Chương 244: Giấc Ngủ Vĩnh Hằng (Thượng)
Niệm Băng trong mắt toát ra tình cảm thắm thiết:
"Hy vọng là như vậy. Gia gia, ta muốn chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, xin ngài hộ pháp cho ta"
.
Đêm đã khuya Niệm Băng mới lặng lẽ về tới lữ điếm. Phượng Nữ còn chưa ngủ, đang đợi hắn trở về.
"Nha đầu ngốc, sao không đi ngủ trước đi? Đã trễ thế này rồi "
, giọng nói Niệm Băng có chút trách cứ.
Phượng Nữ mỉm cười:
"Chàng chưa trở lại ta ngủ không được, nhân tiện luyện công một lát. Người như chúng ta đây ngủ hay không ngủ cũng đâu quan trọng"
.
Niệm Băng ôm Phượng nữ vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
"Ngày mai sẽ kết thúc thi đấu, sáng sớm ngày mốt chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Phượng nữ ánh mắt buồn bã:
" Khi kết thúc thi đấu, ta cũng nên trở về Phượng tộc."
Niệm Băng lắc đầu:
"Hiện tại nói mấy cái này còn quá sớm, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ. Chờ khi kết thúc thi đấu, khi đó nàng hãy quyết định"
.
Phượng Nữ trong lòng dường như cảm giác có chút bất an, nhẹ giọng nói:
"Niệm Băng, không biết vì cái gì mà mấy ngày nay ta cảm giác dường như có người đang theo dõi chúng ta."
Niệm Băng mỉm cười:
"Nàng đa tâm rồi, chắc đó là người do ca ta phái tới bảo vệ chúng ta"
.
Phượng Nữ lắc đầu:
"Không, những người do ca ca chàng phái tới ta đều có thể cảm giác rõ ràng, nhưng dường như phảng phất đâu đây có ánh mắt đang nhìn chúng ta, ta có cảm giác nhưng lại không nắm bắt được."
Niệm Băng ngẩn người nói:
"Đừng nghi ngờ nữa, dù sao ngày mốt chúng ta rời khỏi nơi này rồi, có lẽ người nàng cảm giác được là cao thủ do ca ca ta phái tới. Ngày đó nàng cũng đã thấy bảo vệ Y Nặc là hai gã Vũ Thánh. Hoa Dung đế quốc là đại lục đệ nhất cường quốc, mà Dung gia lại là Hoa Dung đế quốc đệ nhất gia, người phái tới bảo vệ dĩ nhiên là có chút năng lực"
"Hy vọng là thế, không biết Phượng Không trưởng lão cùng các tộc nhân của ta thế nào rồi? "
.
"Muộn rồi, hãy ngủ đi.Phượng Nữ, ngày mai ta thi đấu rồi, tối hôm nay ta muốn ôm nàng ngủ được chứ? Nàng yên tâm, ta không có hành động gì vô phép đâu"
.
Phượng Nữ mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu. Sắp ly biệt, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Niệm Băng.
Niệm Băng hoan hô một tiếng, ôm lấy Phượng Nữ, cẩn thận bồng nàng đặt lên giường. Hắn rất nhanh cởi áo ngoài, ôm thân thể mềm mại tràn ngập co dãn kia; trong mũi hắn phiêu đãng mùi thơm động lòng người, trong lòng tràn ngập thỏa mãn. Lúc này trong lòng Niệm Băng không có một tia tạp niệm, chỉ có cảm giác thắm thiết
"Phượng Nữ là của mình, chỉ cần ôm như vậy là đủ rồi"
.
Lúc đầu Phượng Nữ còn có chút bối rối, trong lòng vừa sợ vừa chờ mong. Nghe tiếng ngáy Niệm Băng dần dần vang lên, trong nội tâm nàng không tránh khỏi có chút mất mát. Ngẩng đầu nhìn nam tử đang ôm mình, nàng cảm giác rõ ràng được vầng ngực ấm áp, chân thật. Mấy ngày nay Niệm Băng đối đãi nàng như châu báu, khiến cho nàng thưởng thức được đầy đủ ma lực của tình yêu; nghĩ đến cảnh phải chia lìa, trái tim nàng đau đớn không xiết. Phượng Nữ ôm chặt Niệm Băng, nhẹ nhàng hôn hắn một cái; trong đầu chứa đầy tâm tư phức tạp, nàng dần dần thiếp đi.
Trận chung kết Ngũ Quốc Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái rốt cục đã bắt đầu. Hôm nay là trận cuối cùng, hai người thi đấu đều là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc.
Đứng trên đài, Niệm Băng cảm giác rõ ràng không khí trên đài hôm nay có chút nặng nề, Băng Vân đứng trước mặt hắn đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú.
