Q.10 - Chương 44: Mời gặp

Thánh đảo, Quang Minh thần điện đệ cửu tầng.

Giờ phút này, bầu không khí nơi này cực kỳ áp lực. Không gian dường như hoàn toàn ngưng trệ.

Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư, Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc, Cuồng tín giả quân đoàn trưởng Lôi Minh, Khổ tu giả lãnh tụ Lạc Diệp đại nhân, tứ đại nhân vật tối cao tầng đều tề tụ ở chỗ này. Bọn họ sau khi xem qua tin tức được truyền đến, sắc mặt đều thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Trầm mặc!

Sau khi nhận xong tin tức, trong lúc nhất thời không ai mở miệng. Tất cả mọi người đều ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống. Có lẽ đối với Lâm Lôi mà nói … lãnh thổ, vương quốc tại thế tục đều không tính là cái gì. Ngay cả vương quốc Ba Lỗ Khắc cũng không tính là đại sự lớn lao gì.

Nhưng đối với Quang Minh giáo đình lại không như vậy.

“Thử triều (làn song chuột), lại là thử triều!” Lạc Diệp đại nhân nhíu sâu đôi lông mày, trên khuôn mặt gày gò chỉ còn lại một lớp da hiện ra sắc khổ, “Thử triều đáng sợ nhất của Hắc Ám sâm lâm, tại sao lại nghe theo sự điều động của Lâm Lôi vậy chứ? Sự tình này từ trước tới nay chưa từng có.”

Hải Đình Tư mở miệng, nặng nề nói: “Phỏng chừng là ma thú của Lâm Lôi, chính hắc sắc Ảnh thử cấp bậc Thánh vực đó khống chế đàn chuột.”

“Thánh vực thử loại ma thú, là Tử kim thử vương.” Ô Sâm Nặc lắc đầu nói, “Mặc dù thử loại ma thú của Lâm Lôi chính là ma thú cấp bậc Thánh vực, nhưng mà … thử loại vương giả của Hắc Ám sâm lâm cũng là Tử kim thử vương nhất tộc. Tất cả Ảnh thử, Phệ thạch thử đều phải nghe hiệu lệch của Tử kim thử vương nhất tộc.”

Đây là sự thật, tất cả cường giả đại lục đều biết sự thật này.

Trong số Ngọc Lan đại lục tối đỉnh phong ngũ đại Thần cấp cường giả, danh hiệu thần bí nhất không ai qua được thuộc về vị vương giả kia của Hắc Ám sâm lâm. Trong ghi chép của giáo đình, cho dù là bản ghi chép cổ nhất, khi đó Đại Tế Ti còn chưa ra đời, thì ngay khi đó vương giả của Hắc Ám sâm lâm đã tồn tại rồi.

Trong ngũ đại Thần cấp cường giả, một người cổ kính nhất.

Một người tối thần bí.

Không tranh bá, không lộ diện …

Nhưng mà lại không ai dám đắc tội với hắn, vô luận các đại thế lực, đều không dám đắc tội.

Các đại thế lực biết rằng, vị Hắc Ám sâm lâm vương giả thần bí này có một sở thích, phi thường thích thử loại ma thú. Dưới sự trợ giúp của hắn, thử loại ma thú nhất tộc trong Hắc Ám sâm lâm đã trở thành tộc quần tối khổng lồ, đặc biệt là Tử kim thử vương nhất tộc, trong Thánh vực ma thú đều là tồn tại đỉnh phong.

Ngay cả đám Cửu đầu xà vương, Đại địa chi hùng, Huyết tình tông mao sư, thực lực cũng không thể so bì với Tử kim thử vương được bao nhiêu.

“Được rồi.” Hải Đình Tư nhướng mày, “Không nên bàn luận tại sao thử quần lại nghe theo hiệu lệnh của phe Lâm Lôi, hiện giờ tối trọng yếu là giải quyết vấn đề này như thế nào. Tính nghiêm trọng của vấn đề này, mọi người hẳn là đều rất rõ ràng.”

Ô Sâm Nặc, Lôi Minh, Lạc Diệp đại nhân đều bảo trì trầm mặc.

Hải Đình Tư liếc nhìn ba người: “Qua một lần ‘Huỷ Diệt Chi Nhật’ đã làm chúng ta tổn thất hơn trăm triệu tín đồ. Một khối lượng khổng lồ tín ngưỡng chi lực đã tiêu thất, Quang Minh chi chủ đã rất bất mãn. Một khi Hỗn loạn chi lĩnh bị phe Lâm Lôi chiếm lĩnh, giáo đình khẳng định sẽ bị bọn chúng phá hỏng. Không tới trăm năm, sợ rằng Hỗn loạn chi lĩnh sẽ không còn bao nhiêu người tín ngưỡng Quang Minh chi chủ nữa.”

