẩn và Mai Côi. Nghiêm Cẩn nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn Mai Côi ăn cháo bằng thìa nhỏ, chén nhỏ, cậu khó chịu:

- Rùa con, em đang dùng bát của anh đấy

Tiểu Mai Côi cúi đầu nhìn rồi cẩn thận nói với Nghiêm Cẩn:

- Trên đó không ghi tên mà

Nghiêm Cẩn sửng sốt rồi nói:

- Không viết tên cũng là của anh, em nhìn quần áo em có ghi tên em không? Thế chắc cũng không phải của em.

Mai Côi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, đồng ý lời cậu nhóc nói. Nghiêm Cẩn đang đắc ý, lại định nói tiếp thì Mai Côi đã mở miệng:

- Tên em không phải là rùa con, là Mai Côi, ba ba nói đó là hoa rất đẹp

- Em có phải ăn cơm chậm, đi đường chậm không, mà em cũng không có đẹp, cho nên Mai Côi có nghĩa là con rùa nhỏ

Mai Côi lắc đầu, cô nhóc không hiểu gì, mở to mắt to nhìn Nghiêm Cẩn chờ cậu tiếp tục giải thích. Nghiêm Cẩn thấy vô vị:

- Dù sao em tên là rùa con, mọi người người sẽ gọi em như thế

Ngày mai đến trường cậu phải phát động toàn trường gọi cô nhóc là rùa con mới được

Mai Côi nghĩ mãi cũng không hiểu, lại quay đầu tiếp tục ăn cháo. Một thìa nhỏ của bé cũng chẳng được bao nhiêu, cái miệng bé xíu ăn, Nghiêm Cẩn nhìn cũng thấy mệt, cậu chống cằm dựa lên bàn, thầm oán nói:

- Con gái thật phiền

Mai Côi rụt người, không đáp lời. Nghiêm Cẩn nói tiếp:

- Rùa con, em có biết không, nam sinh mạnh hơn nữ sinh nhiều

- Vì sao?

- Vì tóc con trai ngắn

- Nhưng tóc em cũng không dài. Mai Côi sờ sờ cái đầu nhỏ của mình

- Bởi vì thể trạng của con trai khỏe

Mai Côi nhìn cánh tay nhỏ của mình rồi nói:

- Nhưng tay em cũng khỏe mà

Nghiêm Cẩn nghe xong, bĩu môi, sau đó nghĩ ra một việc

- Bởi vì con trai có chim nhỏ, con gái không có!

- Chim nhỏ ở trên trời

- Không phải chim nhỏ đó, là chim nhỏ đặc hữu của con trai, con trai có nhiều thứ hơn con gái nên cũng khỏe hơn con gái. Về sau em phải nghe lời anh biết chưa?

- Thật sao?

- Đương nhiên!

Nghiêm Cẩn vô cùng đắc ý, kéo quần ra rồi nhìn xuống. Chim nhỏ bảo bối của cậu, cha thường nói không được cho người khác xem, đến mẹ cậu cũng không cho xem, đều luôn tự mình tắm

Nhưng lúc cậu đang vui vẻ, một giọng nữ mềm mại vang lên bên tai:

- Chim nhỏ đâu?

Nghiêm Cẩn cả kinh, lúc này mới phát hiện Tiểu Mai Côi cũng đang chụm đầu nhìn vào trong quần cậu

Tiểu Tiểu gọi điện thoại xin lỗi thầy giáo rồi, sau đó lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc, quả nhiên là cô giáo gọi cho anh. Cô trấn an chồng rồi mới đi vào nhà ăn thì vừa khéo nghe tiếng Nghiêm Cẩn òa lên một tiếng lớn

Tiểu Tiểu hoảng hốt, nhìn hai đứa bé đầu chụm đầu, Tiểu ma vương nhà mình vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp mà Mai Côi chẳng hiểu gì cho nên trông cũng thật vô tội

- Mẹ....

Nghiêm Cẩn lớn tiếng lên án:

- Chim nhỏ của con bị xâm phạm!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện