Chương 328: Hoàng cung địa hạ đích Ám Ma Thử (Hạ)
Trái tim Yến Thiên Nam phập phồng như nước triều dâng, Bịch!! Một tiếng, đại môn của tẩm cung đã bị một cước đá văng, mười đạo thân ảnh đỏ như máu nương theo sau một đạo quang mang màu bạc ảm đạm, trong chớp mắt hướng đến tám gã thị vệ ở trong tẩm cung mà công kích. Tám gã thị vệ này cũng đều có thực lực của vũ đấu gia, nhưng trước sự công kích của đám huyết vệ có kiếm độc và Ngân Nãng có cấp bâc vũ thánh thì bọn họ rất nhanh đã bị thương, đối mặt với kiếm độc, dù chỉ là một chút chầy xướt thì kết quả chung qui lại chỉ có một khả năng - Tử vong.
Đám Huyết vệ sau khi giải quyết tám gã thị vệ cũng không hề dừng tay, bọn chúng nhanh chóng lao về phía trong tẩm cung đem toàn bộ đám thị nữ giết sạch, lúc này mới trở về phía bên ngoài sắp xếp chỉnh tề lại đội ngũ, đứng thành hai hàng.
Nội cung bị công phá tổng cộng không quá thời gian ăn một bữa cơm. Lúc này phần lớn cao thủ của Hoàng Gia thủ hộ quân đoàn ở phía bên ngoài còn không hề nghe được tin tức gì, chỉ ngẫu nhiên cử vài tên đuổi tới, thì làm sao có thể là đối thủ của đám huyết vệ ở đang đứng ngoài kia!!
Một thân nhung trang, Yến Cực từ bên ngoài đi vào, hắn hôm nay cố ý mặc một bộ chiến y màu vàng kim, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu đỏ vô cùng kiêu ngạo, theo gió tung bay phất phơ sau lưng. Khi hắn bước chân vào tẩm cung, trong một khắc hắn đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể chính mình tràn ngập cảm giác giống như quần lâm thiên hạ. Quả thật vô cùng tuyệt vời. Rốt cục cuối cùng cũng đã chiếm được, mọi thứ cũng đã đều chiếm được!!!!. Thứ mà bản thân hắn đã chờ đợi biết bao nhiêu năm cuối cùng đã ở trước mắt mình, trái tim Yến Cực suýt nữa vì hưng phấn quá mức mà vỡ òa ra.
Hắn nện từng bước vô cùng kiên định không hề có chút run rẩy nào, từng bước một hướng đến chiếc giường cực lớn nằm ở chính giữa đại điện, đó chính là Long tháp bức lai
Yến Phong đứng mạnh lên, tiến vào hoàng cung vốn không được mang theo binh khí, nên hắn chỉ có thể đem đấu khí bao bọc quanh cơ thể che chắn ở trước mặt Yến Cực đang trên đường hướng tới chiếc giường. Yến Cực mỉm cười nói:
" Đệ khỏe chứ!!! Thất đệ, ta có lời muốn nói với Phụ Hoàng, đệ hãy tránh sang một bên đi."
Không đợi Yến Phong trả lời, Ngân Nãng ở bên cạnh bước dài một cái, hướng về Yến Phong một chưởng thành đao bổ ngay vào cổ hắn. Yến Phong toàn thân mềm nhũn, nhất thời té ngã xuống đất. Yến Cực sửng sờ một chút nghi ngờ nhìn về phía Ngân Nãng, Ngân Nãng thấp giọng nói:
" Điện Hạ, bây giờ không phải là thời điểm để có thể nấng ná lâu thêm nữa, nhanh chóng giải quyết mọi việc đi đã."
Yến Cực lúc này trong lòng tràn ngập hưng phấn, đã không còn nghĩ nhiều nữa. Tùy ý Ngân Nãng đem thân thể Yến Phong chuyển sang một bên, tiến lên hai bước, đi tới trước giường. Hôm nay Niệm Băng mặc dù thay đổi quần áo, nhưng khí chất trên người Niệm Băng, hắn liền có thể nhận ra được, Niệm Băng ở phía sau lưng Yến Thiên Nam nhẹ nhàng gật gật đầu về phía hắn, ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.
Yến Thiên Nam bởi vì phẫn nộ, lúc này sắc mặt đã có chút trở nên trắng xanh không còn tí huyết nào. Nâng ngón tay chỉ chỉ vào Yến Cực:
" Giỏi, ngươi thật giỏi lắm, đám đem theo nhiều người như vây xâm nhập vào hoàng cung, muốn tạo phản phải không?"
Yến Cực mỉm cười nói:
" Không!!! Con vốn đúng là người của hoàng gia, làm sao lại tạo phản cho được cơ chứ? Phụ Hoàng, hôm nay con đến, chỉ là muốn lấy lại những gì vốn thuộc về con mà thôi. Ngài phải chăng đang cảm thấy rất kì quái đúng không? Con bằng cách nào lại có thể vào được đây, ngài có lẽ đã coi thường đứa con của người quá rồi. Nếu ngài đã bất nhân vậy như thế nào lại trách con bất nghĩa được đây? Nếu con nhớ không lầm, năm đó ngài cũng đồng dạng dùng thủ đoạn này mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Con trai của ngài chỉ là kế thừa truyền thống vinh quang đó thôi."
Hắn phất phất tay ra hiệu cho Ngân Nãng lập tức dẫn đám huyết vệ lui ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại mình Yến Cực cùng đám thủ hạ thân tính bảo vệ.
" Ngươi…. "
Yến Thiên Nam chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm lại, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Ở phía sau lưng lão, Niệm Băng vội vàng thúc đẩy gia tăng tốc độ tiên thiên chi khí truyền vào, lúc này mới có thể chế trụ thương thế của lão xuống.
Nguồn truyện:
Yến Thiên Nam thở dài một tiếng:
" Báo ứng, thật sự là báo ứng mà!!!! Không nghĩ tới, ta cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh thế này. Tiểu Ngũ đâu rồi??? Tiểu Ngũ có phải đã bị ngươi hại rồi không??"
Yến Cực lạnh lùng cười nói:
" Phụ Hoàng, ta cũng không rõ nữa. Cùng là con trai của ngài nhưng vì cái gi mà ngài bất công như vậy? Ta rõ ràng mới là trưởng tử, nhưng ngài lại muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tiểu Ngũ. Lúc ta đến được nơi này thì đồng thời, đứa con thứ năm của ngài ở ngoài kia đã đi theo lão Nhị rồi. Nói thế nào đi nữa!!! Cuối cùng ta cũng đã báo thù được cho Nhị đệ. Phụ Hoàng à!! Bây giờ có thể kế thừa ngôi vị của ngài chỉ còn có mình ta mà thôi, có lẽ ngài sẽ nghĩ rằng ta rất hèn hạ đúng không? Nhưng dù có hèn hạ thì dòng máu đang chảy trong người ta cũng chính là máu của ngài.Ngài đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa đâu, hãy hạ chiếu thư đi thôi!!!"
Vừa nói đến viêc Yến Thiên Nam sủng ái đối với Yến Vân, trong mắt hắn không khỏi toát ra một tia oán độc
Yến Thiên Nam toàn thân đều run rẩy, trong mắt lão ngấn lệ:
"Vân nhi chết!!! Vân nhi thực sự đã rồi sao?? Báo ứng, đúng là báo ứng mà!!! Năm đó ta vì tranh vị cũng đã xuống tay giết chính huynh đệ thân sinh của mình. Không nghĩ tới đến khi già lại gặp báo ứng này đổ ngược lên đầu. Giỏi lắm!!! Yến Cực, ngươi điên rồi!!! Ngươi có biết vì cái gì mà ta không thích ngươi hay không? Đó chính là bởi ánh mắt của ngươi quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy cái lợi ở trước mắt, mà Vân nhi so với ngươi thì thông minh hơn rất nhiều, ít nhất, tầm nhìn của nó xa hơn ngươi nhiều. Nó nhìn trên mọi phương diện đều rất ưu tú, nếu vị trí của ta do nó kế thừa, Băng Nguyệt đế quốc chắc chắn sẽ trở nên cường đại, nhưng đổi lại là ngươi sẽ không bao giờ được như vậy."
Yến Cực nổi giận đùng đùng:
" Vẫn đến tận thời khắc này mà, ngài cũng không thể quên cái tên hỗn đản kia hay sao. Hắn ngay cả lão Nhị cũng giết, chẳng lẽ còn gọi là có tầm nhìn sâu xa hã!!!
Yến Thiên Nam lạnh lùng nhìn Yến Cực nói:
"
Ấn nhi, hắn không phải do Vân nhi giết, tính cách của Vân nhi ta rất hiểu, nó sẽ không bao giờ làm cái việc ngốc nghếch như vậy. Nếu Án nhi đột ngột chết, thì Vân nhi mọi mặt đều sẽ bị áp bức, ngươi nhất định sẽ không có cơ hội như hôm nay.