Tín ngưỡng!

Đây là ý nghĩa tối trọng yếu của sự tồn tại Quang Minh giáo đình. Qua một lần tổn thất nhiều như vậy, rất may mắn, Quang Minh chi chủ không trách phạt hắn.

Nếu lại tổn thất một khối lớn nữa.

Hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

“Bất kể thế nào, cơ nghiệp của Quang Minh giáo đình chúng ta tại Hỗn loạn chi lĩnh không thể bị huỷ diệt. Tín ngưỡng chi lực khổng lồ này không thể cứ như vậy mất đi.” Lạc Diệp đại nhân nặng nề nói.

“Đúng, không thể có rồi lại mất.” Cuồng tín giả quân đoàn trưởng Lôi Minh cũng lên tiếng.

Ô Sâm Nặc nhếch nhếch khoé miệng: “Tín ngưỡng lực đối với chúng ta là trọng yếu, với Lâm Lôi cũng không nhất định trọng yếu. Vậy Lâm Lôi, đối với khát vọng lãnh thổ phỏng chừng không cao. Chúng ta có thể hoà đàm với hắn.”

“Đúng.” Con mắt ba người khác đều có chút sáng lên.

Vấn đề này tịnh không phải không có cách giải quyết.

Hải Đình Tư xem xét một lát, lập tức quát ra lệnh: “Nếu đã như thế, vậy thế này, Lôi Minh ngươi tạm thời lưu lại Thánh đảo. Hết thảy sự vụ ở Thánh đảo do ngươi chủ trì, phòng ngừa Lâm Lôi tới thâu tập huỷ diệt căn cơ của chúng ta. Còn về Lạc Diệp, Ô Sâm Nặc, hai người các ngươi đồng thời cùng ta đái lĩnh lục danh Thánh vực thiên sứ xuất phát.”

Lạc Diệp đại nhân gày gò gật gật đầu.

Ô Sâm Nặc cũng tán đồng.

Quang Minh Giáo đình cũng có nhân loại Thánh vực cường giả. Nhưng tiềm lực của nhân loại Thánh vực cường giả so với Thiên sứ còn cao hơn. Giáo đình thà rằng đem Thiên sứ ra làm ‘Pháo Hôi’ mà sử dụng, còn hơn là dùng đến nhân loại Thánh vực cường giả.

Theo Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư cầm đầu, tam đại cự đầu Hải Đình Tư, Ô Sâm Nặc, Lạc Diệp đại nhân, ba người này đái lĩnh lục đại Thánh vực Thiên sứ nhanh chóng trực tiếp bay khỏi Thánh đảo, ngang qua hải dương, trực tiếp hướng tới Hỗn loạn chi lĩnh.

Mà thế lực Hắc Ám giáo đình, bọn họ đối với tín ngưỡng chi lực cũng coi trọng không kém chút nào so với Quang Minh giáo đình.

Hắc Ám Giáo hoàng cùng đa số cự đầu, tương tự đái lĩnh một nhóm Thánh vực cường giả đi trước tới Hỗn loạn chi lĩnh.

Phía nam trong Hỗn loạn chi lĩnh, trên quan đạo hoang vu, đội ngũ thử quần cuồn cuộn cuồn cuộn tề chỉnh trật tự bên cạnh nhân loại chiến sĩ, đang hướng phía trước tiến tới. Ban đầu vài ức thử triều cùng hai mươi vạn chiến sĩ, chia làm mười đơn vị quân đội.

Mỗi đơn vị đều có vài ngàn vạn thử loại ma thú cùng với hai vạn nhân loại chiến sĩ.

Tác dụng của nhân loại chiến sĩ chủ yếu là để vỗ về cư dân trong thành trì. Trong đám người hai vạn chiến sĩ tại đây, trong đó có một chiếc xe ngựa. Đây là chiếc xe ngựa duy nhất trong đội ngũ.

Bên trong xe ngựa, chỉ có … Bối Bối!

Bên trong xe ngựa đang rộng mở, Bối Bối vểnh hai móng vuốt sau lên, nhàn nhã nằm chơi, đồng thời còn cùng Lâm Lôi trao đổi linh hồn: “Lão Đại, ta khống chế năm chi đội ngũ đã liên tục công phá được sáu toà quận thành cùng hơn mười toà tiểu thành, huynh sao vậy? Đang tu luyện tại vi hình vị diện mật thất à? Được rồi … ta không quấy rầy huynh nữa.”

“Thực nhàm chán.”

Bối Bối bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Mặc dù địa phương hiện tại chỗ Bối Bối, cách ma tinh thạch quáng mạch kia chừng hai ngàn dặm nhưng Tinh thần lực của Lâm Lôi, Bối Bối đều cực cao, hơn nữa Lâm Lôi và Bối Bối còn có khế ước với nhau, thuộc loại bình đẳng khế ước. Khoảng cách bọn họ có thể dùng linh hồn trao đổi còn gấp đôi giữa Lâm Lôi và Hắc Lỗ.

