Chương 33 - Đến trễ
Một năm trôi qua trong lặng lẽ, mọi thứ dường như khác đi rất nhiều, những đứa con nít ngày xưa cũng đã trưởng thành rồi..
Suốt một năm nay, Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi mỗi ngày đều cùng nhau trôi qua, từng ngày lễ, ngày sinh nhật, đều sánh vai cạnh nhau..
Ở một ngày của rất nhiều năm sau, Mộc Lạc Hi ước rằng, hôm đó mình mãi mãi đừng tỉnh dậy, cứ tiếp tục chìm trong chiêm bao thì tốt biết mấy?
Ánh sáng rọi vào vào khung kính thủy tinh, gọi dậy cô gái lười biếng nằm trên giường..
Lạc Hi ngồi dậy, đưa tay vò rối mái tóc, ánh mắt lơ đễnh lướt qua tủ đầu giường, trên đó dán một mảnh giấy màu xanh.
Lạc Hi tò mò cầm lên xem..
"Lạc Hi, tao nhất định sẽ quay về. Nhất định, đợi tao!"
Nó nhìn tờ giấy, há hốc miệng không thể thốt lên lời nào..
Đợi? Hắn muốn đi đâu?
Tại sao không nói với nó? Tại sao lại bất ngờ như vậy?
Giờ hắn đang ở đâu?..
Một tiếng trước
Cửa phòng mở ra, một chàng trai ăn vận lịch sự, toàn thân toát lên nét trưởng thành, chàng trai bước đến bên cạnh giường, đứng đó và nhìn người con gái mình yêu thật lâu..
Hắn ngồi xuống cạnh nơi nó đang ngủ, dùng ánh mắt thâm tình đầy vương vấn nhìn nó.
Mộc Lạc Hi.. Lần này tao đi, không biết khi nào mới quay lại. Mày có thể đợi tao được không?
Triều Khắc Hàn ngồi đó, ánh mắt nhìn mãi khuôn mặt của cô gái nhỏ, hắn muốn ghi nhớ, mãi mãi khắc sâu khuôn mặt hắn yêu đến say đắm này.
Người con gái này, hắn đơn phương cũng đã 15 năm, cuối năm 15 tuổi hai người yêu nhau, đến cuối năm 17 tuổi lại phải xa rời.. Rốt cuộc thời gian thật sự bên nhau, thuộc về nhau cũng chỉ có 2 năm, làm thế nào bây giờ?
Triều Khắc Hàn yêu thương hôn lên vầng trán nó, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, đến lúc nhìn thấy nó đều nuốt xuống hết cả, chỉ muốn ngắm mãi gương mặt này.
Thời gian trôi qua rất lâu, hắn mở cửa đi khỏi..
Sân bay
- Khác Hàn, con đi một mình nhớ giữ sức khỏe nhé. - Mẹ hắn sụt sùi dặn dò.
- Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng.
Hắn an ủi mẹ mình, ánh mắt nhìn về phía cửa xa xôi, Lạc Hi giờ này chắc đã dậy rồi? Có nhìn thấy lời nhắn của hắn không?
Hải Yên nhìn con trai mình, biết con mình đang luyến tiếc mong ngóng, trong lòng cũng thay con nhói đau.
"Khắc Hàn, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý chia cắt hai con, chỉ là mẹ không muốn những lời nói kia của Hoài lão trở thành sự thật. Mẹ còn phải đợi chờ con thành tài nữa.."
- Sắp đến giờ rồi, vào đi con. - Ba Luân vỗ vai hắn.
Triều Khắc Hàn ngước nhìn ba mình, hai cha con nhìn nhau thật lâu, đây là cách một người cha tạm biệt con mình sao?
Khắc Hàn đã cho ba mình thật nhiều cơ hội rồi, nhưng ba vẫn không chịu nói với hắn sự thật tại sao lại phải đưa hắn đi.
Hắn biết ba muốn tốt cho mình, biết được ba muốn đưa mình sang Mỹ từ một năm trước rồi..
Hắn suy nghĩ mãi, chắc chắn có lý do nào đó, không hoàn toàn chỉ là "vì tương lai" như ba nói. Rõ ràng có nhiều cách để hắn thành công nhưng ba lại chọn cách này, tại sao biết nhưng vẫn cố tình chia cắt hai người họ?
Cả mẹ nữa, những câu nói kì quặc hắn nghe được ở ngoài cửa phòng chưa đóng kín của hai người một năm về trước cứ mãi quanh quẩn trong hắn suốt.. đến cả mẹ, cũng mong chia cắt hai người họ.
Ngày hôm đó hắn không ngủ đươc, mò xuống bếp định kiếm tí gì ăn, đi ngang qua phòng ba mẹ liền nghe thấy giọng ba Luân la lên "cái gì".
Hắn chỉ là vô tình nghe thấy sau đó tò mò lại gần thôi..
Hắn nghe được mẹ nói "Hi Hi và Tiểu Hàn không thể ở cạnh nhau"
Lúc ấy chẳng biết thế nào hắn liền bỏ đi, chỉ nghe được một câu đó, sau đó thì không rõ gì nữa..
Thật ra hắn có thể bỏ đi, có thể trốn tránh hoặc cũng có thể cùng ba mẹ thượng lượng, nhưng hắn lại chọn cách ngoan ngoãn chấp nhận.
Ba mẹ hắn, hắn hiểu rõ, bất cứ việc gì họ làm cũng có lý do của bản thân, hắn sẽ đợi đến ngày họ tự mình nói ra với hắn. Hoặc cứ cho là họ chỉ đơn giản muốn hắn đi, thì hắn sẽ đi rồi sau đó vinh quang mà trở về .. mười mấy năm dưỡng dục, hắn cũng phải đáp trả.
Khắc Hàn hiểu rõ tính cách Lạc Hi, chỉ cần cho nó thấy được một chút hy vọng, nó sẽ không ngại ngần mà tiếp tục cố gắng. Giống như là, bảo nó đợi và hứa với nó nhất định quay về, thì chắc chắn nó sẽ đợi hắn, bồi hắn trải qua quãng thời gian này.
- Ba, người có gì muốn nói với con không? - Hắn hỏi thêm một lần.
- Những gì ta muốn nói, ta đã nói hết rồi. Ta hy vọng, qua đó con sẽ làm tốt.
Triều Hoắc Luân vẫn ngoan cố không nói, Triều Khắc Hàn chỉ có thể im lặng bước vào cổng soát vé..
Mãi đến khi máy bay của hắn rời khỏi đường chạy, một bóng dáng nhỏ bé lách qua từng người trong đám đông chạy vào.
Mộc Lạc Hi dừng lại trước mặt vợ chồng Triều, vẫn còn thở mạnh đưa mắt nhìn quanh họ.
Trễ rồi?
Nó nhìn xung quanh nơi đó, tìm hoài một bóng dáng, tại sao không thấy đâu cả?
Nó phát hiện sóng mũi mình cay xè, cổ họng mình nghẹn ngào, khóe miệng cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
Mộc Lạc Hi lao đến bên người mẹ hắn, nhịn xuống cổ họng đau rát, gắt gao nắm lấy tay người, run run hỏi:
- Dì Yên, dì giấu Khắc Hàn ở đâu? Dì giấu Hàn ở đâu? Dì gọi Khắc Hàn ra gặp con đi.. Dì.. Dì nói gì với con đi, sao dì im lặng mãi vậy.
Nước mắt uất ức cứ thế trào ra, cả người vô lực ngồi bệt dưới đất.
Ai đó hãy nói với nó hắn chưa đi đi, hắn còn ở đây mà.
Hải Yên nhìn nó, nước mắt nãy giờ kìm nén cũng trào ra. Cô kéo nó dậy, yêu thương ôm nó vàng lòng, đau lòng mà nói:
- Hi Hi, Tiểu Hàn nó.. đã bay rồi.
- Không, con không tin.
Lạc Hi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cô..
Nó còn chưa nói tạm biệt, còn chưa dặn dò hắn tự chăm sóc mình, còn nhiều lời chưa nhắn nhủ.
Tại sao hắn đã đi rồi?
Đôi mắt nâu linh động thường ngày bây giờ tràn ngập đau thương.
- Triều Khắc Hàn, mày đang ở đâu. Đừng có chơi trốn tìm nữa, chán lắm rồi.. mày ra đây đi.. ra đây gặp tao đi mà.
Càng nói đến cuối, giọng càng nhỏ, tiếng nấc nở càng lớn.
Tại sao hắn đi mà không nói một lời trước với nó?
Tại sao hắn lại nhẫn tâm bỏ đi như vậy?
Nếu như nó biết, hôm qua là ngày cuối họ gặp nhau thì nó sẽ không cùng hắn đấu khẩu, sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Nếu như nó biết, nó sẽ ăn vạ bên hắn cả ngày, sẽ không để hắn chờ dưới nhà tận hai tiếng, sẽ không bỏ về khi đang đi chơi giữa chừng.
Nếu như nó biết, hôm qua là ngày cuối họ gặp nhau...
Nó sẽ không giận hắn.. cả ngày hôm qua.
Lạc Hi để mặc nước mắt rơi, mặc mẹ hắn ôm mình tròn vòng tay..
Đến khi ba mẹ nó đuổi tới, nước mắt lại lần nữa vỡ òa, nó nhào vào lòng mẹ mình, khóc như một đứa trẻ.
Nó trách
Trách mẹ Huyện không nói với nó.
Trách ba Khải ngăn cản nó đến đây.
Chỉ cần
Mẹ nói với nó sớm hơn, nó sẽ đuổi kịp hắn.
Ba đừng ngăn cản nó, nó sẽ đuổi kịp hắn.
Tại sao?
Tại sao tất cả mọi người, luôn thể hiện là ủng hộ chúng, đến phút cuối lại nhẫn tâm chia cắt?
Thà rằng ngay từ đầu, ngăn cản chúng, thì tình cảm này sẽ không lớn dần, tình cảnh này sẽ không xảy ra.
Thà rằng ngay từ lúc chúng chưa yêu thương nhau, mạnh mẽ tách chúng ra, thì bây giờ đâu cần phải buồn?
Một khi tim đã biết yêu thương, trí đã biết thương nhớ, lòng đã biết đau buồn, thì dù là xa nhau theo cách nào, quanh đi quẩn lại, vẫn gói gọn trong một chữ đau.
- Hi Hi, đừng khóc nữa. Máy bay cũng đã đi rồi, con còn cố gắng níu kéo gì nữa. - Ba Khải lên tiếng.
Lạc Hi nhìn qua vai mẹ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ba mình.
Bây giờ con chỉ có thể giải thoát cho nỗi đau bằng cách này, ba bảo con dừng thì con phải làm thế nào đây?
Mẹ Huyên vỗ vào lưng nó an ủi, mặc dù nhìn con mình như vậy cô cũng rất xót xa, nhưng mà vai diễn bà mẹ nghiêm khắc vẫn phải tiếp tục.
- Chúng ta về thôi.
Giọng nói mẹ Huyên lạnh băng nhưng ánh mắt lại chưa đầy yêu thương.
Mẹ? Tại sao mẹ lại như thế? Trước giờ mẹ chưa từng dùng giọng nói như thế nói chuyện cùng con. Có phải, ngay từ đầu mẹ đã không thích Khắc Hàn? Vậy sau từ đầu mẹ không ngăn cản? Để con lún thật sâu vào rồi mới dùng lực thật mạnh kéo con lên? Đau lắm mẹ biết không?
Mộc Lạc Hi im lặng, buông mẹ mình ra, lặng lẽ bước về phía cửa.
Khoảng khắc nó thoát khỏi cái ôm, nước mắt đã không rơi thêm một giọt nào nữa..
Ba mẹ nó nhìn vợ chồng Triều một cái, gật nhẹ đầu rồi quay lại đi theo nó.
Suốt cả quãng đường trên xe, nó không nói một lời nào cả, không khóc cũng không làm loạn. Không gian trong xe im lặng như tờ, thà rằng nó khóc lên như ban nãy có lẽ họ sẽ yên tâm hơn, nhưng nó cứ như vậy bình tĩnh đến kỳ lạ, khiến họ cảm thấy thật bất an.
Về đến nhà, nó bỏ dép ra, đi về phòng mình, từng hành động đều nhẹ nhàng chậm rãi, không có một điểm muốn nổi loạn nào.
Đôi vợ chồng nhìn nhau, cứ giống như lúc nãy họ còn có thể kìm lòng, nhưng còn bây giờ, nó khiến lòng họ cũng nhói đau.
Mộc Lạc Hi trốn mình trong phòng, lòng rối như tơ vò, bao nhiêu lời trách móc giận hờn, theo nỗi đau mà bay biến.
Tất cả những gì còn lại trong tâm trí nó bây giờ ngoài Triều Khắc Hàn, cũng chỉ còn kỉ niệm giữa hai người.