Chương 48: Trấn Thiên Lý
Nam tử ngồi xổm xuống trước mặt Tề Hoan, thò tay ra, phát hiện Tề Hoan vẫn còn hô hấp, nhịn không được “Ồ” lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
“Còn sống.” Nam tử đứng dậy nhìn chằm chằm Tề Hoan, sắc mặt âm tình bất định.
“Ca, bỏ qua đi, nàng…không giống những người khác.” Nữ tử do dự trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
“Hừ, không có gì là không giống, nếu đã còn sống thì lưu nàng lại thêm một lát nữa đi.” Lại nhìn Tề Hoan vẫn đang nhắm mắt hôn mê, nam tử kia cuối cùng mới buông tha, không có trực tiếp một kiếm kết liễu Tề Hoan.
Kỳ thật tuy Tề Hoan không nhúc nhích, nhưng nàng cũng không thật sự chìm vào hôn mê, thần trí nàng vẫn thanh tỉnh, cuộc đối thoại của đôi nam nữ nàng cũng nghe được, chẳng qua thân thể không nghe nàng sai sử.
Đạo lôi cuối cùng kia rất kỳ quái, đánh trúng Tề Hoan sau cũng không có tạo thành bất cứ thương tổn gì tới thân thể nàng, mà trực tiếp tiến vào trong cơ thể. Sau khi đạo lôi kia tiến vào lập tức theo đường máu chạy đến toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nàng, giống như biến thành một cái lôi võng đem nàng bao lại, khiến Tề Hoan căn bản không khống chế được thân thể của mình, chỉ có thể mặc chúng tự do tàn sát bừa bãi. Đại khái qua khoảng hai ba canh giờ, Tề Hoan mới có thể miễn cưỡng động đậy ngón tay của mình một chút.
Từng đạo điện quang màu bạc không có bất kỳ báo hiệu nào từ ngón tay nàng lóe lên, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
“Ca, Luyện Ma Sát Kiếp(*) lần này huynh có nắm chắc thành công không?”
(*) Đây là một cuộc chiến luyện sinh tử của Ma giới, người trong Ma Đạo tham gia PK, giành vị trí cao nhất, cũng chiếm đoạt tu vi của nhau.
“Lần này sư phụ đặc biệt luyện chế cho ta một thanh Ám Hồn cấp bậc thượng phẩm linh khí, nếu như không đụng phải đối thủ hậu kỳ Nguyên Anh, thì không có vấn đề gì.” Tiếng đôi huynh muội kia tại nơi hoang dã trống trải chưa truyền đi xa, đã bị tiếng gió che dấu.
Trời dần dần tối, nơi xa xa cũng hiện lên một mảnh màu đỏ sắc tím, một tầng nông sâu, thoạt nhìn cũng có chút ý vị. Đáng tiếc, nếu như bị treo trên phi kiếm mà nói, bất luận cảnh sắc xinh đẹp đến mấy đều không đủ để lấp đầy sự sợ hãi trong lòng, đây tuyệt đối không phải là loại trải nghiệm tốt đẹp gì.
Thời điểm Tề Hoan mở to mắt, phát hiện mình đang bị treo trên phi kiếm, tuy phi kiếm cách mặt đất không cao, nhưng cũng đủ dọa nàng rơi mất nửa cái mạng nhỏ rồi.
“Ngươi đã tỉnh.” Tề Hoan vừa mở mắt, hai người trên phi kiếm liền nhận ra, nữ tử thò tay thuận tiện dò xét Tề Hoan…rồi nở nụ cười.
“Ách…Chúng ta đây là muốn đi đâu?” Tuy mới vừa nghe thấy hai người nói cái gì mà luyện Ma Sát Kiếp, nhưng đáng tiếc Tề Hoan căn bản không biết cái kia rốt cuộc là cái gì.
“Trấn Thiên Lý.”
“Hả?” Tề Hoan há hốc mồm, nếu như nàng nhớ không lầm, ngày đó tên nam nhân đeo mặt nạ kia dường như cũng nói với hai thủ hạ gặp mặt ở trấn Thiên Lý mà, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Tề Hoan không biết mình nên dùng cảm xúc gì để đón nhận tin tức này, nhưng trong lòng vẫn có một tia mừng thầm, vốn nàng còn đang phiền não xem nên làm thế nào để thoát khỏi tay đôi nam nữ này, tuy nữ tử kia thoạt nhìn đối với nàng không có ác ý gì, nhưng Tề Hoan nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cũng biết tính toán của nam nhân kia, người kia cũng không phải hạng thiện nam tín nữ gì đâu, nếu muốn sống thì phải dựa vào chính mình.
Nàng vừa mới tiến vào Kết Đan kỳ, nhưng một lúc lại có đến hai Kim Đan, linh khí trong cơ thể vẫn chưa ổn định, một thời gian ngắn tới nàng không thể tùy tiện động thủ với người khác, bằng không rất có thể sẽ toái đan.
(Có nghĩa là nội đan sẽ bị vỡ.)
Cho nên suy nghĩ vì mạng nhỏ, đành phải đi cầu người thôi, không biết lần này tên nam nhân đeo mặt nạ kia có thể phát thiện tâm hay không….