Mười hai năm trước, Lâm Lôi và Hắc Lỗ trong khoảng ngàn dặm đã có thể dùng linh hồn trao đổi với nhau.

Hôm nay, Lâm Lôi cùng Hắc Lỗ, chính là trong phạm vi hai ngàn dặm đều có thể trao đổi chứ đừng nói đến Lâm Lôi cùng Bối Bối.

“Ủa, sắp đến chưa? Cự ly đến quận thành phía trước còn bao lâu nữa?” Bối Bối quay về phía hộ vệ bên ngoài lớn tiếng hỏi.

Tức khắc có hộ vệ vén bức màn cửa sổ mã xa, cung kính đáp: “Đại nhân, căn cứ theo bản đồ, cự ly quận thành phía trước còn cách chúng ta hơn năm mươi dặm lộ trình.”

“Còn xa như vậy sao?” Bối Bối lẩm bẩm một tiếng lập tức khép đôi tiển nhãn, “Ta có lẽ nên ngủ một giấc nữa rồi nói tiếp.”

“Thử quần đã tới, thử quần đã tới.” Thanh âm kinh hoảng vang lên trên tường thành.

Sắc mặt mấy ngàn binh sĩ trên tường thành toà quận thành này đều trắng bệch. Trông thấy bạt ngàn sơn dã, liếc mắt nhìn không thấy phần cuối của thử triều đang tiến tới, còn không kinh hoảng sao. Ngay cả quận thành thành chủ mồ hôi trên trán cũng không ngừng túa ra.

“Làm sao bây giờ?” Quận thành thành chủ giờ phút này đã hoàn toàn mù tịt rồi.

Ngay cả quản gia bên cạnh cũng kinh hoảng: “Thành chủ đại nhân, thử triều này thật quá đáng sợ, chúng ta không có khả năng ngăn được a, hay là, đầu hàng đi.” Quản gia nói tới đây, thanh âm đã hạ thấp. Phần đông thủ thành chiến sĩ trên tường thành quận thành này đều phát hiện trong thử quần khổng lồ, vậy mà lại có một chi nhân loại quân đội kéo dài.

“Đầu hàng. Không giết!”

“Đầu hàng. Không giết!”

“Đầu hàng. Không giết!”

Một chi nhân loại quân đội này khi bạo phát ra thanh âm to lớn, thanh âm chấn thiên động địa liền phối hợp với thử triều cuồn cuộn vô biên, khiến cho không ít thủ thành chiến sĩ trực tiếp buông hạ binh khí. Dù trong lúc thử quần còn chưa tới, những người này đều đã được nghe nói đến sự đáng sợ của bọn chúng.

“Bối Bối đại nhân.”

Một cỗ mã xa chợt dừng lại. Bối Bối bên trong mã xa cũng mở đôi tiểu nhãn còn đang lim dim. Đương khi Bối Bối còn đang uể oải, đôi tiểu nhãn của nó nhất thời thoáng trừng lên tròn xoe, đồng thời ‘Sọat’ trực tiếp tiêu thất trong mã xa.

Vốn đều đầu hàng, vô tận thử quần chuẩn bị tiến nhập quận thành này. Nhưng giờ phút này lại không có thử loại ma thú nào di chuyển.

Bởi vì, trên thiên không đang có mấy người hư không mà đứng, cầm đầu chính thị dáng người gầy còm, quang đầu lão giả ‘Hải Đình Tư’. Một cỗ uy áp lấy Hải Đình Tư làm trung tâm, trực tiếp tán phát rộng xuống phía dưới khiến thử quần cũng hoảng sợ đều nằm sấp xuống, không hề động đậy.

“Thánh vực cường giả!” Rất nhiều nhân loại chiến sĩ phía dưới đều cảm thấy trong lòng có một tia hoảng sợ.

Hải Đình Tư nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung lạnh nhạt.

Không gian chấn động. Vốn đang bên trong mã xa Bối Bối trực tiếp xuất hiện giữa không trung. Đôi tiểu nhãn của nó gắt gao nhìn chằm chằm Hải Đình Tư, thanh âm cao vút: “Ngươi tên đầu trọc thối này, cả tên Ô Sâm Nặc đứng sau ngươi nữa. Ngươi chính là Giáo hoàng gì đó của Quang Minh Giáo đình phải không?”

Đầu trọc thối?

Ô Sâm Nặc, Lạc Diệp đại nhân cùng với hai tên Thánh vực Thiên sứ phía sau Hải Đình Tư đều cảm thấy buồn cười.

Nhưng trên mặt Hải Đình Tư vẫn cười lãnh đạm như cũ, giống như ánh mắt ôn hoà của từ phụ nhìn Bối Bối: “Ngươi chính là ma thú của Lâm Lôi phải không. Ta chính là Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư. Hôm nay ta tới đây, cũng hy vọng có thể bàn bạc thật tốt với Lâm Lôi một phen.”

“Hả?” Đôi tiểu nhãn của Bối Bối quay tròn đảo tới đảo lui.

“Được, các ngươi chờ đó.” Bối Bối lớn tiếng nói, “Lão Đại của ta huynh ấy hiện tại còn đang ở trong vương quốc, ta tại đây cũng vô pháp thông tri tới huynh ấy. Các ngươi muốn thì chờ nửa ngày đi.”

Hải Đình Tư mỉm cười gật đầu: “Cũng được, địa điểm hội diện, cũng có thể do Lâm Lôi quyết định.” Thái độ của Hải Đình Tư phi thường hoà nhã.

Con mắt của Bối Bối xoay tròn đảo chuyển, lập tức liền lớn tiếng nói: “Được, các ngươi ở lại quận thành này, qua một lúc ta sẽ tới tìm các ngươi.” Nói xong Bối Bối rít lên một tiếng, tức khắc vô số thử loại ma thú phía dưới đều phi thường nghe lệnh bắt đầu thu hẹp lại, cuối cùng phô diễn ngoài quận thành, cũng không tấn công nữa.

Đám người Hải Đình Tư,Ô Sâm Nặc, Lạc Diệp chứng kiến một màn này, trong lòng dấy lên một trận kinh thán.

Mà Bối Bối, liền hoá thành một đạo hắc quang trực tiếp bay tới phương bắc. Vừa bay, đồng thời Bối Bối cũng bắt đầu liên hệ với Lâm Lôi: “Lão Đại, nhanh đừng bế quan tu luyện nữa, có đại sự rồi.”

Tại nơi ma tinh thạch quáng mạch, một trận gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Lâm Lôi liền xuất hiện giữa không trung, mà lập tức Tái Tư Lặc cũng từ phía dưới bay lên.

“Lâm Lôi đại nhân, vi hình vị diện mật thất này mức độ trân quý tuyệt đối vượt qua thần khí a.” Tái Tư Lặc sợ hãi than. Đây là lần đầu tiên hắn tiến nhập vi hình vị diện mật thất này. Vừa rồi hắn cùng Lâm Lôi đồng thời tu luyện ở chỗ này.

Tái Tư Lặc có ‘Vong Linh Truyền Thừa’, đối với rất nhiều bí mật huyền ảo, khả năng so với Lâm Lôi còn biết nhiều hơn.

Tái Tư Lặc rất rõ ràng, hạ vị Thần tuyệt đối không có năng lực khai sáng một vi hình vị diện độc lập.

“Không đàm phán gì cả, ma thú của Ba Khắc vừa mới tới thông tri cho ta biết, nói rằng phần đông cao thủ của Hắc Ám giáo đình đã tới. Ngay cả Bối Bối cũng truyền tấn cho ta.” Khoé miệng Lâm Lôi khẽ lộ ra một tia tiếu ý, “Hắc Ám giáo đình cùng Quang Minh giáo đình đều nóng nảy.”

“Đó là đương nhiên.” Tái Tư Lặc nở nụ cười, “Lâm Lôi đại nhân, ngài dù không quan tâm đến lãnh thổ, nhưng mà tổ chức lại phi thường trọng thị tín ngưỡng. Tổn thất một khối đại khu vực như vậy, Quang Minh thần giới nói không chừng sẽ trực tiếp giáng xuống sự trừng phạt.”

“Quân đội của bọn chúng công kích địa bàn của ta, ta vẫn luôn nhẫn nại. Những người này, hiện tại lại nhào tới, để ta xem bọn chúng có thể nói cái gì!” Trong mắt Lâm Lôi liền loé lên một tia hàn ý.

“Tái Tư Lặc, chúng ta đi.”

Thân hình Lâm Lôi cực tốc hướng nam phương mạnh mẽ bắn tới, Tái Tư Lặc cũng cười dài bám theo. Chỉ là tiếng cười của hắn, phối hợp với hình dạng bộ khô lâu cùng với hai tròng mắt u lục, lại có vẻ khiến cho người ta phải run sợ.

Trên đường phi hành.

Mục quang Lâm Lôi trong trẻo lạnh lùng, đồng thời linh hồn trao đổi nói: “Hắc Lỗ, ngươi cùng ba đầu Thánh vực long đồng thời tới.” Tức thì, Thánh vực ma thú ‘Hắc Văn Vân Báo’ cùng Phách vương long, Hoàng kim long, Lôi long đồng thời bay khỏi Hắc Ô sơn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện