Chương 217: Trăm ngàn lần đừng quậy to

Đều nói lời thật thì khó nghe, cho dù giọng nói của cô ôn nhu chín phần, Tiết Lệ Na vẫn cảm thấy chói tai, hơn nửa ngày mới tiếp nhận trà uống một ngụm, đẩy cô ra, không muốn nói chuyện với cô.

Thải Nghiên nhẹ nhàng thở dài, ngồi ở một bên.

Hai mẹ con cứng rắn ngồi một trận, Đinh Chí Cương đã trở lại. Hai người vội vàng nhìn nhau một cái, đổi thành biểu tình không có chuyện gì.

Đinh Chí Cương đi vào, mở miệng liền hỏi: "Các người lại làm chuyện tốt gì?!"

Hai người âm thầm cả kinh, không có khả năng sẽ bị hắn biết chứ? Chẳng lẽ Uyển Tình con bé kia nói cho hắn? Nhưng nhìn sắc mặt hắn, lại không giống. Nếu hắn biết Uyển Tình thiếu chút nữa bị các cô hại chết, khẳng định nổi trận lôi đình, sẽ không chỉ là không kiên nhẫn.

Tiết Lệ Na bất mãn hỏi: "Ông lại phát điên cái gì? Trong công ty không hề như ý, đừng đưa về nhà! Thải Nghiên chúng ta nhưng phải làm phu nhân nhà giàu, đừng ảnh hưởng khí chất của con ——"

"Mẹ!"

"Bà câm miệng cho tôi!"

Thải Nghiên và Đinh Chí Cương đồng thời mở miệng, Tiết Lệ Na hoảng sợ, dứt khoát ngậm miệng. Thải Nghiên bất đắc dĩ liếc nhìn bà một cái, thật sự là nói như thế nào đều nói không nghe.

Đinh Chí Cương vừa muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên, hắn lấy ra vừa thấy, trực tiếp cắt đứt, hung hăng chất vấn các cô: "Các người rốt cuộc làm cái gì? Tôi trên đường trở về, tiếp không dưới mười cuộc điện thoại phóng viên, tất cả đều hỏi tôi đối với chuyện trên mạng có ý kiến gì không! Còn có hai người bạn riêng gọi tới quan tâm ——" Ông dừng lại một lát, rõ ràng không nói, bước nhanh lên lầu đi mở máy tính ra. Nếu phóng viên nói đến trên mạng, ông liền tự mình lên mạng tìm đáp án.

Tiết Lệ Na và Thải Nghiên hiểu ra lời của ông, trở nên sợ hãi.

"Sao lại thế này? Cái gì trên mạng?" Tiết Lệ Na hỏi, "Có phải chuyện buổi chiều hay không?"

"Con làm sao mà biết. . . . . ." Thải Nghiên nhíu mày, suy nghĩ một chút lấy di động ra, mở trang web ra tìm tòi. Tiết Lệ Na theo sát sau đến gần, khi nhìn thấy video, đều là cả kinh.

"Làm sao bây giờ?" Tiết Lệ Na vội hỏi.

Thải Nghiên bỏ bà ra, mở một ít bình luận ra, vừa nhìn vừa nói: "Căn bản cái này không có gì! Nhưng có phóng viên gọi điện thoại cho cha, khẳng định không đơn giản!"

Rất nhanh, cô liền thấy được bình luận tranh cãi với cô và Tiết Lệ Na, sau đó lại tìm, tìm đến tấm ảnh. Cô tức giận đến cả người phát run, trừng về phía Tiết Lệ Na: "Mẹ nói làm sao bây giờ? Con làm sao mà biết làm sao bây giờ? Đều là mẹ! Mẹ phát điên cái gì ——"

"Các người!" Đinh Chí Cương đột nhiên từ trên lầu lao xuống, bắt chặt lấy Tiết Lệ Na, rống giận, "Là Uyển Tình có phải hay không?! Bà lại có thể dám hại cô! Bà cái gì cũng có, bà vì sao không buông tha hai mẹ con họ!"

Tiết Lệ Na bị ông lắc choáng váng đầu, ngây người vài giây phút, bỗng nhiên đẩy ông ra: “Ông điên rồi có phải không? Trong mắt ông cũng chỉ có con khốn kia! Ánh mắt ông sao chỉ nhìn thấy là cô ta? Ông thấy được sự tình cũng chỉ nghĩ đến cô ta, ông giữ tôi làm gì?"

"Bà còn dám nói sạo ——"

"Cũng không phải cô ta! Hoàn toàn không phải!" Tiết Lệ Na khóc lóc om sòm rống to, "Người kia cũng không phải do tôi đẩy xuống! Chúng tôi chỉ là đúng lúc bị chụp lại thôi! Ai đều quen biết con gái vợ ông, muốn lấy nước bẩn hắt lên người chúng tôi! Ai biết có phải có người muốn hại chúng tôi hay không, thừa dịp chúng tôi đi ngang qua nơi đó, đạo diễn ra trò hay!"

"Bà còn dám nói hươu nói vượn!" Đinh Chí Cương hét lớn một tiếng, một bạt tai làm bà ngã vào trên sô pha, "Hiện trường nhiều người như vậy mọi người thấy được, bà còn muốn nói xạo? !"