Mắt thấy trời càng ngày càng tối, đôi nam nữ kia dường như cũng không có ý định dừng lại nghỉ ngơi, Tề Hoan đành phải ngồi xổm trên phi kiếm, hai tay ôm thật chặt chuôi kiếm, nhàm chán ngửa đầu đếm sao. Tuy Tề Hoan rất muốn thừa dịp thời điểm này hấp thụ một chút linh khí, nhưng nàng lo lắng bí mật dạ linh thể sẽ bị người khác phát hiện, vì để ngừa vạn nhất, nàng chỉ có thể cưỡng ép phong bế ngũ giác (
5 giác quan
), ngăn cản thân thể mình hấp thụ linh khí.
Cứ bay như vậy một ngày một đêm, Tề Hoan nằm trên phi kiếm thiêm thiếp đi, mấy lần thiếu chút nữa rớt xuống, may mắn có nữ tử kia quay đầu kéo nàng một cái, mới không làm cho nàng ngã khỏi phi kiếm.
Ngay lúc Tề Hoan còn đang mơ mơ màng màng, phi kiếm rốt cuộc chậm rãi hạ xuống, Tề Hoan cũng bị người ta thô lỗ lôi xuống. Cuối cùng cũng đến nơi đến chốn rồi, trái tim nhỏ bé loạn nhịp của nàng cuối cùng cũng đã về vị trí cũ rồi.
“Ở chỗ này cẩn thận một chút, tốt nhất đừng để cho người khác biết ngươi là tu sĩ chính đạo, bằng không thì….” Liễu Mạch Y ở sau lưng Tề Hoan nhỏ giọng dặn dò, mấy ngày nay nam tử kia cơ bản chưa nói tới hai câu, ngược lại Liễu Mạch Y không có chuyện gì thường cùng Tề Hoan nói chuyện phiếm.
Thông qua nói chuyện phiếm, Tề Hoan biết được hai người này là huynh muội ruột thịt, nữ tên Liễu Mạch Y, nam tên Liễu Mạch Viên, còn thăm dò được đại khái Liễu Mạch Viên đang ở trung kỳ Nguyên Anh, Liễu Mạch Y ở tiền kỳ Nguyên Anh, hai người đều là đệ tử của Ảm Nguyệt Quan.
Về phần thân phận của Tề Hoan, nàng đương nhiên sẽ không đi khắp nơi khoe khoang mình là nhị đại đệ tử của phái Thanh Vân, nàng chỉ nói cho Liễu Mạch Y mình là đệ tử nội môn phái Thanh Vân, dựa theo tuổi thọ cùng tu vi hiện tại của Tề Hoan mà nói, cũng không tính là quá bôi nhọ danh hào đệ tử nội môn.
Ngay cả Hư Không Tử cũng cho rằng Tề Hoan ít nhất phải sau 50 tuổi mới có khả năng đạt tới Kết Đan kỳ, ai biết nàng cứ không hiểu gì mà đột phá như vậy, dường như những thứ có thể khiến vô số Tu Tiên giả mệt chết kia đối với nàng đều không có bất kỳ tác dụng gì. Mà ngay cả Tề Hoan không thừa nhận cũng không được, mình có thể đi đến ngày hôm nay, công lao hơn phân nửa là nhờ những thiên lôi không hiểu sao bị hấp thụ vào trong cơ thể kia.
“Ách….” Tề Hoan vô ý thức gật đầu, cho dù Liễu Mạch Y không đề cập tới thì nàng cũng phát hiện, nơi này không phải thị trấn nhỏ bình thường a, căn bản chính là trại tập trung của Ma Đạo. Nàng còn chưa đi quá năm bước, đã nhìn thấy một đám hòa thượng mặc áo hồng bào lớn, trên người đeo một chuỗi khô lâu
(*)
vội vã đi qua.
(*)khô lâu: Đầu lâu khô xâu thành chuỗi
Hai bên đường còn có bán đồ nữa, Tề Hoan tò mò nhìn thoáng qua, không nghĩ tới vậy mà bên trong phát hiện một đoạn ngón tay, khiến cho nàng thiếu chút nữa đem bữa cơm đêm qua phun ra hết.
“Các ngươi trước ở chỗ này, buổi tối ta sẽ tới tìm, nhớ kỹ, chớ gây phiền toái.” Dừng tại trước cửa ra vào của một khách điếm, giọng Lãnh Mạch Viên lãnh đạm dặn dò.
“Yên tâm đi, huynh đi sớm về sớm.” Liễu Mạch Y cười vỗ vỗ bả vai Liễu Mạch Viên. Tề Hoan tiến vào cái nhà trọ có thể xem như “hắc điếm”. Kỳ thật nàng thích cái tên khách sạn Long Môn hơn, cũng là hắc điềm, nhìn xem tên của người ta rất có tính nghệ thuật đó. Không giống như nơi này, căn bản chính là tác phong của thổ phỉ mà!
Hai gian phòng ở mà đòi ba đĩnh vàng, nếu không phải mình không cần bỏ tiền, thì nàng chắc chắn sẽ cùng chưởng quầy ở đây PK một màn sinh tử. Trái lại Liễu Mạch Y dường như cho rằng chuyện như vậy rất bình thường, sắc mặt bình tĩnh móc tiền ra.
Trong lúc Liễu Mạch Y nói chuyện với chưởng quầy, Tề Hoan thoáng đánh giá hắc điếm này một phen. Nghe nói toàn bộ trấn Thiên Lý chỉ có một khách sạn như vậy, Ma Tu bình thường đều lui tới chỗ này, không biết có thể đụng phải hắn hay không.