"Ngươi ở tuổi này mà đã rất mạnh rồi, đáng tiếc là ngươi không có tiên thiên lĩnh vực nên căn bản không có khả năng chống lại ta"
Băng Vân lạnh nhạt nói.
Niệm Băng thâm trầm gật đầu:
"Quả thật, ta so ra kém tiên thiên lĩnh vực của ngươi, xét toàn lực thì ngươi mạnh mẽ hơn ta không ít."
Băng Vân ánh mắt chợt lóe lên:
"Đã biết rõ kết quả thì cần gì phải động thủ. Dù sao chúng ta đều từ Băng Nguyệt đế quốc đến, hay là để dành chút khí lực để đường trở về được vui vẻ."
Niệm Băng mỉm cười:
"Đường trở về như thế nào thì đó là chuyện ngày mai. Muốn ta nhận thua sao? Có thể! chỉ cần ngươi nói cho ta biết cha mẹ ta bị giam ở địa phương nào tại Băng Thần tháp, lại vẽ một bản đồ chi tiết; ta lập tức nhận thua, quyết không nói hai lời"
.
Băng Vân nhíu mày, nói:
"Ngươi đang nằm mơ sao? Đã như vậy thì ta đây cũng chỉ có cách là đánh bại ngươi"
.
Dung Phi ở một bên nói:
"Hôm nay là trận chung kết, quy tắc giống như trước, không được sử dụng Ma Pháp Quyển Trục. Trận đấu bắt đầu!"
"Chờ một chút "
Niệm Băng nói.
Dung Phi ngẩn người:
"Ngươi còn có chuyện gì?"
Niệm Băng nói:
"Ngài là trọng tài, nhưng ta hy vọng ngài không cần ở trên đài. Nếu không, lỡ ngộ thương đến ngài thì không hay chút nào."
Dung Phi trong mắt hiện lên một tia tức giận:
"Nếu các ngươi có thể làm ta bị thương, ta đã không xứng làm trọng tài trận đấu lần này"
. Nói xong, hắn y như trước lui tới bên mép đài.
Niệm Băng trong mắt toát ra một tia khinh thường, chính mình đã nhắc nhở qua mà Dung Phi không muốn đi xuống, có bị gì thì đó là do hắn.
Hơi thở lạnh như băng theo thân thể Băng Vân phát tán ra chung quanh, vầng sáng màu trắng phiêu đãng nhắm bốn phương tám hướng xâm nhập. Đối với Niệm Băng nàng tuyệt đối không hề có chút khinh thị, nhất là từng thấy qua lực công kích cường hãn của Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp, cho nên vừa lên đến liền sử dụng Băng Tuyết Nữ Thần lĩnh vực.
Niệm Băng trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng, đột nhiên hắn làm một việc khiến tất cả mọi người ở đây giật mình. Hắn tự thoát y, cởi ma pháp bào màu đỏ ra, trên người chỉ còn cái áo trong màu trắng. Băng Vân thấy Niệm Băng đột nhiên thoát y, trong mắt nhất thời toát ra một tia bối rối, Tiên Thiên lĩnh vực phóng ra không khỏi chậm lại một chút.
Niệm Băng cười hắc hắc, ma pháp bào cởi ra bay vèo trên mặt đất, tay trái trong nháy mắt chém ra; hồng, lam quang mang hai màu đồng thời lóng lánh. Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao đồng thời bay ra, đem ma pháp bào ghim trên mặt đất, quang mang lại lóe lên; kim, ngân, hắc, thanh bốn màu quang mang phân biệt dừng ở chung quanh ma pháp bào.
"Băng, ngươi là đại biểu rét lạnh; Hỏa, ngươi là nguồn suối nóng rực. Khí tức băng cùng hỏa, các ngươi cho phép ta đem đặc tính của bọn ngươi dung hợp, lấy ngọn nguồn các ngươi làm vật dẫn, hợp lại đi "
. Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch cùng Hỏa Diễm Thần Chi Thạch đồng thời thả ra vầng hào quang sáng chói, ma pháp bào bị ghim trên mặt đất xuất hiện từng đạo đường vằn màu vàng, đó chính là một cái ma pháp trận dị thường phức tạp. Ma pháp trận chuyển biến sinh động, ở trung ương mọc lên một đoàn hồng, lam hai sắc quang mang trộn lẫn vào nhau, quang mang không ngừng phun ra nuốt vào. Đột nhiên thế giới chung quanh thay đổi, hai màu hồng và lam kia đồng thời biến mất, mọi thứ đều trở nên ảm đạm.
Băng Vân toàn thân chợt chấn động. Nàng vốn phóng thích ra Tiên Thiên Lĩnh Vực, thế nhưng trong nháy mắt đã bị suy kiệt, vầng sáng màu trắng kia đột nhiên biến mất. Tấm lụa mỏng trên mặt nàng có chút ba động, thân thể chợt yếu đuối, trong mắt toát ra vẻ mờ mịt, nàng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Niệm Băng hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, thân thể hắn nhoáng lên, lúc song đao bay ra lập tức khoanh chân ngồi xuống đất. Hắn chỉ khẽ chau mày, so với tình hình của Băng Vân tốt hơn rất nhiều. Không hay ho nhất chính là Dung Phi, hắn không nghe lời Niệm Băng cảnh cáo cứ ở trên đài trận đấu; nên té ngã xuống đất, trong mắt toát ra vẻ thống khổ.
Ma pháp trận trên mặt đất lúc này đã chuyển hóa thành màu tím nhạt, trong đó mỗi một cái ma pháp ký hiệu đều thong thả vòng quanh ma pháp trận xoay tròn. Trong mắt Niệm Băng cùng Băng Vân nhìn thấy thế giới đã hoàn toàn biến thành màu tím, hết thảy đều là chân thật nhưng giống như hư ảo.
Niệm Băng có chút thở hào hển, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn rơi xuống. Mặc dù đang thống khổ, nhưng trên mặt hắn toát ra nụ cười hưng phấn; tình huống tương tự hắn từng trải qua một lần, nên không giật mình mà ổn định tâm thần. Hắn bình tĩnh nhìn Băng Vân phía trước cách đó không xa.
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"
. Băng Vân giãy dụa ngồi dậy, nhưng cho dù nàng cố gắng đi nữa, tinh thần lực cũng đã bị thoát ra hoàn toàn.
Niệm Băng hít sâu một hơi, hắn đã thích ứng được cảm giác mất đi tinh thần lực. "Xem ra ta đánh cuộc thắng rồi, Tiên Thiên lĩnh vực mặc dù cường đại, nhưng cũng phải dựa vào tinh thần lực mới có thể phát ra; đã không có tinh thần lực, Tiên Thiên lĩnh vực của ngươi tự nhiên mất đi năng lực. Ma pháp lực của ngươi và ta hơn kém nhau không xa, bây giờ ngươi đã mất đi chỗ dựa; đã không có tinh thần lực, chỉ sợ ngươi không dùng Thiên Huyễn lĩnh vực được nữa. Chúng ta cùng đứng ở vạch xuất phát, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng thì phải xem năng lực của mỗi người, không làm tổn thương đến mình mà đánh bại được đối phương cũng không dễ dàng gì."
Sự mê muội trong đầu không ngừng công kích Băng Vân, thần trí nàng lúc này mơ hồ. Từ lúc bắt đầu tu luyện ma pháp tới nay, nàng mới lần đầu tiên trải qua tình cảnh như vậy. Đối với một ma pháp sư mà nói, không có tinh thần lực cũng như không có tay mà dùng kiếm. Ma pháp lực của nàng mặc dù cường đại, nhưng muốn đánh bại đối thủ bây giờ chỉ có cách sử dụng công kích ma pháp chú ngữ.
Niệm Băng nhìn thoáng qua hỏa vân tráo quanh quẩn đài thi đấu, tu vi của đại ma pháp sư quả nhiên cường hãn. Cấm chú này của mình có phạm vi bao trùm so với đài thi đấu còn lớn hơn một chút, nhưng lại bị hỏa vân tráo mạnh mẽ áp chế. Niệm Băng không nhắm Băng Vân ra tay, mà đi từng bước một đến bên người Dung Phi, một cước giơ lên đá hắn xuống đài. Phải biết rằng trong cấm chế ma pháp trận, tinh thần lực càng cường đại thì cảm thụ bị rút ra càng thống khổ; đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Niệm Băng có thể bằng vào ma pháp trận này đánh bại Hi Lạp Đức. Lúc này, Dung Phi vẫn tiếp tục đắm chìm trong thống khổ.
Băng Vân miễn cưỡng đứng lên, thân thể có chút dao động, nàng muốn lấy vật phẩm trong Triệu hoán pháp bảo ra mà không còn tinh thần lực, cả chuyện đơn giản nhất là lấy triệu hoán vật cũng làm không được.
Niệm Băng mỉm cười:
"Sao rồi, không thích ứng được à? Không cần hoạt động mạnh, nếu ta là ngươi bây giờ ta sẽ nhận thua. Tại thời điểm sử dụng ma pháp trận, ta đã lấy ra ma pháp đao cực mạnh của mình. Bằng vào chúng nó, ta hoàn toàn có thể thành lập một hệ thống phòng ngự cường đại, thi triển ra diện tích công kích ma pháp rộng, căn bản là không sợ bị thương tổn. Chỉ sợ ngươi không có được may mắn như vậy."
Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng:
"Hèn hạ! Trận đấu vốn công bình, thế nhưng ngươi lại dùng thủ đoạn này để đạt mục đích, cho dù ngươi thắng cũng không hay ho gì"
.
Niệm Băng cười hắc hắc: "Ta chỉ là theo đuổi kết quả mà không cần biết quá trình. Chơi đẹp sao? Một ma pháp sư có khả năng tạo lĩnh vực chống lại một ma pháp sư không có tiên thiên lĩnh vực, trận đấu công bình là như vậy sao? Hèn hạ là cái gì? Vì sinh tồn, thủ đoạn gì ta đều nguyện ý sử dụng, huống chi cho dù ta hèn hạ đi nữa, ta cũng không có vi phạm quy tắc trận đấu. Ta cũng không dùng quyển trục mà đó chỉ là quần áo của ta mà thôi, ngươi có thể đem nó lý giải là một món đồ ma pháp vật phẩm. Băng Thần tháp các ngươi không phải nổi danh hèn hạ sao? Nếu không, tại sao ngươi phải dùng tính mạng cha mẹ mà uy hiếp ta? Thiên Huyễn Băng Vân, thẳng thắn mà nói về thực lực thì ngươi đúng là trên cơ ta, nhưng nếu không phải trong lúc thi đấu thì ngươi không có khả năng thắng ta, ta nắm chắc chí ít có bảy thành đánh bại ngươi."
Băng Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại ngươi nói mấy cái này còn có ích lợi gì. Đây là lần đầu tiên chúng ta giao đấu, cũng sẽ không là lần cuối cùng. Động thủ đi! Không có ma pháp trượng, ngươi nghĩ rằng ta không thắng được ngươi sao? Hàn băng vĩnh hằng, xin mời cho phép ta kêu gọi khí tức của ngươi, kêu gọi cứng cỏi của ngươi, rét lạnh của ngươi, cao ngạo của ngươi, hóa thành Vạn cổ hàn băng chi tường, ngăn cản hết thảy công kích tà ác đi. Bức tường Hàn băng". Màu lam lạnh như băng theo chú ngữ ngưng kết. Mặc dù không có tinh thần lực khống chế, nhưng ma pháp cũng phát huy ra uy lực vốn có, quang mang màu lam rút đất mà dậy; đem cả đài thi đấu cách đoạn, cùng hỏa vân tráo tiếp xúc chung quanh, hình thành một tường hàn băng thật lớn.
Niệm Băng lạnh nhạt cười:
"Băng Vân tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ, ma pháp trận này này của ta có tên gọi là: Giấc Ngủ Vĩnh Hằng "
.
Băng Vân không lên tiếng, nàng rất nhanh ngâm xướng chú ngữ. Đã không có ưu thế về tiên thiên lĩnh vực, nàng muốn chiến thắng Niệm Băng cũng chỉ có cách dựa vào công kích ma pháp.
"Tự do chi phong đích khinh ngâm"
"Thần cơ bách biến địa lục mang"
"Quán xuyên thiên địa đích thự quang"
"Vĩnh thế địa ngục địa trớ chú"
"Hắc ám, quang minh, không gian, phong, hãy biến ảo thần thánh. Mau tác dụng nhanh chóng, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên phóng thích khí tức các ngươi đi."
Thanh, ngân, bạch, hắc bốn màu quang mang đồng thời phóng ra, trên đài thi đấu cơ hồ có thể nghe được tiếng reo hò của ma pháp nguyên tố, đây chính là tác dụng của đỉnh cấp bảo thạch. Ngạo Thiên đao, Tuyền Ki đao, Thánh Diệu đao, Phệ Ma đao, quanh quẩn chung quanh ma pháp trận
"Giấc Ngủ Vĩnh Hằng"
. Nhờ Băng Hỏa Đồng Nguyên, khí tức trong ma pháp trận thả ra một tầng ánh sáng bốn màu dày dặc, đem Niệm Băng bao phủ ở bên trong.
Bạo phong tuyết xuất hiện ngoài bức tường hàn băng, không khí trên đài thi đấu không ngừng giảm xuống. Bông tuyết giống như lưỡi đao kia dưới tác dụng của bạo phong, giống như ngọn đao nhỏ không ngừng cắt khắp ngõ ngách của đài thi đấu, bức tường hàn băng không ngừng phát ra tiếng kêu nhè nhẹ.
Niệm Băng nhìn thấy bông tuyết bay múa mà mỉm cười, hắn biết rõ Băng Vân sở dĩ có danh xưng là Thiên Huyễn là bởi vì nàng dùng tinh thần lực cường đại khống chế Băng ma pháp, có thể huyễn hóa ra vô số hình thái thần kỳ.Sở dĩ hắn chọn dùng ma pháp trận
"Giấc Ngủ Vĩnh Hằng"
cũng bởi vì Băng Vân đã không còn tinh thần lực, nàng đã mất đi ma pháp biến hóa.