Chương 192: Ngũ đại long vương (Thượng)
Niệm Băng lạnh nhạt nói:
" Ta quả thật không có trải qua vòng sơ tái (vòng loại), mà được đặc cách cho phép nhập vào vòng phục tái(vòng bán kết)"
Lời này hắn vừa nói ra, nhất thời khiến cho phía dưới dân chúng được một phen nhốn nháo, vô số ánh mắt nghi vấn dồn cả về phía vị trí chủ tịch.Ti Nghi (gã dẫn chương trình) mặt đại biến sắc, hắn đương nhiên biết việc Niệm Băng vừa nói ra mang đến những ảnh hưởng nghiệm trọng gì, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía vị chủ tịch Hoa Bàn Tử sắc mặt đã bệch ra đang ngồi trên đài cao, lão quả thực không biết nên ứng phó như thế nào. Niệm Băng mở miệng ra thì lúc này đây, đẩy lão phải đối mặt với hơn mười vạn dân chúng đứng phía dưới.
" Mọi người không cần phải nghi vấn về tính công bằng của trận đấu, các người muốn biết ta tại sao không cần phải tham gia vòng sơ tái sao? Bởi vì, rất đơn giản, cái việc khảo sát kia đối với ta căn bản không có ý nghĩa gì cả, ta tới tham gia giải thi đấu lần này chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là thu được chức quán quân trong trận đấu cuối cùng mà thôi.Chúng đại gia (mọi người) cứ chờ mà xem, cũng không cần lâu lắm đâu, ngày mai hết thảy đều sẽ rõ ràng."
Nói xong những lời này, hắn liếc mắt xuống dưới khán đài nhìn Tiểu Thiên với sắc mặt bất hảo, ngẩng đầu ngạo nghễ đi xuống sân khấu.
Ở bên dưới, dân chúng trước tiên đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, ngay sau đó, bọn họ đều chỉ vào bốn cái thanh tiêu( nghĩa là cây chuối ở đây mình để luôn nguyên bản
"thanh tiêu"
cho dễ đọc) tác phẩm của Niệm Băng mà chê bai cười lớn, hiển nhiên cho rằng Niệm Băng thổi da bò tự tung tự hứng, dù sao từ lúc vòng phục tái bắt đầu đến giờ, cũng không có vị trù sư nào tham gia lại làm ra cái món ăn khó coi đến như vậy.
Bước xuống bậc thang, rất tự tin vào khả năng của mình, Niệm Băng nhanh chóng dung nhập vào trong đám người dưới kia, dù gì cũng không nhiều lắm những kẻ lúc mới đầu còn chú ý đến hắn, nhưng rất nhanh đã bị sóng người trùng trùng bao vây xung quanh đẩy đi. Niệm Băng cúi đầu, trong lòng đang không ngừng tự hỏi, bản thân mình hôm nay sao lại hứng thời làm nên sự việc như vậy. Hắn từ xưa tới nay, luôn luôn không hề có thói quen cao ngạo thái quá như thế, tự dưng hôm nay lại có thể xuất ra thứ ngôn ngữ kinh người thế này?
Tổ phục tái cuối cùng này cũng rất nhanh đã kết thúc, bởi vì Niệm Băng là người thứ nhất hoàn thành việc thi thố, cho nên, bốn cái thanh tiêu của hắn tự nhiên trở thành đồ ăn được bình phẩm đầu tiên, cả đám người bình phẩm môn nhìn thấy bốn cái lam sắc thanh tiêu chỉ có hai người không hề toát ra ánh mắt khinh thường nào, một là người được đặc biệt mời đến tham gia vào ban bình phẩm Long Vu sư Hi Lạp Đức. Người còn lại kia, chính là Linh trù thần Na Nghiêm. Hi Lạp Đức thì vẫn bảo trì sự bình tĩnh, bởi vì hắn đã kiến thức qua trù nghệ của Niệm Băng, còn Na Nghiêm thì là người duy nhất trong ban bình phẩm miễn cưỡng thấy rõ Niệm Băng đang làm cái gì.
Hoa Bàn Tử đứng bên cạnh Ma soái Hồ Quang nhìn liếc mắt, thấp giọng nói:
" Ta xem, có nên nhấm nháp cái loại món ăn này hay không, thức ăn khó nhìn như thế, từ sắc, ý, hình ba điểm mà xét thì cũng đã không đủ tư cách để tuyển vào vòng quyết tái(vòng chung kết) rồi, cái tên trù sư kia vừa rồi không hề trải qua vòng sơ tái, thật sự là có chuyện này à? Linh lão, ngài là tổng phụ trách vòng sơ tái mà,… này…."
Na Nghiêm lạnh nhạt cười, nói:
" Không sai, cái người này là ta trực tiếp cho phép không cần tham gia vòng sơ tái, chính như hắn nói đó, sơ tái đối với hắn thì không đáng để trong mắt. Có lẽ, ở đây cũng chỉ có mình ta tin tưởng điều này, hắn cuối cùng sẽ trở thành quán quân trong kì Hoa Long trù nghệ đại tái lần này thôi."
" Ai nói!!! Ta đây cũng cho rằng Niệm Băng ca ca sẽ thu được chức quán quân trong lần đại tái này nữa nè."
Ngồi ở bên cạnh Hi Lạp Đức, Miêu Miêu vừa nghe Na Nghiêm nói xong, nhất thời không kiểm nổi hưng phấn, xen miệng nói thêm vào. Ma soái Hồ Quang có chút kinh ngạc nhìn về phía Hi Lạp Đức:
" Người kia là do ngươi mang đến sao? Lão Hi"
Hi Lạp Đức lắc đầu nói:
" Không phải, ta với tiểu nữ chỉ là cùng hắn có chút chi duyên. Trù nghệ của hắn có thể nói rất không sai, ta nghĩ, bốn cái thanh tiêu này sợ rằng không thể nhìn bề ngoài mà cho là đơn giản như vậy đâu."
Na Nghiêm cười, ánh mắt quét Hoa Bàn Tử liếc mắt:
" Bàn Tử à, Bàn Tử, ta thấy ngươi nếm trải trù nghệ đã nhiều năm rồi, ngay cả điều hiển nhiên này cũng không nhìn ra à!! Nếu đem tác phẩm trù nghệ bình thường mà xem, thì do sắc, hương, vị,ý, hình năm phương diện hợp lại để bình phẩm. Ngươi nói hắn dùng đạo thức ăn này không hề có sắc, ý, hình ba phương diện ưu điểm ư, đó là bởi vì ngươi căn bản không biết rằng hắn ở đạo thức ăn này đã làm ra thứ gì đâu."
Hoa Bàn Tử lặng ngươi đi một chút, nhìn kỹ màn che trên mặt thanh tiêu, lúc trước hắn cũng không có chú ý lúc Niệm Băng phanh nhẫm (quá trình cắt gọt) có bộ dạng gì, quả thật không biết ở trên bốn cái thanh tiêu này rút cục Niệm Băng đã làm ra cái loại gì đây. Nghi hoặc nhìn Na Nghiêm nói:
" Linh lão, ngài cũng biết đó, ta mặc dù thích trù nghệ, nhưng ở phương diện chế biến, thật sự chẵng ra cái thể thống gì, ngài nếu biết được ngọn nguồn, vậy bốn cái thanh tiêu kia rốt cuộc là cái món ăn kỳ lạ gì đây, chẵng lẽ bốn cái thanh tiêu này còn có thể ở trên cả thủ nghệ của Mạc Mạc tiểu thư sao?"
Na Nghiêm cười hắc hắc, nói:
" Vậy ngươi có chịu đánh cược với ta hay không, ta bắt tên tiểu tử Niệm Băng này cuối cùng sẽ thu được chức quán quân đó! Ngươi nếu bị thua, hãy để lại hai đàn rượu đã được cất kỹ trăm năm qua cho ta, nếu hắn không đạt được quán quân, ta sau này cũng không yêu cầu ngươi cấp thù lao cho ta nữa, như thế nào? Cá cược công bằng đấy chứ?"
Hoa Bàn Tử kinh ngạc nhìn Na Nghiêm, phải biết rằng, Na Nghiêm chính là thuộc hàng cực đỉnh trù giới, mặc dù hai đàn rượu trăm năm tuổi giá trị không phải ít, nhưng thù lao hàng ngày của lão so ra thì lớn hơn rất nhiều, nhưng là, đã làm một gã thương nhân, hắn tuyệt nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không đánh cuộc, cười hắc hắc, nói:
" Đánh cuộc chắc là sẽ không, nhưng ngài nếu muốn uống rượu, ta có thể cấp luôn hai đàn này cũng được thôi. Ngài nhanh nói cho ta một chút, cái thanh tiêu kia rốt cuộc có cái gì ảo diệu."
Na Nghiêm quay đầu hướng Mạc Mạc có ý bảo gật đầu, Mạc Mạc từ trong lòng lấy ra một đôi đũa bạc rất nhanh đưa cho lão, Na Nghiêm quét qua đám người bình phẩm liếc mắt, mỉm cười nói:
" Các ngươi thấy rõ rồi chứ"
Vừa nói, lão dụng chiếc đũa hướng nhanh về thanh tiêu, ngoài dự đoán của mọi người chính là, chiếc đũa cũng không bị thanh tiêu gây trở ngại gì, trực tiếp dò xét đi vào, lão nhẹ nhàng lắc tay, chậm rãi nhấc chiếc đũa ra, giờ khắc này, tất cả mọi người đều thấy được một cảnh tượng kì dị, khi chiếc đũa hạ xuống, thì một vòng tơ nhỏ từ thanh tiêu được kéo dựng đứng lên, cái vòng này cũng không phải chỉ một loại tơ nhỏ mà là sáu loại tổ hợp sợi tơ được sắp xếp tạo thành, mặc dù trừ bỏ ống thanh tiêu ra dĩ ngoài nó còn có năm loại sợi tơ khác nhau,cũng không phải rõ ràng, nhưng từ mặt ngoài nhìn vào lại như có thể thấy, sáu loại sợi to đều sắp xếp cũng một chỗ, Na Nghiêm đứng thẳng thân mình, chiếc đũa càng di động lên cao, các sợi tơ kia cũng không hề có dấu vết bị đứt đoạn. Cả thanh tiêu bán kính vòng thân dần dần nhỏ đi, sợi tơ bao quanh lại càng ngày càng dài.
Ngoài Na Nghiêm ra, mọi người trên mặt đều toát ra thần sắc giật mình, bọn họ thật lòng khó có thể tin tưởng đây là sự thật, mặt ngoài nhìn không ra cái đặc điểm gì thì ra ở bên trong thanh tiêu, dĩ nhiên lại có thể ẩn chứa huyền cơ như thế.
Na Nghiêm lạnh nhạt nói:
" Bây giờ các người còn cho rằng cái đạo thức ăn này không có sắc, ý, hình ba phương diện đặc điểm nữa hay không? Cái đạo thức ăn này trong đồng lứa lão trù sư chúng ta đều biết rõ, tên gọi của nó là Lục ti bàn toàn tiêu (Sáu sợi xoay quanh thanh trúc), nhưng chính thức có người có thể làm ra sáu vòng sợi tơ xoay quanh thanh tiêu này lại ít đến đáng thương, bình thường mà nói, cái đạo thái này cũng không phải dùng để ăn, mà dùng để rèn dũa đao công. Ngẫu Đoạn Ti (cắt thành tơ sợi) liên đao pháp, cái loại đao công này chắc các ngươi hẵn đều biết đến, sáu cái vòng tơ xoay quanh thanh tiêu đúng là từ đao công ngẫu đoạn ti mà thành nhưng phải là chí cực đỉnh phong trong đao pháp luyện thành mới biểu hiện đến tuyệt mĩ thế này, ta tự hỏi bản thân cũng có thể làm được, nhưng vị tất đã có thể ung dung mà làm ra như tên tiểu tử kia, cái thanh tiêu nhìn qua mặc dù trước sau như một cả, kỳ thật là thanh tiêu tơ sợi cực nhỏ ghép tạo thành, mà bên trong năm loại sợi tơ được phân biệt là từ thịt dê, thịt lợn, thịt bò, thịt ngựa cùng thịt lừa ("lư thịt"= thịt lừa _theo lời monsoon huynh chỉ điểm!!!^-^), năm loại sợi tơ thịt này cùng với sợi tơ thanh tiêu, trải qua quá trình cắt thành sợi mà kết thành tính, kết hợp ngay cùng một chỗ mà thành hình. Trong quá trình ăn, không có chút nào tản mác, mà tự thân mùi vị cũng bởi vì năm loại sợi tơ thịt cùng sợi tơ thanh tiêu ở quá trình nấp sơ qua mà trở nên hoàn mỹ dung hợp thành một thể, cho nên có lẽ tạo ra mùi vị đặc biệt. Cho dù đạo thái này không có sắc,ý, hình ba điểm đi nữa thì đan xen mùi vị mà thấy cũng đã đủ để đền bù. Từ động tác ung dung và cũng cực nhanh của tên tiểu tử kia cho thấy, hắn tại đao công đã đạt đến độ cực cao trong việc biểu hiện tạo nghệ, tuyệt đối trong lần trù nghệ đại tái này vị trí tuyển chọn hạng nhất có lẽ hắn là ứng cử viên nặng kí, bây giờ, các người hẵn đã rõ ràng, tại sao ta để cho hắn thông qua vòng sơ tái mà miễn sát khảo rồi chứ. Đối với đẵng cấp trù sư như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp tham gia vào vòng quyết tái thực lực. Tốt lắm!! Nhấm nháp tí chút đi nào!!!"
Nhìn chúng bình phẩm trong mắt kinh ngạc, Na Nghiêm trong lòng thầm nghĩ. Lão hữu à lão hữu, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên dạy ra một cái tên đệ tử xuất sắc như thế, thật sự là làm cho ta hâm mộ mà!!! Hy vọng Quỷ Trù Kỹ nghệ có thể trở lại với trốn nhân gian.
Hoa Bàn Tử trong lòng cũng thầm cảm tạ may mắn, may mắn là tự mình đã không cùng Na Nghiêm đánh cuộc, nhìn cái thần kỳ kỹ xảo Lục ti bàn toàn tiêu trước mắt này, hắn thật sự khó có thể tin tưởng, đây là từ việc sử dụng đao công mà chế tác làm ra. Nhóm người bình phẩm không có một ai nói thêm cái gì nữa, đều nhanh chóng động đũa, đưa tay gắp một chút Lục ti bàn toàn tiêu đưa vào miệng mình nếm thử, âm thanh sợ hãi liên tiếp vang lên, chính như lời Na Nghiêm đã nói vây, cho dù đạo thái này chỉ có một cái đặc điểm mùi vị, nhưng cũng đã đủ để tiến vào vòng quyết tái. Mọi người trong sự kinh ngạc lớn nhất, tất nhiên ngoài Na Nghiêm ra.
Từng làm một trong đỉnh phong trù giới nghệ, Lục ti xoay quang tiêu của Niệm Băng mang đến cho lão sự rung động thật lớn, còn hơn cả Lục ti bàn toàn tiêu mà trước đây lão từng nếm qua, món này do chính tay Niệm Băng làm ra có thể nói là ngon hơn không ít nếu so với những người khác, tại mùi vị dĩ nhiên biến hóa nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng là, Na Nghiêm cũng không thể hoàn toàn phân biệt được nguyên nhân của sự biến hóa này từ đâu mà ra.