"
Yến Cực lúc này đã có chút không thể nhẫn nại nữa rồi, mặc dù có mười một gã cao thủ được cử đi ám sát Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng trong lòng hắn vẫn còn cảm giác bất an, một khi Băng Tuyết nữ thần tế tự tới, thì coi như hắn cầm chắc không còn cơ hội gì nữa
"
Ngay lúc này đừng nói những thứ không còn ý nghĩa gì đó nữa, Phụ hoàng vĩ đại của ta à!! Người không còn có thể nhường vị trí của người cho ai được nữa rồi, dù cho ta là kẻ có ánh mắt đoản thiện như người nói đi, nhưng giờ đây cả lão Nhị cùng lão Ngũ đều đã chết cả rồi, đã không còn ai có thể thích hợp hơn ta để ngồi trên vị trí này nữa. Bất luận có nói như thế nào, ta cũng là con ruột của người, kế thừa huyết thống tinh khiết nhất của Yến thị hoàng tộc, không cần phải nhiều lời, ngài hãy soạn chiếu thư đi."
Vừa nói hắn đã hướng tay về đám hạ nhân đưa mắt ra hiệu, lập tức có người cầm một bản chiếu thư còn trống không đưa tới trước mặt của Yến Thiên Nam. Chỉ cần có chiếu thư cùng với ngọc tỷ truyền quốc của Băng Nguyệt đế quốc là hắn có thể hoàn toàn định vị ở ngôi bảo tọa hoàng đế, dù với tính cách không thích tham gia việc chính sự của Băng Tuyết nữ thần tế tự thì mặc cho nàng ta có chạy đến đây cũng không cách nào thay đổi được sự thật nữa. Yến Cực phái đi toàn là đám tử sĩ, cho dù Băng Tuyết nữ thần tế tự có đoán được đó là thủ hạ của hắn, thì cũng tuyệt đối không thể nắm được chứng cứ gì nữa.
Yến Thiên Nam trên mặt lộ ra sắc hồng nhuận, tinh thần đột nhiên có vẽ tốt hơn nhiều, Niệm Băng ở sau lưng lão hoàn toàn cảm giác được điều này. Hơi thở của lão có sự thay đổi lớn, đúng là hô hấp ngày càng nhanh hơn. Niệm Băng hiểu được đây chính là hiện tượng hồi quang phản chiếu, Yến Thiên Nam thân thể rốt cục đã chống đỡ không nổi nữa, thời điểm này không thể để lão nhắm mắt xuôi tay như thế được, hắn vội vàng thúc đẩy gia tăng tốc độ đưa đại tiên thiên chi khí vào thân thể lão, đồng thời bằng vào ma pháp mô phỏng, đưa thủy cùng quang nguyên tố trị liệu cùng lúc đưa vào trong cơ thể, nhằm tri trì không để nội thương trong thân thể lão phát tác tàn phá
" Nếu ta không thảo chiếu thư thì sao? Ngọc tỷ dấu ở nơi nào cũng chỉ có một mình ta biết. Ta sớm đã định liệu sẵn có ngày hôm nay, cho nên đã đem ngọc tỷ dấu đi, chỉ cần ngươi không lấy được ngọc tỷ, thì căn bản không có khả năng ngồi trên đế vị.
"
Thanh âm của Yến Thiên Nam trở nên càng thêm lạnh lẽo, vừa nói hắn vừa quay đầu liếc mắt về phía Niệm Băng, trong
mắt toát ra một tia cảm kích.
Yến Cực xoạt một tiếng, rút thanh kiếm hộ thân ở bên hông ra, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn:
"
Phụ Hoàng, ngài cũng đừng có trách ta không niệm tới tình cảm phụ tử.
"
Yến Thiên Nam toát ra một nụ cười đau khổ:
"
Tình cảm phụ tử ư? Ngươi không xứng nói ra bốn chữ này! Ta sắp chết rồi!! Sớm cũng chết muộn cũng chết, có bản lãnh ngươi giết ta đi. Ngươi giết đi!!!
Một tên hoàng thất hủ bại như thế dù Băng Nguyệt đế quốc có đại loạn đi chăng nữa, ta cũng không bao giờ đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho loại cầm thú giết cả huynh đệ lẫn cha mình như ngươi.
"
Yến Cực sửng sờ một chút, hắn lúc này mới nghĩ đến rằng Yến Thiên Nam đã không còn phải sợ cái chết, một người sắp chết rồi thì còn cái gì đáng sợ nữa đây? Từ từ ngẫm lại, trên mặt hắn toát ra một nụ cười âm trầm:
"
Phụ Hoàng, ngài quá ngây thơ rồi, ta đã trù tính nhiều năm như vậy, ngài nghĩ rằng ngài không xuất ra mấy cái thứ kia thì ta không có biện pháp gì sao? Ta đã sớm chuẩn bị mọi thứ cả rôi, chiếu thư cùng với ngọc tỷ cho dù ngài không giao ra cho ta, nhưng thử nghĩ xem nếu nó vẫn còn trong cung thì sau này ta đã ngồi lên được ngôi vị hoàng đế rồi chậm rãi tìm kiếm cũng không hề muộn. Nếu người đã muốn chết như thế, ta sẽ đưa người đi gặp tên Tiểu Ngũ vậy!!!
Kỳ thật hắn bây giờ đáng ra không được giết Yến Thiên Nam, chí ít cũng không nên tự mình động thủ, nếu để lưu lại dấu vết đao kiếm trên người Yến Thiên Nam liệu sau này làm sao mà dấu diếm hành vi giết cha đoạt ngôi?
Nhưng lúc này Yến Cực đã bị quyền lực cùng dục vọng kích thích cực độ nên có chút điên cuồng, không còn để ý đến mọi thứ nữa đem kiếm đặt trước người, hướng về Yến Thiên Nam mà đâm tới.
Trong lòng Yến Thiên Nam tràn ngập cảm giác không cam lòng, nhưng với thân thể bệnh nặng của lão, liệu còn có khả năng tránh né sao? Lão oán độc nhìn đứa con ruột do chính mình sinh ra, đồng thời đợi thời khắc tử vong đang tiến đến
Tại thời điểm mà tất cả mọi người đều phải căm phẫn trên, thì một đạo thân ảnh đột nhiên vọt tới che chắn ở giữa:
" Không, ngươi không được giết Phụ Hoàng."
Phốc!!! một tiếng, máu tươi bắn tóe ra, trường kiếm trong tay Yến Cực đã trực tiếp xuyên vào lòng ngực của Yến Phong, kẻ mà lúc trước đã bị đánh cho hôn mê, bây giờ bỗng nhiên lại lao tới đỡ kiếm. Máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo của Yến Phong. Trên mặt Yến Phong toát ra một vẻ tươi cười, đó tựa hồ như là một nụ cười được giải thoát.
Yến Cực giật mình nói:
" Thất đệ, ngươi làm gì vây?"
Mặc dù hắn ta đối với Yến Phong một chút tình cảm đều không có, nhưng Tuyết Phách đối với hắn lại có giá trị lợi dụng rất lớn, cho nên hắn mới đối đãi với Yến Phong có chút tử tế, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, vốn đứng cùng mình ở một chiến tuyến vậy mà Yến Phong đột nhiên xông lên đỡ lấy một kiếm này của hắn.
Ở trên giường Yến Thiên Nam bị máu tươi từ phía sau lưng Yến Phong bắn ra, phun trúng vào mặt, lão rõ ràng nhìn thấy được mũi kiếm ló ra sau lưng của Yến Phong, trong chốc lát, oán hận trong lão nhất thời biến thành nỗi kinh hoàng:
" Không!!! Phong nhi, con sao lại ngu ngốc thế hã!!!"
Đúng lúc này, Niệm Băng di chuyển, hắn nhẹ nhàng rời khỏi lưng của Yến Thiên Nam, một chưởng đặt lên sau lưng Yến Phong, phốc một tiếng, một cỗ quang nguyên tố cực kì tinh thuần trong nháy mắt truyền vào cơ thể của Yến Phong, đem trường kiếm của Yến Cực chấn bay ra ngoài, đồng thời dưới tác dụng của quang nguyên tố khiến cho dòng máu tươi đang chảy ra dừng lại
Thân thể Yến Phong mềm nhũn ra ngã xuống đất, trên giường Yến Thiên Nam hô to:
" Tiên sinh, ngài nhất định phải cứu… cứu cho được con trai ta."
Bên tay trái Niệm Băng là thủy bên tay phải là quang minh, đều là hai loại ma pháp nguyên tố tràn ngập năng lực trị thương, cùng lúc đưa vào trong cơ thể của Yến Phong, chỉ trong nháy mắt đã lấp kín lại vết thương trên người hắn, chỉ là Yến Phong bởi trong một sát na mất máu quá nhiều nên sắc mặt trở nên cực kỳ nhợt nhạt, thân thể mềm ra trong lòng ngực Niệm Băng.
Yến Cực tự nhiên sẽ không ngăn cản động tác của Niệm Băng, hắn không hề muốn Yến Phong bị chết. Lúc này, Yến Thiên Nam do phía sau lưng không còn được Niệm Băng chi trì, nên một lần nữa nằm ngã ra ở trên giường, trong ánh mắt tuyệt vọng kia của lão đã mang một phần ấm áp. Lão cho tới bây giờ không nhớ qua trong đám con của lão có đứa nào dám vứt bỏ tính mạng để cứu mình giống như đứa con trước mắt này đã làm hay không. Trái tim lão rất đau, một phần là vì Yến Cực còn đồng thời cũng vì Yến Phong mà nhức nhối khôn nguôi. Lão rất hối hận, hối hận bản thân mình đã không nhìn rõ được tất cả, lão bây giờ đã muốn quên đi mọi chuyện chỉ chăm chăm nhìn vào Yến Phong, đó mới thực sự là đứa con mà lão cầu mong.
Yến Thiên Nam không còn để ý đến gì nữa, Yến Cực nhưng lại không hề quên đi mục đích của bản thân, trường kiếm trong tay lại một lần nữa quơ lên, mũi kiếm phát ra hào quang sáng loáng, lúc này đây, hắn đã dùng đến đấu khí, đã quyết tâm phải giết chết Yến Thiên Nam, cỗ tay rung lên, một đạo quang mang đấu khí trực tiếp chém về phía Yến Thiên Nam đang nằm vật ra không còn lực chống cự gì nữa.
Yến Thiên Nam không còn nhìn thấy Yến Cực đang hướng về mình mà ra tay sát thủ, trong mắt lão chỉ có Yến Phong mà thôi, đó chính là sự đồng lòng với đứa con đã hy sinh tính mạng vì mình
Dù Yến Thiên Nam không để ý tới hành vi của Yến Cực, nhưng Niệm Băng lại trông thấy hết sức rõ ràng. Không có một chút do dự nào, bảy sắc quang mang phiêu nhiên bay ra, hào quang nhàn nhạt giống như một chất lỏng bình thường, cho dù có là vũ thánh trực tiếp công tới nhưng dưới thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng cũng phải bị tước nhược toàn bộ chứ đừng nói đến Đại hoàng tử Yến Cực. Đấu khí cùng sự âm hiểm của hắn xuất ra còn kém nhiều lắm, không có gì phải lo lắng, đấu khí đã hoàn toàn tan biến.
Yến Cực trong lòng cả kinh, không đợi hắn có phản ứng tiếp theo, Niệm Băng lúc này đã xử lý xong xuôi vết thương của Yến Phong, lập tức đứng lên. Lúc này trong mắt hắn tràn ngập sát khí khiến người khác nhìn vào mà sợ hãi. Nỗi đau lớn nhất trong lòng Niệm Băng đó chính là việc từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, cho nên dù việc hôn nhân của Yến Phong có ảnh hưởng đến hành động của hắn trong lần thiên biến này, hắn cũng sẽ không hề hối hận. Đồng thời việc Yến Cực thản nhiên muốn tự tay giết chết cha mình càng làm cho lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, hắn có ngày nào mà không hy vọng được cùng với cha ruột của mình ở cùng một chỗ chứ hã!!! Vậy mà cái tên cặn bã trước mắt lại thản nhiên hướng về cha mình mà xuống tay hạ thủ.
Yến Cực vừa định thần trở lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, thân thể phảng phất như đông đặc thành một khối, bị một lực lượng bí ẩn không tên bao lấy.
Sáu đạo quang ảnh đồng thời từ trong thân thể Niệm Băng phân ra, tựa như đều do hắn phân thân ra mà thành, trong nháy mắt thiên nhãn lĩnh vực đã phóng đại lan tỏa ra khắp tẩm cung với tốc độ nhanh nhất, mỗi một cái quang ảnh bên trong đều dẫn theo một thanh đao bất đồng màu sắc.
Ánh đao vẽ ra trong không trung những vầng sáng hoa lệ, mỗi một đạo ánh sáng vung lên đều rõ ràng kèm theo một mảnh huyết sắc sáng chói. Đám cao thủ đi cùng với Yến Cực, bên dưới ánh hàn quang nhàn nhạt kia đều biến thành những cỗ thi thể. Kiểu chết của bọn họ đều hoàn toàn giống nhau, trên cổ mỗi người đều có một nhát đao, chỉ có điều, có vết đao cắt máu tưới điên cuồng phun ra, có vết lại hoàn toàn bị đóng băng, lại có vết đao hoàn toàn biến thành một mảng đen thui như bị thiêu cháy. Đó đều là do sáu hệ ma pháp nguyên tố tinh khiết tạo thành, sáu thanh thần đao phát ra những ánh ma pháp đao, tựa như bọn họ chính là những phán quan phụ trách việc đòi mạng