Phiên ngoại 3 - Đến với nhau, là duyên phận
Mùa đông.
Tập đoàn Nghiên Hi truyền tin tuyển thư kí tổng tài.
Tin tức bay đi khắp nơi trên các trang mạng, công việc nhẹ nhàng, phúc lợi dành cho nhân viên tốt.
Thông báo tuyển nhân viên lại ngẫu nhiên xuất hiện trên trang một người thất nghiệp vừa bấm vào.
- Tuyển thư kí tổng tài sao? - Cô gái lẩm bẩm.
- Yêu cầu bằng tốt nghiệp đại học, có khả năng ngoại ngữ tốt, ngoại hình ưa nhìn? - Cô đọc một lúc khinh thường cười - Yêu cầu có phải quá cao đi? Bảo sao phúc lợi tốt đến thế.
Vương Triết Nhã truy cập vào trang mạng, chăm chú cả buổi trời điền vào đơn đăng kí gửi đến công ty, theo số fax gửi những bản sao bằng cấp của mình.
Chưa đầy hai tiếng sau, cô nhận được hồi âm; sáng ngày mai, đến công ty phỏng vấn.
...
Vương Triết Nhã mặc trên người áo sơ mi trắng, váy bút chì đến gối, khoát áo vest đen bên ngoài, chân mang cao gót. Bộ dáng cao quý như một vị phu nhân kinh nghiệm dày dặn.
Nhà cô không giàu, chỉ xếp vào hàng khá giả. Năm xưa khi tốt nghiệp cấp hai, cô đã dốc sức điên cuồng học tiếng Anh. Cuối cùng dành được bằng tiếng Anh quốc tế lại còn được học bổng du học.
Cô một thân một mình đi đến nước Mỹ, biết mình ở nơi xa lạ cũng như đại bàng mất đi lông vũ, nên phải cố gắng bội phần. Cô thiên phú đã thông minh, dựa theo chương trình dành cho du học sinh, đại học cùng trung học cũng chỉ cần bốn năm, 20 tuổi đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành ngôn ngữ.
Vương Triết Nhã năm xưa quậy phá, tự ti là thế; nhưng cô đến đây đã độc lập được bốn năm rồi. Khó khăn gì cũng coi như đều trải nghiệm qua, tầm nhìn cũng được rộng mở, hơn nữa cô lúc này tự tin mười phần có thừa.
Nhớ ngày đầu tiên đến trường, mặc dù khả năng ngôn ngữ của cô tốt, nhưng vẫn bị người khác xem thường, khi dễ..
Vương Triết Nhã nắm chặt túi xách trong tay, cô nhất định phải cho họ thấy, ngày kia họ nói cô vĩnh viễn không thành công được, là có bao nhiêu sai lầm.
Năm nay cô 21 tuổi, lần đầu tiên đạp lên vạch xuất phát của cuộc đời, mở ra trang mới cho cuộc sống của bản thân.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công ty, cô thuận lợi đứng trước phòng phỏng vấn.
Vương Triết Nhã nhìn quanh, không khí như bị đông lạnh, không khỏi tự hỏi chỉ là một buổi phỏng vấn tại sao phải căng thẳng như vậy.
Nhưng công ty này tuyển người cũng gay gắt quá đi? Chờ ở đây chỉ hơn khoảng ba mươi người. So với lời kể của cô bạn cùng phòng ở đại học, buổi phỏng vấn của cô ấy gần hơn trăm người.
Vương Triết Nhã nghĩ đến mà rùng mình, khóe môi khẽ giật; nếu là cô, có lẽ trước khi vào phòng đã đứng đến chân tê liệt.
Cô đứng bên ngoài nhìn từng người đi vào rồi đi ra, gương mặt ai cũng đều đầy tiếc nuối.
Nhìn thấy còn chưa đến lượt mình, cô đi vào nhà vệ sinh thuận tiện sửa soạn lại một chút.
Đứng trước gương chỉnh lại tóc mình, cô nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng nói.
- Vốn tưởng rằng cậu có thể được nhận, không ngờ..
- Khó trách, tổng giám đốc quá khắt khe.
- Có lẽ vì thế nên luôn không có thư kí, giờ phải gấp tuyển chăng?
- Mình không rõ, nhưng có lẽ thế.
Vương Triết Nhã nghĩ, bát quái công sở đúng là khó tránh khỏi, nhưng hai người này có phải quá đáng? Không đậu phỏng vấn liền xem tổng giám đốc như kẻ xấu mà đếm?
Hai người mở cửa đi ra, đến bồn rửa tay cạnh cô chỉnh lại lớp trang điểm của mình, vẫn tiếp tục nói.
- Tuy thế nhưng tổng giám đốc thật đúng là soái quá đi.
- Đúng nha.. tổng giám đốc chỉ ngồi đó thôi mình đã kiềm không được ngưỡng mộ.
- Đại boss đúng là có uy riêng, mình chỉ vừa nói được một nửa ý kiến, một cái nhíu mày nhẹ thôi mình đã bị chấm rớt. - Cô gái ảo não lên tiếng.
Hai người vừa nói vừa cười đi khỏi, không có vẻ gì là buồn bã khi không được việc. Phải chẳng, họ đến đây là để câu người chứ không phải tìm việc?
Vương Triết Nhã nhếch môi, nông cạn!
Khi cô trở lại, vừa đúng lúc đến lượt, bên trong phòng ngồi năm người, ngoại trừ người ngồi giữa, còn lại gương mặt đều là người đã có tuổi.
Ngồi ở giữa, đoán chừng là tổng giám đốc trong lời nói của hai cô gái kia. Hình tượng giám đốc trong tưởng tượng của Vương Triết Nhã vốn là một lão trung niên bụng bia. Nhưng sau lời nói của hai người kia, cô đã chuyển thành một ông chú có thân hình ổn, khoảng từ ba mươi tuổi trở đi..
Lúc nhìn thấy tổng giám đốc, nói không kinh ngạc, là giả.
Tổng giám đốc ngồi đó, hoàn toàn là hình tượng đại boss trong truyền thuyết nha..
Tây trang chỉnh tề, có thể tưởng tượng dưới lớp trang phục kia là một cơ thể cường tráng. Ngũ quan nghiêm nghị, có lạnh có uy, không kiêu ngạo nhưng lại khiến người ta phải kiên dè vài phần.
Vương Triết Nhã nhìn qua, hình như tổng giám đốc là người phương Đông, đột nhiên lòng lướt qua cảm giác quen thuộc.
Những người kia sau một hồi xem sơ tài liệu của cô, bắt đầu hỏi.
- Cô Vương, cô có thể nói về lý do cô chọn làm ở công ty chúng tôi không?
Vương Triết Nhã khẽ nhướng mày, vì sao phỏng vấn lại hỏi những vấn đề này?
- Phúc lợi nhân viên tốt, công việc nhẹ.
Cô không run không sợ thẳng thắng đáp, bình thường hỏi những câu này đều là mong nghe khen ngợi về công ty mình một chút. Nhưng cô lựa chọn nói thật suy nghĩ của mình, cô vốn chưa tìm hiểu kĩ, có muốn khen cũng không biết gì. Hơn nữa ngay từ đầu cô nhìn trúng công việc này đúng thật là vì lý do đó.
Các vị giám đốc ngồi đó nghe cô trả lời thoáng bối rối, ho khan một tiếng.
Ánh mắt Vương Triết Nhã lơ đãng lướt qua người ngồi chính giữa kia, rõ ràng nhìn thấy môi hắn ta khẽ nhếch, ánh mắt còn có ý cười chăm chú nhìn cô.
- Cô Vương tốt nghiệp ngành ngôn ngữ, có thể sử dụng được mấy thứ tiếng?
Cô nhìn thấy nam nhân kia nhìn vào điện thoại một lúc lại dời mắt về phía cô. Ánh mắt chạm nhau, có chút hoảng, cô vội đáp:
- Sử dụng thành thạo năm thứ tiếng: Anh, Trung, Hàn, Pháp, Nhật. Ngoài ra có biết sơ...
Cô chưa kịp đáp hết người kia đã đứng dậy, thu hết toàn bộ lực chú ý của các vị giám đốc khác.
Giọng nói tràn đầy từ tính vang lên vọng khắp phòng, uy nghiêm không cách nào chống lại:
- Chọn cô ấy.
Dứt lời nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Vương Triết Nhã nhìn theo bóng lưng kia, khinh thường cười một tiếng, tổng giám đốc là có thể bất lịch sự thế sao? Người ta còn chưa nói xong có thể bỏ đi như vậy.
- Cô Vương, ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm. Cô trực tiếp lên tầng cao nhất, sẽ có người chỉ dẫn cho cô.
Vương Triết Nhã nở nụ cười lịch sự, khẽ cúi người, đợi tất cả mọi người đều đi ra, mình mới ra ngoài cuối cùng.
...
- Em đừng hối nữa, anh đang trên đường đến đây.
Mộc Tử Nghiên vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại, bên kia truyền đến giọng gấp gáp của một cô gái.
- Mộc Tử Nghiên, chuyến bay chỉ còn một tiếng nữa là cất cánh, anh còn chưa làm thủ tục, không mau đến em liền bỏ anh lại. - Mộc Lạc Hi ở trong điện thoại hối thúc anh.
Hai người đến đây kí hợp đồng hợp tác với một công ty mỹ phẩm bên đây, vốn chỉ là đi hai ngày, anh lại đột nhiên bảo có việc muốn đến Nghiên Hi một chuyến. Mộc Lạc Hi vì thời gian gấp rút và trái múi giờ, đành lười biếng ở lại khách sạn mặc dù muốn đến xem thử công ty của anh tặng cô ra sao.
Giờ còn một tiếng là bay nhưng vẫn chưa thấy mặt anh đến làm thủ tục, thật gấp chết cô.
Mười lăm phút trôi đi, Mộc Tử Nghiên ở trước mặt cô xuất hiện, nhận lấy giấy tờ của mình vội vàng đi làm thủ tục.
Nửa tiếng qua đi, anh đã trở lại.
- Nhanh vậy? - Mộc Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh.
- Ưu tiên mỹ nam. - Anh đắc ý nhướng mày.
- Tự luyến.
Quăng lại câu nói, Mộc Lạc Hi tự kéo vali đến cửa soát vé ngồi chờ.
Mộc Tử Nghiên cười cười đi theo, tìm được cho em gái một cô thư kí coi như là tạm an tâm về việc bên này. Sau này cô có đến một mình, cũng không cần bỡ ngỡ quá nhiều với hoàn cảnh mới.
...
Vương Triết Nhã làm thư kí một năm, cũng chưa gặp lại tổng giám đốc lần nào nữa. Cô không cần tiến vào căn phòng đó, chỉ cần gửi mail đến một địa chỉ được đưa. Cứ như vậy lặp lại suốt một năm qua, cô thực hiếu kì, tổng đốc thần bí kia đã mất tích đi đâu suốt một năm rồi?
Vốn là còn đang thắc mắc, cửa phòng truyền đến tiếng gõ.
- Vào đi.
Vương Triết Nhã ngước nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô vạn lần cũng không nghĩ đến, sẽ gặp người bạn thân năm xưa của mình tại đây.
Hai người nhìn nhau một chút, vẫn là kinh ngạc đầy trong mắt, thốt lên tên nhau. Gặp lại nhau trong phòng làm việc của cô, hoàn cảnh thật hết sức bất ngờ.
Thế mới nói rằng, nhân duyên con người thật sự rất kì diệu..
Càng bất ngờ hơn, Mộc Lạc Hi nói rằng cô là tổng giám đốc của Nghiên Hi.
Vương Triết Nhã làm sao tin? Rõ ràng hôm đó phỏng vấn cô là một tổng giám đốc tiêu sái tuấn dật, làm sao biến thành cô bạn này rồi?
Lặp lại tên Nghiên Hi, đầu cô như được thắp sáng, tổng giám đốc một năm trước là anh trai của tổng giám đốc thật sự!
Vương Triết Nhã cũng không thể đoán được, từ ngày mình biết thân phận của Mộc Lạc Hi ở công ty, cũng là lúc mũi tên của thần tình yêu được bắn đi.
...
Gặp được Mộc Lạc Hi, cô cũng gặp lại người năn xưa đã lừa dối cô bạn mình - Đặng Dĩ Hằng.
Trong vòng một ngày, gặp lại hai người bạn thân, cũng gặp lại người không muốn thấy nhất.
Chỉ là, tình cảnh khác đi, cảm xúc cũng khác đi.
Chứng kiến Mộc Lạc Hi giương đôi mắt không chút tình cảm nhìn người cô ấy yêu thương nhất. Lòng Vương Triết Nhã không biết vì sao co rút, thay cô nhói lên.
Chứng kiến Mộc Lạc Hi tình tứ với người đã từng lợi dụng mình. Vương Triết Nhã thay cô ômcu j tức, chỉ muốn có thể bóp chết anh ta.
Ngày hôm sau, Triều Khắc Hàn đến công ty tìm Mộc Lạc Hi.
Vương Triết Nhã nhìn người đàn ông si tình này, cảm thán. Biết khi nào mới có một người đàn ông vì mình hao tâm như vậy đây?
Cô tuy rằng không hiểu nội tình chuyện của họ nhưng cô tin rằng những năm trước học cùng họ, ít nhiều cũng hiểu tình cảm họ dành cho nhau.
Không thể là giả, hơn nữa còn sâu đậm vô cùng..
Người ngoài cuộc như cô, cùng lắm chỉ có thể xây cho họ một chiếc cầu, có bước lên đó hay không là tùy vào họ mà thôi.
Vương Triết Nhã không ngờ suy đoán của mình rằng Mộc Lạc Hi không còn nhớ hắn lại đúng.
Nhìn Triều Khắc Hàn ôm Mộc Lạc Hi đã ngất đi chạy khỏi phòng, cô hốt hoảng đến tay chân luống cuống chẳng làm được gì.
Cô đứng trước cửa phòng giám đốc đang mở toang, nghe thấy chuông điện thoại rõ ràng vang vọng. Xoay người vào vào phòng, nhìn lướt qua màn hình đang nhấp nháy dòng chữ "Mộc lão đại".
Do dự một chút liền bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói một năn trước cô từng nghe qua, nhưng lúc này có thêm một phần dịu dàng, một phần ấm áp.
- Lạc Hi, thế nào rồi? Có quen với công việc chưa? Khi nào về gọi anh đến đón nhé.
Vương Triết Nhã nghe một hồi, ho khan một tiếng mới đáp.
- Chào anh, tôi là thư kí Vương, Lạc Hi vừa ở trong phòng làm việc ngất đi, đã được đưa đến bệnh viên rồi.
- Cái gì?
Mộc Tử Nghiên ở trong điện thoại quát lên một tiếng.
- Tôi lập tức đến, ở công ty đợi tôi.
Không cho cô cơ hội đáp lời anh đã cúp máy.
Vương Triết Nhã đành ngồi trong phòng Mộc Lạc Hi chờ.
Khoảnh khắc anh hét lên trong điện thoại, cô đã biết Mộc Lạc Hi đối với vị bán tổng uy nghiêm đó là quan trọng nhường nào.
Không lâu sau anh đến, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Triều Khắc Hàn ngạc nhiên nhìn anh, cô đành lên tiếng giải thích.
- Là tao nói cho anh ấy biết.
Cô ngồi trên sô pha nhìn Mộc Tử Nghiên như hổ bị chọc giận, xông lên từng cú đánh đáp xuống người hắn.
Cô không can ngăn, bởi cô biết nếu anh không phát tác sẽ vĩnh viễn không thể tha cho hắn.
Đến khi họ bình tĩnh lại, thông qua lời anh cô mới biết cuộc sống năm năm qua của Mộc Lạc Hi.
Song song đó.. đường tình duyên của cô lại nối dài thêm một đoạn.
...
Kể từ ngày hai người gặp lại, sau đó cô thay vì là thư kí của Mộc Lạc Hi lại biến thành trợ lý của Mộc Tử Nghiên.
Cô theo anh đi đi về về, lại còn giúp anh giải quyết giới truyền thông, so với công việc ngồi trên văn phòng nhàn nhã lúc trước của cô thì bây giờ cực nhọc hơn mấy phần.
Cô thật phải cảm ơn tên giám đốc đào hoa kia rồi, thu về cho cô biết bao nhiêu là công việc.
Hai người chỉ cần ngồi cùng một nơi, ngoại trừ công việc là nghiêm túc, còn lại nói không quá hai ba câu lại bắt đầu cãi nhau.
Vương Triết Nhã nghĩ đến người kia liền lắc đầu.
Không biết kiếp trước gây phải nghiệp chướng gì mà kiếp này lại vướng vào một tên khó chịu như thế.
Và rồi theo dòng suy nghĩ đó..
Một hạt giống dần dần nảy mầm.
Một tình cảm bắt đầu phát sinh.
...
Đêm.
Tại một biệt thự ở ngoại thành.
Mộc Tử Nghiên từ phòng tắm đi ra, nước trên tóc anh chảy dọc theo từng đường cơ rắn chắc, trên cơ thể cường tráng màu đồng càng thêm mị hoặc.
Hai anh em nhà Mộc có ngũ quan khá tương đồng, nam có lạnh có uy, nữ có kiêu có nhu. Luôn luôn đem đến cho người ta cảm giác như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Làm việc suốt cả ngày dài nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi, hình ảnh cô gái kia lại chạy vòng trong đầu.
Hình như anh rơi vào bẫy của cô rồi.
Từ ngày thấy cô ngoài giờ làm, chân dung cô tươi trẻ trong chiếc váy trắng dưới mưa vẫn chưa từng rời khỏi kí ức anh.
Kể từ ngày đó, thật sâu trong tâm anh, như được cô thắp sáng.
Một trái tim chưa từng thử qua yêu thương, bắt đầu biết lạc nhịp.
Anh vẫn không biết cảm giác đó là gì cho đến một lúc, anh chắc chắn bản thân mình không thể thiếu đi cô.
Anh yêu rồi.
Yêu cô thư kí mỗi lần gặp chỉ thích cùng mình đấu khẩu.
Mộc Tử Nghiên quyết tâm phải theo đuổi được cô, đem cô giữ bên mình; anh muốn biết, ngoài bộ dáng nghiêm túc với công việc của cô, còn có mặt đáng yêu nào khác mà anh chưa từng thấy qua?
...
- Thư kí Vương, đến phòng tôi một chút.
Cô đứng trước bàn làm việc của anh, nhìn gương mặt gần như kết băng đó, Mộc Tử Nghiên ném ra một xấp tài liệu, lạnh giọng nói:
- Cô đã xem qua chưa? Số liệu sai rồi. Cũng may tôi đọc lại, nếu không hợp đồng này kí rồi, chẳng phải chúng ta chịu thiệt thòi sao.
Vương Triết Nhã im lặng đứng nghe chỉ giáo, lòng không khỏi thầm mắng một trận. Cô chỉ có nhiệm vụ giao hợp đồng thôi, hợp đồng này đâu phải cô theo, là vị thư kí kia đưa cho cô mà.
- Đem đi đi. - Anh nhíu mày.
Vương Triết Nhã cầm bản hợp đồng lên, xoay người làm bầm:
- Hợp đồng đưa cho anh vốn là anh phải xem lại, "cũng may tôi xem lại"? Làm như tất cả lỗi là của tôi.
- Cô nói gì?
Giọng nói âm độ vang lên từ sau lưng khiến bước chân đã sắp ra khỏi cửa của cô khựng lại, chột dạ.
"Anh ta nghe sao? Mình nói nhỏ lắm mà."
- Haha.. không có gì.
Cô xoay người dịu dàng cười hai tiếng, nụ cười gượng gạo đến cực điểm.
Mộc Tử Nghiên ngồi trong văn phòng mắt đầy ý cười, anh rõ ràng nghe thấy tiếng giày cao gót thật mạnh giẫm trên sàn.
Thỏ con giận dỗi rồi, nhưng sói vẫn đùa chưa đủ.
30 phút sau.
Vương Triết Nhã không gõ cửa mà trực tiếp xông vào phòng anh, ném lên bàn xấp tài liệu lúc nãy.
- Không sai một chữ!
Cô hoàn toàn là nghiến răng mà nói thành câu, đường đường một tổng giám đốc cao cao tại thượng, lại làm cái trò nhỏ mọn này? Chơi cô?
- Có lẽ tôi nhìn nhầm.
Anh không quan tâm đáp một tiếng, mở hợp đồng kí vào, đưa đến trước mặt cô.
- Xong rồi, cô có thể ra ngoài.
Vương Triết Nhã không nói được tiếng nào, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hít một ngụm khí, cầm bản hợp đồng, nhìn tên đầu sỏ nhếch môi cười, nghiến răng xoay người đi.
"Tiểu nhân. Bổn tiểu thư không chấp ngươi!"
...
- Thư ký Vương, đem một ly cà phê đến cho tôi.
Nhận được điện thoại nội bộ của anh, cô tức giận vừa đi đến phòng nghỉ vừa lẩm bẩm.
- Tôi là người hầu của anh à? Không có tay chân sao? Một ly cà phê cũng pha không được.
Trong phòng nghỉ, Vương Triết Nhã khuấy nhẹ ly cà phê, trong lúc lơ đãng thay vì đường lại đổ nhầm muối vào..
Đến lúc cô nhận ra cũng đã lỡ mất rồi.
- Tổng giám đốc.. tôi cho anh đi thăm nhà vệ sinh một chuyến. - Vương Triết Nhã nghịch ngợm nhếch môi.
Cô trộn tất cả các loại cà phê, sữa, đường có trên bàn vào một chiếc ly sứ, pha ra một ly hương vị khá thơm mà không biết nên gọi là gì...
- Cà phê của anh.
Vương Triết Nhã đặt ly cà phê lên bàn, anh không rời mắt khỏi văn kiện, cầm lên thổi một chút liền uống.
Kiềm chế nụ cười bên môi, cô xoay người ra khỏi phòng, sợ rằng ở lại thêm một chút cô sẽ cười phá ra mất.
15 phút sau, cô nghe thấy cửa phòng kế bên mình phát ra tiếng đập mạnh.
- Haha.. cho anh ngồi đủ một tiếng trong đó. - Cô cười sảng khoái.
Giờ tan ca, Mộc Tử Nghiên xông vào phòng làm việc của cô, rống:
- Vương Triết Nhã, cô bỏ gì vào cà phê của tôi?
Cô đeo túi xách đi ngang qua anh, vỗ vài cái lên khuôn mặt hơi tái, nhướng người lên thì thầm vào tai anh:
- Chỉ là trộn tất cả mọi thứ có trong bếp phòng nghỉ lại thôi mà.
Dứt lời nhấc chân liền đi, để lại Mộc Tử Nghiên còn nửa cái mạng chống tường đi về.
...
Vương Triết Nhã lười biếng nằm trên bàn làm việc, hôm nay cô cực kì mệt, bụng đau muốn chết đi sống lại, tối qua cô cũng ngủ không ngon.
Vừa muốn đến tìm bao công đánh vài ván cờ, điện thoại nội bộ vang lên, tiếng tên đáng ghét khi vẫn lạnh lùng như vậy:
- Thư kí Vương đến phòng làm việc gặp tôi.
- Không rảnh.
Lần đầu tiên cô đáp anh qua loa như vậy, không để ý gì mà gác máy, ở trên bàn gục đi.
- Cái cô này.. Gác máy của tôi? - Mộc Tử Nghiên nhìn điện thoại trên tay.
Mộc Tử Nghiên thừa nhận, từ khi quen biết cô, tính tình anh không biết vì sao ngày càng trẻ con. Đối với cô không những không giữ được bình tĩnh mà còn nổi lên ham muốn chiếm giữ.
- Này, Vương Triết..
Anh đẩy cửa vào nhìn thấy cô nằm trên bàn, chưa dứt câu đã hoảng hốt chạy lại:
- Triết Nhã.. cô sao vậy? - Anh lay lay vai cô. - Cô sao thế? Đừng dọa tôi nhé.
Mộc Tử Nghiên nâng người cô dựa vào ghế, luồn tay xuống gối bế bổng cô dậy.
Anh còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, má trái đột nhiên bị vỗ một cái, cô lười biếng lên tiếng:
- Ồn ào cái gì.. bổn cô nương đang ngủ.
Giọng mũi trầm trầm của cô, nghe vào có chút nũng nịu, khiến anh sững sờ.. tim cơ hồ chảy thành nước.
Nhân viên lười biếng, tiền lương sẽ bị cắt giảm. Nhưng Mộc Tử Nghiên không hiểu bản thân mình vì sao không xuống tay được với cô, cũng không nỡ gọi cô dậy lúc này.
Anh đặt cô trên sô pha, ngồi một bên nhìn cô ngủ say, quên mất một chồng tài liệu dày đang chờ xử lý.
Anh nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô mệt mỏi nhíu lại, tay cô đặt trên bụng cuộn người lại, cơ thể cô từng đợt run lên.
- Triết Nhã.. - Anh lo lắng vỗ nhẹ má cô. - Nhã, dậy đi.
Vương Triết Nhã mơ màng mở mắt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
- Có sao không?
- Hơi buồn ngủ một chút. - Cô lắc đầu.
- Tôi đưa em đến bệnh viện.
Anh bế cô lên đi thẳng xuống hầm gửi xe.
Cô chẳng còn hơi sức đâu mà quản anh nữa, bụng đau đến mức tưởng như muốn ngất đi.
Anh đặt cô vào ghế phụ, giúp cô thắt dây an toàn, lập tức chạy đến bệnh viện, chốc chốc lại nhìn sang phía cô..
Trong phòng khám.
- Cô ấy bị sao vậy?
- Anh gấp cái gì? Chỉ là sinh lý bình thường của phụ nữ thôi.
Vị bác sĩ nữ nhìn anh gấp đến hoảng, vừa buồn cười vừa nghiêm túc nói.
Mộc Tử Nghiên nghe bác sĩ nói, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, hai tai đều đã hồng lên.
- Chăm sóc cô ấy tốt một chút, thông thường chỉ cần uống nước gừng giữ ấm bụng là ổn rồi, nhưng nếu cô ấy đau quá thì uống thuốc này.
Vị bác sĩ đưa cho anh một đơn thuốc, Mộc Tử Nghiên khẽ gật đầu liền ôm cô đi.
Anh không an tâm để cô một mình, đành đưa cô đang mơ màng về nhà mình. Đặt cô trên chiếc giường mềm mại, giúp cô đắp chăn cẩn thận, xuống bếp tự mình nấu cho cô một chén canh gừng.
Mộc Tử Nghiên lúc trở lên cô đã tỉnh, ngồi trên giường bơ vơ nhìn quanh.
- Tỉnh rồi sao? Bụng còn đau không?
Vương Triết Nhã nhìn anh cầm trên tay chén sứ, ân cần hỏi han mình, có hơi động lòng..
- Đây là đâu? - Cô ngước nhìn anh.
- Uống đi, sẽ không đau nữa. - Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa chén đến cạnh.
Cô nhìn qua chén nước anh đưa đến, ngoan ngoãn cầm lên uống cạn, tiếp tục hỏi:
- Đây là đâu?
- Nhà tôi. - Thấy cô uống hết, anh hài lòng đáp.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi phải đi đây.
Vương Triết Nhã đứng dậy, chưa kịp đi đã bị anh kéo lại.
- En muốn đi đâu?
- Về nhà.
- Em ở nhà một mình, có việc gì thì làn thế nào? Ở lại.
- Tôi là người trưởng thành, có khả năng tự chăm sóc bản thân rồi.
- Tôi bảo em ở lại. - Anh gắt giọng.
- Anh dựa vào gì mà ra lệnh cho tôi? - Cô nhướng mày, hất tay anh ra.
- Chỉ bằng tôi là ông chủ của cô.
- Nhưng bây giờ đã tan ca rồi, anh không phải là ông chủ của tôi nữa. - Cô cười nhẹ nhàng.
- Nhưng tôi vẫn có quyền trừ lương của cô. - Anh nhếch môi.
Lời nói của anh thành công để bước chân cô dừng lại.
- Anh..
- Sao? Em thử đi khỏi phòng này xem?
Vương Triết Nhã gần đây nhìn trúng một khu đất ở Thượng Hải, đó là mảnh đất vàng rất nhiều người dòm ngó. Cô đang phải cố gắng kiếm tiền để mua lại nó, cô chỉ còn ba tháng thời gian mà thôi.
- Tôi biết em đang cần tiền. - Anh đắc ý cười cười.
- Anh.. Vô sỉ. - Cô mắng
- Còn muốn đi không?
Vương Triết Nhã đứng yên một chỗ, lòng hậm hực.
- Đến. - Anh kéo cô lại. - Muộn rồi, đợi tôi một chút gọi em xuống ăn cơm.
Dứt lời anh đi khỏi, nhìn bóng lưng anh, cô vừa tức vừa cảm thấy hồi hộp.
Anh biết nấu ăn?
Vương Triết Nhã cũng theo sau bước ra ngoài, nhìn một vòng nhà của anh, xuống lầu liền thấy anh đeo tạp đề đứng trong bếp.
Không có lý do môi cô nhẹ nhàng cong lên, lòng đột nhiên cản thấy ấm áp.
Hai người oan gia không ngờ cũng có ngày ngồi chung một bàn cơm.
Mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn, cô đi vào ngồi xuống bàn, đợi anh bày từng món lên bàn.
- Không ngờ anh còn biết nấu ăn?
- Một chút tài lẻ thôi.
- Ăn được không đó? - Cô vui vẻ chọc.
- Tôi không hèn hạ xuống tay như em đã làm với tôi đâu. - Anh ngồi xuống.
Cô chột dạ.
- Gì chứ.. tại anh gây sự trước..
- Ăn đi.
Anh cười, gấp thức ăn vào chén cô, nhìn cô ăn một miếng hồi hộp hỏi:
- Thế nào?
- Không tệ. - Cô gật đầu, mắt cũng đã sáng lên.
Mộc Tử Nghiên nghe vậy liền vui mừng, dù sao cũng là lần đầu anh nấu cho người khác nha..
- Ngon như thế, chắc không phải lần đầu tiên nấu chứ? - Cô hỏi bâng quơ.
- Đương nhiên không phải lần đầu rồi. - Anh cũng lơ là đáp.
Vương Triết Nhã mặc dù không mong chờ gì, nhưng cô rõ ràng cảm thấy mình đột nhiên không vui nữa, kì quái?! Cô ngước lên nhìn anh cười nhẹ thay cho câu tiếp theo.
- Nhưng đây là lần đầu nấu cho người khác. - Anh khẽ cười.
Vương Triết Nhã lại nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc, cô đang kiểm tra sự chính xác trong lời nói của anh.. Lần đầu nấu cho người khác? Nghe vào vẫn thấy không đúng..
- Là thật. Không đến lượt em không tin đâu. - Anh như nhìn thấu suy nghĩ cô.
Vương Triết Nhã không biết nói gì hơn đành im lặng ăn xong bữa cơm. Không biết cái gì sai khiến cô cũng đáp ứng anh sẽ ở lại.
Đêm đó cô một mình nằm trên giường của anh. Mộc Tử Nghiên nhìn cô đã say giấc, tự mình ôm chăn gối để lên thảm lông dưới sàn, yên tâm thiếp đi.
Duy nhất ngày hôm đó, Vương Triết Nhã cảm thấy sự an toàn và ấm áp cô đã quên mất rất lâu; từ ngày cô trở thành du học sinh cho đến nay, sinh sống ở nước Mỹ này, đã biết bao nhiêu lần cô nhớ về nhà của mình. Cô không ngờ Mộc Tử Nghiên lại có thể đem đến cho cô cảm giác gần gũi như vậy, khó trách cô bắt đầu động lòng..
Chỉ tiếc là những khoảng khắc như thế không thể kéo dài được lâu.
Một tháng sau.
Vương Triết Nhã sau khi nhận được một cuộc điện thoại, thật khó khăn nhẫn nhịn không hét lớn thành tiếng, cô nghiến răng thốt lên cái tên:
- Mộc Tử Nghiên!!!
Suốt cả một tuần sau đó, cô không mở lời nói với anh một tiếng nào trừ khi xử lý công việc, còn lại chỉ cần anh hỏi cô liền lờ đi, thậm chí xoay người đi mất.
Vướng Triết Nhã cảm thấy, mình làm như vậy còn quá nhẹ với anh, đối với hành động bỉ ổi đó, anh phải nhận được sự lạnh nhạt nặng hơn. Anh rõ ràng biết cô cần gì, nhưng lại cố tình xuống tay trước. Mua mất khu đất ở Thượng Hải? Mẹ nó, cô chỉ còn thiếu mười ngàn nhân dân tệ nữa thôi, hơn nữa kỳ hạn của cô còn chưa tới, anh rõ ràng là dùng thủ đoạn cướp về.
Kiên nhẫn của cô dùng hết rồi, cô bây giờ hận mình không thể cùng anh chấm dứt quan hệ, vướng vào anh chỉ toàn phiền phức.
Vương Triết Nhã chỉ là không ngờ lúc tan ca đem tài liệu sang đưa cho anh, lại bị anh cưỡng chế đi ăn tối.
Ăn tối thì ăn tối, nhưng càng không ngờ là cô cứ thế bị anh mê hoặc?!
Vương Triết Nhã hận bản thân muốn chết, không có tiền đồ.
Vừa mới căm hận vỗ ngực nói muốn phớt lờ anh ta, muốn cắt đứt quan hệ với anh ta, giờ thì sao?
Dương cầm, hoa hồng, một bài hát, vài lời ngọt ngào, cô liền gật đầu?
Cô thật nghi ngờ không biết có phải hôm trước đến nhà anh, anh đã bỏ thuốc mê vào cơm của cô?
Vương Triết Nhã dù sao cũng phải thừa nhận, cô rõ ràng đối với anh động tâm, chỉ là cô đang tiếc cho mảnh đất vàng đó.. cô thật sự rất thích.
Vương Triết Nhã nhớ nhất, cu cùng anh đã nói với cô thế này.
"Anh từng tự hỏi, anh cùng em quen biết nhau, có phải do trùng hợp? Lại nghĩ nếu như là trùng hợp, có lẽ ta chỉ lướt ngang nhau rồi thôi; anh sẽ không nhớ đến em, cũng sẽ không yêu em đến như vậy. Lần đầu chúng ta gặp nhau trong phòng phỏng vấn, anh liền nhìn trúng năng lực của em; có thể là trùng hợp. Một năm sau, chúng ta lại gặp nhau lần nữa với thân phận một người là anh trai, một người là bạn chí cốt của Lạc Hi; cũng có thể là trùng hợp. Suốt bao lâu anh không để ý đến em, mà cư nhiên chỉ trong một ngày mưa, anh đã hoàn toàn bại trận; không lý nào cũng là trùng hợp? Em nói xem, một lần rồi lại một lần, nhiều như vậy làm sao còn có thể gọi là trùng hợp nữa? Anh nghĩ chúng ta gặp nhau rồi yêu nhau, đều là do hai chữ duyên phận thôi."
Hạt giống trong tim đã nở thành hoa.
Chỉ cần mỗi ngày chú ý chăm sóc, tưới đủ nước, đủ dinh dưỡng, liền ngày càng nở rộ, ngày càng xinh đẹp.
Tình yêu thật sự, chính là một loài hoa bất tử..
Ngày qua tháng trôi, cũng không úa tàn.
...
Không lâu sau, Mộc Tử Nghiên dẫn Vương Triết Nhã về nhà.
Mộc Lạc Hi gọi cô là chị dâu. Triều Khắc Hàn mờ ám nhìn cô.
Vương Triết Nhã ngượng ngùng đỏ mặt. Mộc Tử Nghiên ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Thư kí khó tính thì sao? Cứng đầu thì thế nào? Không phải đều bị anh thu phục sao?
Bà Mộc thấy con trai đem con dâu về, mừng đến liên tục quấn lấy cô, đem con gái cùng con rể mình đều ném qua bên, cả con trai cũng không màng nhiều. Mộc Lạc Hi bĩu môi, ba mẹ cô rõ ràng là có mới nới cũ đây mà, mấy hôm trước ba Khải còn cùng hắn bàn chính sự, mẹ Huyên còn nấu những món ngon cho hắn. Giờ nhìn thấy Triết Nhã đã đổi liền mục tiêu, Thật tình..