Linh Trù dù sao cũng là linh mẫn trù sư, trải qua vài phút ngắn ngủi tự hỏi, lão lập tức nhớ tới Niệm Băng trong tay có hai thanh đao nọ. Chính Dương đao lão đương nhiên là nhận ra, mà Thần Lộ đao mặc dù mặt ngoài cũng không nhận thấy được đặc điểm gì, nhưng trong quá trình điêu khắc tạo hình, đồng dạng lưu lại cho lão dấu ấn sâu đậm, Na Nghiêm lập tức ý thức được, Lục ti bàn toàn tiêu xuất ra nhiều biến hóa, nhất định cũng là từ hai thanh đao kia có liên quan.
Niệm Băng trở thành người thứ ba nhập tuyển vòng quyết tái, khiến cho không ít dân chúng bên dưới thêm phần nghi hoặc, Hoa Bàn Tử chỉ thị cho tên dẫn chương trình (Ti Nghi), đem một đạo thức ăn Lục ti bàn toàn tiêu hoàn chỉnh, làm rõ trước mặt mọi người. Biểu diễn một chút, lúc này mới khiến dân chúng tiếp nhận Niệm Băng thật sự có đủ khả năng vào vòng quyết tái.
Tiểu Thiên một mực từ bên dưới đài nhìn, tu luyện trù nghệ nhiều năm, hắn tự nhiên biết Lục ti bàn toàn tiêu này là thức ăn nổi tiếng đến dường nào, nghe nghi ngờ được giải đáp, hắn trong mắt quang mang đại thịnh, đấu chí tăng lên đến độ trước đó chưa bao giờ đạt tới:
" Niệm Băng, coi ra ta đã xem thường người rồi, bất quá, chức quán quân chỉ có thể là một mình ta, cho dù phải dụng xuất toàn bộ năng lực, cũng tuyệt sẽ không thua về tay ngươi."
Niệm Băng từ trong đám người đi ra, hướng về lữ điếm mà bước, nếu hôm nay không phải có Linh Trù Na Nghiêm ở đó, hắn khẳng định sẽ không lựa chọn Lục ti bàn toàn tiêu, dù sao, không có kinh nghiệm phong phú, với một trù sư bình thường khó mà giải thích ra được sự huyền bí trong đó.
Hắn tâm tình lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không có ở trong thành Tháp Lỗ mà gấp gáp vội vàng, trực tiếp quay về lữ điếm, ăn chút lót dạ, lại tiến vào trạng thái minh tường
*--------
Ở một nơi núi cao thuộc Lăng Mộc đế quốc. Mây mù mờ ảo, trận trận gió lớn thổi qua, bị bám vào từng phiến từng phiến tuyết phấn, bởi vì so với mặt nước biển quá cao, nên nơi này trong mắt chẵng khác gì một thế giới bạch sắc, dù cho có vũ kỹ cực kỳ mạnh mẽ cũng rất khó leo lên được phiến núi non này. Ở cái đỉnh núi hiểm trở cũng chỉ có một ít thực vật nhờ tính chịu hàn cực tốt mới có thể sinh trưởng, gió tuyết lớn mang đến chút chứa đựng sinh cơ.
Đột nhiên, bầu trời vốn tĩnh lặng chợt trở nên ảm đạm, một tiếng long ngâm từ xa vang vọng, một cái đầu cự long bạch sắc thật lớn từ trong đám mây mù chui ra, sinh ra trong không trung một trận gió lốc, bị bám bởi bạch sắc quang mang rất mãnh liệt, quang mang đem thân hình long thể thật lớn của hắn bao bọc ở bên trong. Rồi đột nhiên, quang mang chợt biến mất, mà tại nơi cao nhất của đỉnh Tuyết Phong bổng xuất hiện một nam tử anh tuấn toàn thân bao phủ bạch y.
Hài lòng nhìn một chút quần áo trên người, say mê tự nhủ:
"Thân thể loài người xem ra càng lúc càng thoải mái, so với Long thể còn linh hoạt hơn nhiêu, thật sự là không sai."
" Tạp Áo Địch Lý Tư, ngươi vừa lại tự mình say mê chính mình sao."