Tiết Lệ Na ngẩn ra, thấy Thải Nghiên không nói lời nào, lập tức đứng lên, cũng bất chấp mặt có bao nhiêu đau, bắt lấy Thải Nghiên liền hỏi: "Không có việc gì đúng không?"

"Mẹ nói sao?" Thải Nghiên đã tức giận phẫn nộ rồi, "Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hôn sự này, ước gì làm con đôổ vỡ, hiện tại cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ khẳng định thổi phồng to chuyện rồi! Đây là vấn đề thanh danh đấy. . . . . . Hiện tại nhiều người như vậy không quen nhìn người lợi dụng quan hệ tiền quyền, nước miếng dân chúng là có thể làm người chết đuối. Cho dù Thiên Dương không phải con không cưới, cũng khả năng bức bách đến áp lực. . . . . ."

"Vậy con mau gọi Thiên Dương hỗ trợ đi! Hiện tại chỉ có Mục gia có thể hỗ trợ, trăm ngàn lần đừng làm to chuyện ——"

Thải Nghiên đột nhiên nhảy dựng lên, nổi điên rống to với bà: "Chuyện lần trước hắn đã mắng tôi cẩu huyết lâm đầu* rồi! Đều là bà! Đều là bà! Tôi đã tính giải hòa với cô ta, bà lại nháo cái gì? Bà rốt cuộc có đầu óc hay không, đây chính là chuyện cả đời của tôi!"

*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.

"Vậy. . . . . ." Tiết Lệ Na chân tay luống cuống, lại nhìn phía Đinh Chí Cương.

Đinh Chí Cương bắt lấy bà: "Rốt cuộc có phải Uyển Tình hay không?!"

"Ông cũng chỉ biết Uyển Tình! Thải Nghiên cũng là con gái ông ——"

Đinh Chí Cương một phen đẩy cô ra, đi nhanh ra ngoài.

Tiết Lệ Na trừng lớn mắt, có một loại khủng hoảng bị vứt bỏ: "Ông đi đâu? Ông trở về cho tôi ——"

Lúc này, Thải Nghiên cũng đột nhiên đi ra ngoài. Bà khẩn trương bắt lấy Thải Nghiên: "Con lại chạy đi đâu? Đều không cần tôi có phải hay không. . . . . ."

Thải Nghiên bỏ bà ra: "Bà quậy ở nơi này đi!" Cô cũng sẽ không ngồi chờ chết! Cho dù thật sự muốn từ hôn, cô cũng muốn tìm đường lui cho mình!

~~~

Cửa hàng bán hoa Phương Phương.

Từ Khả Vi đang tưới nước cho bách hợp, nghe được di động trên bàn làm việc vang lên, bước đi đi qua nghe máy. Nhìn thấy là dãy số xa lạ, bà do dự một chút mới bắt máy. Đại khái là khách hàng nào đó . . . . .

"Vi Vi!" Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Đinh Chí Cương. Bà sửng sốt, đang muốn cắt đứt, chợt nghe Đinh Chí Cương hỏi, "Uyển Tình không có việc gì chứ?"

"Uyển Tình?" Bà nghi hoặc, "Ông hỏi nó làm cái gì?"

Đinh Chí Cương sửng sốt, chẳng lẽ bà không biết? Uyển Tình không về nhà? Đúng rồi, Uyển Tình hiện tại vô cùng có khả năng ở nơi Mục Thiên Dương. Ông vội vàng nói: "Không có việc gì, quấy rầy bà."

Ông tắt điện thoại, Từ Khả Vi lại không dễ dàng bị làm hồ đồ như vậy. Bà không cần nghĩ kĩ liền biết chuyện này không bình thường, lập tức lại gọi lại: "Uyển Tình xảy ra chuyện gì? Ông làm gì nó rồi? Có phải lại là hai người nhà ông hay không? !"

Đinh Chí Cương không muốn bà lo lắng, đã nói: "Thật sự không có việc gì. Tôi là nghe nói một việc, tưởng là Uyển Tình. Bất quá nghĩ nghĩ, hẳn là không phải —"

"Ông nói láo!" Từ Khả Vi rống to, "Ông nói không?! Nó mà có chuyện, tôi không để yên cho ông!"

"Khả Vi, bà làm sao vậy?" Quản Vận Phương đi tới hỏi.

Từ Khả Vi lắc lắc đầu, không kịp trả lời bà ấy.

Đinh Chí Cương hỏi: "Bà ở nhà sao? Tôi đi tìm bà, chúng ta gặp mặt rồi nói."

Từ Khả Vi dừng một chút, nói địa chỉ cửa hàng bán hoa. Tắt điện thoại, bà nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Uyển Tình, kết quả vẫn ở trạng thái tắt máy. Bà nhất thời nóng nảy, lại gọi cho Đinh Chí Cương: "Vương bát đản! Uyển Tình rốt cuộc làm sao vậy?!"

"Bà đừng vội, tôi lập tức đến rồi! Thật sự không có việc gì, sẽ không phải nó......."

Từ Khả Vi không muốn nghe ông ta nói chuyện, đơn giản tắt điện thoại, ngã ngồi trên ghế.

Quản Vận Phương hỏi: "Làm sao vậy? Uyển Tình xảy ra chuyện gì?"

Từ Khả Vi lắc đầu: "Tôi không biết. . . . . . Hy vọng thật sự không có việc gì."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện