Chương 161: Lại vào thư phòng
Edit: minhhy299
"Tháng ba thời tiết tốt. " Mục lão gia nói, "Con có biết thương mẹ con, chọn cái ngày ôn hoà. Ở đâu giống Thiên Tuyết, sinh tháng Bảy, ở cữ còn không nóng chết!"
Uyển Tình lại nhịn không được cười lên một tiếng, ấn tượng với Mục lão gia thoáng chốc tốt lên, cảm thấy ông vô cùng thân thiết.
Thiên Tuyết cũng cười: "Sinh ra cũng không phải con chọn, sao có thể trách con?" Muốn cô nói, là cha cô không thương mẹ cô, chọn ngày xấu thụ tinh cho mẹ, mới có ngày xấu chết kia sinh cô ra!
Mục lão gia xoa bóp cái mũi của cô: "Con còn cười! Con nhìn Uyển Tình đoan trang hiểu chuyện hơn con? Con phải học nhiều! Cô còn lớn hơn con, là chị."
Thiên Tuyết vui vẻ: "Ông còn muốn nhận cháu gái?" Cho dù Uyển Tình nhỏ hơn cô, cô cũng phải ngoan ngoãn làm em gái nha, ai kêu người ta là chị dâu đây!
Mục lão gia sửng sốt, ngây người trả lời: "Ta nhưng thật ra muốn nhận. . . . . ." Nói chưa xong, không biết giọng điệu tiếc nuối vào đoạn cuối kia từ đâu mà đến.
Thải Nghiên thấy bọn họ vui vẻ hoà thuận vui vẻ, một lòng không biết bay tới đâu, rất là không nơi nương tựa. Lúc này, thấy vậy ba nam nhân lại đây, lập tức đứng dậy: "Thiên Dương!"
"Tán gẫu cái gì?" Mục Thiên Dương cười hỏi. Hắn vừa mới cùng Mục Thiên Thành hàn huyên vài phút, biết được chuyện phát sinh lúc trước, chứng thật như hắn đoán. Nhìn ra, chuyện của ông nội, còn phải tiếp tục điều tra.
"Ông và các em đang nói chuyện, em nghe đây." Thải Nghiên nói xong, bên trong giọng nói không khỏi có chút vị giấm chua.
Mục lão gia liếc nhìn cô một cái, đột nhiên cảm thấy cô tuyệt không đáng yêu. Vốn không yêu thích cô, nếu không phải vội vã ôm chắt, cần gì phải chấp nhận? Ai, Thiên Dương việc buôn bán tàn nhẫn như vậy, sao ánh mắt tuyển vợ kém như vậy? Ai ai ai! Cháu trai thích, chấp nhận thôi. . . . . .
Mục Thiên Dương cầm tay Thải Nghiên, ôn nhu cười nói: "Sao thế? Ghen tị? Ông chính là như vậy, luôn luôn thích cháu gái, con gái càng nhỏ càng thích. Ai kêu em đã đính hôn với anh, sao hơn được bạn nhỏ kia?"
Thải Nghiên nghe xong, bật cười: "Tốt! Cùng lắm thì sau khi chúng ta kết hôn, sớm sinh con gái cho ông ôm một chút!"
Mục lão gia vừa nghe, vui tươi hớn hở nói: "Cái này tốt! Cái này tốt!"
Thải Nghiên rốt cục cao hứng, thản nhiên liếc Uyển Tình một cái, ý tứ hàm xúc không rõ.
Uyển Tình cũng không sợ cô, mỉm cười ngồi ở bên người Mục lão gia, lẳng lặng giống như một bông u lan.
Mục lão gia cọ cọ thân thể, muốn đi tản bộ. Nhưng ông muốn Uyển Tình bồi mình đi, Thải Nghiên ở trong này, còn có hơi không tiện mở miệng, dù sao trước kia là Thải Nghiên đi với ông.
Mục Thiên Dương vừa thấy, nói vài cái với Thải Nghiên bọn họ: "Nếu ông có người bồi, chúng ta cũng không quấy rầy. Hôm nay là tiệc tiễn biệt cho Thiên Thành, đương nhiên phải có giải trí một chút."
"Giải trí như thế nào?" Mục Thiên Thành hỏi.
"Tôi không thích chơi đùa. Uống hai ly rượu, đánh hai ván bài là được."
"Nghe qua không có sức mạnh gì. Đi bắn bia đi! Ngày mai đi! Thiên Tuyết không phải chiều mai mới đi học sao? Chúng ta đi buổi sáng, dẫn em ấy cùng đi chơi!"
Mục lão gia vừa nghe, có chút gấp: "Thiên Tuyết thật vất vả mới được nghỉ, các con còn lừa một cô gái đi ra ngoài! Sao an tâm được?"
Thiên Tuyết liền xua tay: "Không đi không đi! Lần trước bị các anh bắt cóc đi, bang bang bang, làm em sợ muốn chết!"
Mục lão gia thở phào nhẹ nhõm: "Đúng, nữ hài tử không nên chơi những thứ này, vẫn là luyện chữ, chơi cờ tốt nhất. Chơi đao múa kiếm này, để cho bọn họ nam nhân đi!"
Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành vừa nghe, trong lòng cười trộm một trận. (kỳ thật nội tâm Văn Sâm đã cười, mọi người không nên quên hắn - -)
Nói xong những thứ này, Mục lão gia đứng lên: "Các con muốn chơi như thế nào, tự sắp xếp, chú ý an toàn là được. Thiên Dương con cũng thật là, mỗi ngày chỉ biết là gấp rút công tác, ngẫu nhiên cũng nên thả lỏng một chút, có thể chơi liền chơi nhiều hơn vài ngày."
"Yên tâm, con sẽ không chết trẻ."
"Nói nói cái gì!" Mục lão gia nghe những thứ này mất hứng. Hai con ông đều chết trẻ, vừa nghe thấy lời này, liền trợn mắt nhìn.
Mục Thiên Dương cũng phát giác mình nói sai rồi, thần sắc dừng lại một lát, nắm cả Thải Nghiên bên cạnh cười nói: "Luyến tiếc vợ xinh đẹp như vậy, tự nhiên sẽ tốt thôi."
Thải Nghiên lại muốn, nam nhân Mục gia, chẳng lẽ đều là mệnh chết trẻ? Vậy mình muốn qua Mục Thiên Dương tiếp nhận Mục thị cũng không phải không có khả năng. (cô ta giống như đã quên Mục lão gia bảy mươi lăm tuổi. . . . . . )
"Tùy các con." Mục lão gia xoay người tìm này nọ, Thiên Tuyết lập tức cầm gậy chống đưa qua. Ông cười, nói, "Đi! Bồi ông đi hai vòng!"
Thiên Tuyết theo sau, thuận tay kéo Uyển Tình.
Chờ bọn hắn đi ra ngoài, Mục Thiên Dương nói với Thải Nghiên: "Đừng để trong lòng, em lại không có khả năng đến mỗi ngày."
Thải Nghiên lập tức liền thoải mái .
Mục Thiên Thành bị kích động hỏi: "Ngày mai chúng ta đi sân nào? Muốn kêu thêm vài người hay không? Chị dâu, chị có bạn không? Cũng gọi tới!"
"Vậy tôi hỏi một chút!" Khó được đi ra ngoài với Mục Thiên Dương, lại có chú em vĩ đại như vậy, chuyện có thể khoe khoang như thế, sao có thể không kêu vài người bạn?
Mục lão gia bọn họ đi xong trở về, trong phòng khách đã không còn người. Mục lão gia cũng không hỏi, nói với Uyển Tình: "Đi, bồi ông đến thư phòng chơi cờ."
Thiên Tuyết thè lưỡi, có hơi xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng không có nói cái gì.
Khi lên lầu, đụng phải Ngô Nhã. Ngô Nhã cười nói: "Uyển Tình đêm nay ở lại không? Con thu dọn phòng khách."
"Ở lại." Mục lão gia nói, "Ngày mai đến trường với Thiên Tuyết."
"Cho cậu ấy ngủ một phòng với con đi." Thiên Tuyết nói, "Phòng khách vắng ngắt, con sợ cậu ấy không quen. Hai chúng con ngủ cùng nhau, thuận tiện còn có thể nói chuyện phiếm."
"Ngủ một lát không cũng ngon." Ngô Nhã thuyết phục, nhưng không có phản bác.
"Hai người các con cảm tình tốt, tốt lắm!" Mục lão gia nói, "Người nên thừa dịp khi còn trẻ nên kết nhiều bạn hơn."
Cả đêm rồi, Ngô Nhã cũng thấy rõ, Mục lão gia hợp ý nhị tiểu thư Đinh gia không được sủng này, ánh mắt cô nhìn về phía Uyển Tình không khỏi liền thân thiện hơn hai phần.
Vào thư phòng Mục lão gia, Uyển Tình có chút không được tự nhiên. Chân mềm nhũn, thiếu chút nữa gục ngã. May mà Mục lão gia đi đằng trước, không phát hiện. Thiên Tuyết thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Ánh mắt Uyển Tình né tránh, thực không được tự nhiên. Thiên Tuyết lập tức cũng hiểu được, lần trước sinh nhật cô, hai người kia không phải. . . . . .
Lập tức, cô cũng không tự nhiên, nhịn không được liền đánh tay Uyển Tình, có hơn tức cô. Uyển Tình càng tức, cũng không dám nhìn hướng bàn học.
Mục lão gia quay đầu, chỉ thấy tay các cô đánh tới đánh lui, vừa quát: "Các con làm gì đó?" Vừa mới nói các cô cảm tình tốt, liền đánh đến đây?! Rất không cho lão nhân gia ông mặt mũi!
"Không. . . . . ." Thiên Tuyết nói, "Con gọi Uyển Tình chơi cờ với ông!"
Sắc mặt Mục lão gia trầm xuống: "Ta sao sinh ra một cháu gái không thích chơi cờ như vậy!"
"Khó chịu."
"Vậy Uyển Tình đánh."
Uyển Tình nói: "Con không. . . . . ."
Mục lão gia cuối cùng hiểu được các cô đánh cái gì, tuy rằng chỉ là ông nghĩ đến.
Âm thanh hắn mềm nhẹ nói: "Đừng ngại, ông dạy con."