Q.11 - Chương 5: Bối bối đích phục cừu
Trong một tiểu trấn có tên là Mạc Lặc ở bên ngoài đế đô của Ngọc Lan đế quốc.
Mạc Lặc trấn tuy chỉ là một trấn nhỏ, song địa vị cũng chẳng kém hơn so với những quận thành thông thường khác là bao nhiêu, bởi hơn một ngàn dân tại đây đều thuộc một gia tộc. Gia tộc này từ mấy trăm năm trước vẫn còn rất tầm thường, có điều từ sau khi sản sinh ra Địa hệ thánh ma đạo ‘Lỗ Địch’ thì địa vị của toàn gia tộc lập tức tăng lên cực nhanh.
Song……
Lúc này tại trung tâm của tiểu trấn, giữa đống ngổn ngang, một thi thể khổng lồ của cửu cấp ma thú Hắc long đang nằm sõng soài bất động, hộp sọ hoàn toàn bị xuyên thủng. Đám cư dân của tiểu trấn trong giây phút này cũng đang hoảng sợ nhìn cảnh tượng phát sinh giữa không trung.
Thánh ma đạo ‘Lỗ Địch’ chí cao vô thượng trong lòng bọn họ lúc này không hề có khả năng phản kháng, bị một hắc sắc ma thú họ chuột áp đảo.
Lỗ Địch y phục rách nát, ‘Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải’ của hắn sớm đã bị 18 móng vuốt như thiểm điện của Bối Bối trực tiếp phá tan. Chỉ riêng lực công kích đơn thuần của Bối so với Lâm Lôi còn mạnh hơn một chút, hơn nữa 12 năm qua, đối với pháp tắc cũng đã có một chút lĩnh ngộ.
Vừa rồi liên tục 18 trảo, chính là chiêu sở trường của Bối Bối.
Cho dù mạnh như Đại địa thủ hộ thánh khải của Thánh vực cấp bậc thì cũng phải vỡ nát.
“Ngươi muốn giết ta thì cứ giết, tại sao lại phải như vậy, có phải là Lâm Lôi bảo ngươi tới không?” Lỗ Địch bi phẫn rống lên giận dữ, y từng nghe nói Lâm Lôi có một ma thú họ chuột cấp bậc Thánh vực với bộ lông màu đen. Y vốn không thể nghĩ ra là giữa mình với Lâm Lôi có thù óan gì!
Song trả lời hắn lại là một móng vuốt. “A!” Lỗ Địch toàn thân co quắp, trên người huyết nhục lại một lần nữa bị cứa đứt ra một mảng lớn, ngay cả trên mặt y cũng có vệt cào của Bối Bối.
Công kích của Bối Bối vô cùng có chừng mực, căn bản là không giết chết Lỗ Địch.
“Ngươi hỏi ta tại sao ư?” Cặp mắt đen láy của Bối Bối trào dâng ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy, “Còn nhớ hơn 30 năm trước, ngươi cùng Đế Long từng tranh đoạt một cửu cấp Ảnh thử chứ?”
Hồi ức của Lỗ Địch lập tức nhớ lại chuyện của năm đó, cho tới giờ hắn vẫn còn cảm thấy bất mãn, Đế Long đương nhiên đã giết chết cửu cấp Ảnh thử kia. Y lập tức hiểu ra được mấy phần… Ma thú cấp bậc Thánh vực trước mắt này chắc chắn là vì Ảnh thử kia mà báo thù.
“Kẻ giết Ảnh thử đó không phải là ta, mà là Đế Long.” Lỗ Địch vội vàng nói, hắn cảm thấy bản thân mình đã tìm được một chút hy vọng sống sót.
Lỗ Địch ở trước mặt Bối Bối căn bản là không có khả năng để phản kháng, Bối Bối một khi mà phát hiện ra Lỗ Địch mặc niệm ma pháp chú ngữ, thiên địa nguyên tố chỉ cần khẽ dao động là nhất định sẽ trực tiếp giáng cho hắn một móng vuốt. Hơn nữa, với thực lực của Bối Bối, Lỗ Địch cho dù có thi triển Thánh vực ma pháp đáng sợ thì cũng không thể uy hiếp được nó.
“Đích xác là không phải ngươi tự mình rat ay, song nếu không phải vì ngươi thì có lẽ mẫu thân ta đã có thể trốn thoát được rồi.”
“A!” Lỗ Địch kêu thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn lúc này đã bị cắt lìa ra, cánh tay đứt từ trên cao rơi thẳng xuống dưới.
“Nếu không phải là vì ngươi thì liệu Đế Long kia có trực tiếp giết chết mẫu thân ta không cơ chứ?”
Lại là một trảo nữa, hét thảm một tiếng, cánh tay trái của Lỗ Địch cũng từ trên cao rơi xuống. Đường đường Thánh ma đạo ‘Lỗ Địch’ đã bị dồn đến bước này, y đã cùng đường rồi. Đứng trước mặt Bối Bối, hắn ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không hề có.
“Đại Đế Ti, người tại sao còn không tới?” Lỗ Địch trong lòng lo lắng, trong lòng các Thánh vực cường giả tại Ngọc Lan đế quốc, Đại Đế Ti chính là thủ lĩnh của bọn họ. Giống như là… Thánh vực cường giả của Quang Minh giáo đình căn bản không dám diễu võ giương oai tại Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Các Thánh vực cường giả khác đương nhiên cũng không dám làm càn tại Ngọc Lan đế quốc chứ đừng nói gì đến một tiểu trấn nhỏ ở ngay bên cạnh đế đô.
“Ngươi, chuẩn bị chết đi.” Bối Bối lạnh lung quát.
“Đại Đế Ti nhất định sẽ giúp ta báo thù!!!” Lỗ Địch lớn tiếng gào lên, sau đó hứng chịu một móng vuốt sắc nhọn trực tiếp từ trên đầu y bổ xuống, xuyên thủng qua não. Ánh mắt Lỗ Địch lập tức mờ dần, thi thể không tay trực tiếp từ giữa không trung bổ xuống. “Bịch!” Một tiếng nện thẳng xuống đất, cát bụi mù mịt.
Giữa không trung, Bối Bối nhìn xuống bên dưới.
Đám dân cư phía dưới không một ai dám lên tiếng, lúc này Bối Bối không còn cái vẻ náo loạn đáng yêu như trước nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn của một ma thú mà thôi.
“Soạt!” Một đạo hắc ảnh xẹt qua không trung, Bối Bối biến mất giữa bầu trời.
Thi thể Lỗ Địch nằm lại giữa đống đổ nát, đôi mắt vẫn còn trợn ngược lên, y chết không nhắm mắt. Y cho tới chết vẫn còn nghĩ rằng Đại Đế Ti sẽ báo thù cho mình… đáng tiếc, Đại Đế Ti sẽ không vì hắn mà ra mặt, Trừ phi Đại Đế Ti nghĩ rằng ông ta đã sống quá lâu rồi.
Tương tự, Thánh vực cường giả ‘Đế Long’ ở trước mặt Bối Bối cũng tựa như đứa trẻ, để mặc cho đối phương chèn ép. Đế Long ngay cả khi đứng trước mặt một kẻ mới sơ nhập Thánh vực như Áo Lợi Duy Á năm xưa mà còn chưa đỡ nổi 3 chiêu, huống hồ là hôm nay đứng trước mặt Bối Bối, kể cả 1 chiêu cũng không đỡ nổi.
Giữa trường không.
4 ‘Bối Bối’ phân biệt xuất hiện tại 4 phương vị, hoàn toàn hóa thành bốn đạo hắc sắc tàn ảnh, tựa như một tảng đá đem thân thể của Thánh vực cường giả ‘Đế Long’ điên cuồng mà nện tới nện lui.
“Ầm!” Đế Long cảm thấy phần eo bị trúng một cú trời giáng, chỉ nghe thấy ‘Rắc’ một tiếng, dường như khớp xương đã vỡ vụn, thân thể y bị đánh văng sang một hướng khác, Đế Long lập tức tụ Đấu khí trong cơ thể, định tìm đường chạy trốn.
Có điều một hắc ảnh đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát!
“A!” Một khối huyết nhục bị trảo xé toạc ra, Đế Long thân thể cũng không khỏi đau đớn khẽ co quắp, đoạn lại cắn răng chịu đựng hướng về phía khác phóng đi.
Song, nghênh đón trước mặt y lại là một đạo hắc ảnh.
Vô luận Đế Long điên cuồng muốn chạy trốn như thế nào đi chăng nữa thì với tốc độ đáng sợ của Bối Bối trước mặt, hơn nữa còn có cả Hóa ảnh phân thân thuật, khiến Đế Long căn bản là không có khả năng để trốn thoát.
Hóa ảnh phân thân thuật! Bốn ‘Phân Thân’ từ 4 phía vây lấy y.
“Tại sao a, ta đâu có đắc tội với Lâm Lôi a!” Đế Long bi phẫn gào lên, trông thấy hắc sắc Thánh vực ma thú họ chuột ở trước mắt, Đế Long chỉ biết rằng ma thú phía trước này chính là Thánh vực ma thú nổi tiếng của Lâm Lôi, hồi đó chính Bối Bối đã từng có thể đánh bại được cả Hắc Đức Sâm.
12 năm sau lại vẫn là Bối Bối ấy, liệu Đế Long có khả năng đối địch lại không đây?
“Lão đại ta?” Song nhãn Bối Bối lóe ra lửa giận căm phẫn, “Ai cho ngươi tới Ma Thú sơn mạch giết chết phụ thân ta!”
“Giết phụ thân nó?” Đế Long trong lòng lộ vẻ nghi hoặc, “Ta đã từng giết một ma thú họ chuột cường đại ư?”
Tiếp đó lại là một trảo, Đế Long lại một lần nữa bị đánh văng đi. Y cảm thấy bản thân cũng bắt đầu mê muội rồi, với tốc độ của Bối Bối, dường như chỉ loáng cái đã lại xuất hiện ở bên cạnh y rồi.
Liên tục trúng mấy mươi đòn, đến hiện tại y đã bị đánh văng đi đến cả ngàn lần rồi.
May mà y đã đạt tới Thánh vực nên vẫn có thể bảo trụ được tính mệnh.
“Ai cho ngươi đứng trước mặt Lỗ Địch mà giết chết mẫu thân ta!” Chỉ nghe thấy ‘Phập!” một tiếng, lại là một trảo nữa.
“Ở trước mặt Lỗ Địch? A, khoảng vài ba chục năm trước tại Ma Thú sơn mạch……”
Đế Long đã hoàn toàn nhớ ra rồi, hắn đã nhớ ra chuyện năm đó tại Ma Thú sơn mạch. Hóa ra ma thú họ chuột thần bí này lại chính là hài tử của đôi cửu cấp ma thú họ chuột năm đó.
“Phập!” Trên mặt lại dính một trảo nữa.
Lúc này Đế Long quần áo rách nát thấm đẫm tiên huyết, bết chặt vào thân thể. Trên người hắn cơ hồ không còn một chỗ nào đầy đủ da thịt nữa, mấy ngàn chiêu liên tục giáng tới, cứ mỗi lần là lại cắt đi một phần thịt, hiện tại Đế Long……
Đã đứt rời tới hơn phân nửa số khớp xương, có thể dễ dàng nhận ra một thân thể đẫm máu khiến người ta phải phát run.
Ngay cả con ngươi cũng bị móc mất một bên.
“Giết ta đi!” “Giết ta đi!” “Giết ta đi!” Đế Long đã không còn nhân dạng nữa, miệng y liên tục gào lên, chẳng còn chút phản kháng nào nữa. Có điều ánh mắt Bối Bối vẫn không chịu buông tha, chợt 4 ‘Bối Bối’ cùng hợp vào làm một.
Xuất hiện ở trên đầu Đế Long.
“Soạt!” Một trảo hung hăng bổ thẳng xuống đầu Đế Long. Vỏ não nhất thời vỡ vụn ra, thi thể không còn hình người của Đế Long trực tiếp rơi thẳng xuống đất, những đầu khớp xương bị vỡ nát lòi cả ra ngoài.
Bối Bối huy xuất một trảo này xong thì lẳng lặng đứng ở giữa không trung.
Nó vốn vô ưu vô lo, từ nhỏ đã luôn cùng Lâm Lôi chơi đùa, thích đánh chén, thích hát ca… có điều Bối Bối vẫn luôn canh cánh trong long về thân thế thực sự của mình – Ta rốt cuộc là từ đâu tới? Phụ thân ta là ai? Mẫu thân ta là ai?
Ma thú càng cao cấp thì trí tuệ lại càng cao.
Như loại Phệ Thần thử giống Bối Bối này, xét về phương diện tình cảm so với nhân loại chỉ có hơn chứ không có kém.
33 năm rồi.
Kết quả rốt cuộc là cha mẹ đều đã chết!
“Phụ thân, mẫu thân, Bối Bối rất muốn gặp các người, Bối Bối không biết phụ thân hình dáng ra sao, không biết mẫu thân trông như thế nào.” Trong đôi mắt trong sáng của Bối Bối bỗng thoáng có hơi nước, “Hôm nay Bối Bối đã báo thù cho các người rồi.”
Đôi dòng nước mắt từ khuôn mặt nhỏ bé của nó lăn xuống.
“Bối Bối là cái tên do lão đại đặt, mặc dù không còn các người, song Bối Bối vẫn còn có lão đại. Ở trong lồng ngực lão đại rất là thoải mái, có thể ở trong lòng các người cũng giống như ở trong lòng lão đại vậy.” Bối Bối đứng giữa không trung trầm mặc hồi lâu.
Sống bên Lâm Lôi hơn 30 năm rồi, Bối Bối không hề nghi ngờ gì việc nó đã coi Lâm Lôi như là thân nhân duy nhất của mình rồi.
Bối Lỗ Đặc, mặc dù Bối Bối gọi ông ta là ‘Bối Lỗ Đặc gia gia’, nhưng dù sao cũng là mới nhận nhau không lâu.
“Vù.” Một làn gió thoảng qua, thân ảnh Bối Bối liền biến mất cuối chân trời đằng đông.
Vùng Ma tinh thạch quáng mạch, ở trước cửa mật thất của vị diện.
“Xùy xùy——” Bối Bối dễ dàng xuyên qua cánh cửa này, công kích từ cánh cửa vị diện giống như những lưỡi đao sắc cứa vào thân thể Bối Bối song lại không thể nào cắt đứt được bộ lông của nó.
Lâm Lôi đang khoanh chân ngồi bỗng mở mắt ra, hắn còn chưa kịp nói gì thì Bối Bối đã lao thẳng vào long hắn: “Lão đại.” Đôi mắt nó đỏ hoe.
Lâm Lôi ôm nó trong lòng: “Bối Bối, không việc gì nữa rồi, đừng thương tâm nữa.”
“Ừ.” Bối Bối gật đầu.
Vô luận là Lâm Lôi hay là Bối Bối thì cũng đều không còn cha mẹ, từ nhỏ sống cùng nhau, bọn họ 2 người mới chính là những huynh đệ sinh tử. Lâm Lôi thì như bậc huynh trưởng, còn Bối Bối chính là đệ đệ.
Ngọc Lan lịch ngày 1002432, tại phía tây đế đô của Áo Bố Lai Ân đế quốc, trên Vũ Thần sơn.
Lại là một đạo quang mang từ trên tầng không lao vút vào địa phận bên trong của Vũ Thần sơn. Hôm nay, bên ngoài một khoảng sân yên tĩnh của Vũ Thần sơn đang tụ tapạ một đám người. Khoảng sân yên tĩnh này chính là nơi Vũ Thần vẫn thường sống mỗi khi không bế quan tu luyện. Trước sân, khoảng chục người đang cùng tụ tập hàn huyên.
Những người này, mỗi người thực lực đều cực đỉnh, không một ai kém hơn so với Hắc Đức Sâm lúc trước.
“Bảo Kỳ Đế tới.” Trong số đó có người lên tiếng.
Chỉ thấy một gã nam tử gầy gò với mái tóc dài màu bạc từ trên không hạ xuống. Bảo Đế Kỳ, cái tên này trong lịch sử của Ngọc Lan đại lục cũng từng có thời vang lừng thiên hạ, đó là chuyện của hơn 3000 năm trước. Hiện tại Bảo Đế Kỳ bình thường đều là ở tại Bắc cực băng nguyên tĩnh tu.
“Bảo Đế Kỳ, ngươi cũng tới rồi à!” Trong số mười mấy người đang đứng trên mặt đất, một nam tử lãnh khốc với mái tóc bạc trắng lên tiếng.
“Áo Lợi Duy Á, ngươi tới được thì sao ta lại không thể tới?” Giọng Bảo Đế Kỳ cũng cực kỳ lạnh lung, ánh mắt y nhằm thẳng vào Áo Lợi Duy Á. Hiện tại trên lưng Áo Lợi Duy Á chỉ có một thanh kiếm, đó là thanh kiếm trong suốt tán phát ra khí lạnh dày đặc.
Trong quá trình tại Bắc cực băng nguyên khổ tu, Áo Lợi Duy Á đã từng cùng Bảo Đế Kỳ giao thủ. Lần đầu tiên giao thủ, Áo Lợi Duy Á thua, có điều sau 8 năm tái giao thủ, hai người đã không còn phân biệt được cao thấp nữa. Rất nhanh, đám cường giả nối đuôi nhau liên tục tới.
“Khẳng Phạm Đức, ngươi lần này tới muộn quá đấy.” Trông thấy một gã cường giả tới, lập tức có người cười lên tiếng chào hỏi.
Đám cường giả tiềm tu tới mấy ngàn năm này đều là biết nhau, bọn họ những người này đều là thuộc về phe Vũ Thần. Đợi đến đêm, nơi này đã có 20 người tụ tập. Theo kế hoạch thì tổng cộng sẽ có 22 người.
Ngoài 10 người là đệ tử của Vũ Thần ra thì còn có 12 cường giả khác nữa.
“Đại sư huynh đến.” Có người đột nhiên lên tiếng, chỉ thấy một nam tử với mái tóc ngắn màu xanh lục, thân hình gầy gò nhưng khí tức lại khiến cho người ta có cảm giác như một cây tiêu thương đang bước tới, thanh sắc trường bào tung bay trong gió. Y chính là Vũ Thần môn Đại sư huynh —— Pháp Ân!
Ngũ đại Thánh vực cực hạn cường giả, Pháp Ân chính là một trong số đó!
Pháp Ân vừa tới, một đám người lập tức bước ra nghênh đón, đám người đều chào hỏi nhau vô cùng thân thiết, chỉ có Áo Lợi Duy Á và Pháp Ân là chưa từng gặp nhau.
“Ủa? Lâm Lôi đâu?” Pháp Ân mở miệng hỏi, “Hắn vẫn chưa tới ư?”
Hiện tại đã có 21 người, chỉ còn mỗi một mình Lâm Lôi nữa mà thôi!
(Hết chương 5)