Thanh âm vang động làm gió tuyết tuôn rơi thêm phần ào ạt, tựa hồ tùy thời cũng có thể phát sinh thêm băng tuyết trên đỉnh núi, một đoàn lam sắc quang mang giống như Lưu Tinh đáp hạ xuống đỉnh núi. Đứng ở bên cạnh Tạp Áo Địch Lý Tư với bộ đồ trắng phau, nhất thời xuất hiện một gã thanh niên mặc áo xanh, nhìn qua, hắn so với Tạp Áo Địch Lý Tư tướng mạo còn thêm vài phần tuấn tú, toàn thân tản ra thản nhiên linh khí.
"Tạp La Địch Lý Tư, có cần phải cùng ca ca ngươi nói chuyện như thế không? Gần đây ngươi cùng với Bạch Nhân Vu sư ở một chỗ, ta thấy ngươi càng ngày càng ba hoa rồi đó."
Nam tử áo xanh kia đúng là phong hệ cự long Tạp La Địch Lý Tư. Tạp La Địch Lý Tư lạnh nhạt cười, nói:
" Ca ca, chúng ta tựa hồ có mấy trăm năm qua không gặp nhau, nguyên lai ngươi còn nhớ kỹ ta là đệ đệ của ngươi, bất quá, lúc đầu ai lấy trộm mất của ta khối ngân thủy tinh cực phẩm vậy."
Tạp Áo Địch Lý Tư trong mắt toát ra một tia xấu hổ:
" Cái này!!!… cái này cũng không nên trách ta được, ngươi là phong hệ cự Long Vương, nào cần đến cái không gian ma pháp hệ cực phẩm bảo thạch đó làm cái gì, cái thứ đó may ra đối với ta còn có tác dụng, ngươi cũng biết đấy, chúng ta cự long thích nhất chính là bổn hệ bảo thạch, đặc biệt là cực phẩm."
Tạp La Địch Lý Tư chẵng buồn tức giận vươn tay, nói:
" Bây giờ ngươi có thể trả lại cho ta rồi đó, bất kể nói như thế nào, vật là do ta tìm thấy, hoặc là, ngươi lấy ra cái gì cùng đẵng cấp với nó để trao đổi cùng ta cũng được."
Tạp Áo Địch Lý Tư trong mắt hiện lên một tia giận dữ:
" Đừng nói nữa!! Ta thật ra cũng muốn trả lại cho ngươi, nhưng cái khối ngân thủy tinh kia bất quá ta một năm trước đã bị lấy trộm mất rồi. Mẹ kiếp, nhớ tới ta lại thêm buồn bực."
Tạp La Địch Lý Tư có chút khinh thường nói:
" Mấy trăm năm không thấy ngươi ngay cả ngôn từ thô tục của chúng loài người, ngươi cũng tựu đã học xong, bất quá, lời nói dối của ngươi quá giả tạo đi, ai có thể từ không gian Long Vương nhà ngươi mà trộm đi bảo thạch cho được?"
Tạp Áo Địch Lý Tư giơ ngón giữa bàn tay phải hướng lên (thô tục thật!!), chỉ vào bầu trời nói:
" Mặc dù ta cầm ngân thủy tinh của ngươi, bất quá, ta Tạp Áo Địch Lý Tư còn không biết thế nào là nói dối. Mẹ kiếp!!! Cũng tại cái tên hỗn đản Gia Lạp Mạn Địch Tư kia mà ra, trừ hắn ra còn ai có thể đủ lớn mật mà từ ta cuỗm đi mất bảo thạch hã!!!. Ngươi cũng biết đấy, Gia Lạp Mạn Địch Tư xét về thực lực trong bảy vị Long Vương là hèn hạ nhất, khó lòng mà phòng bị cho được!! Hừ, phỏng chừng hắn không bao lâu nữa cũng sẽ mò đến đây, khi đó huynh đệ chúng ta cùng tiến lên, không sợ hắn dám động đậy, thu hồi lại ngân thủy tinh qui về cho ngươi, bất quá, ta ra tay trên người tên hỗn đãn Gia Lạp Mạn Địch Tư này cũng sẽ có vài phần ác khí."