Chương 220: Âm thanh quen thuộc

Mục Thiên Dương tạm dừng một chút tiếp nhận, nghiêng người hôn một cái trên trán cô. Nghe thấy ô tô đến đây, liền mang cô đi ra ngoài.

Thiên Tuyết và cô cùng ngồi ghế sau, vừa ngồi ổn định, hắn từ bên kia tiến vào ngồi.

Mắt Uyển Tình trừng lớn nhìn hắn, hắn nói: “Hắn không xuống xe." Sau đó gắt gao cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Uyển Tình cũng không dám lại kháng nghị, hắn có thể cho cô về nhà, đã là ban ân rất lớn.

Gần một giờ sau, ô tô đứng ở bên ngoài tiểu khu nhà của Uyển Tình, Thiên Tuyết và cô xuống xe, muốn đưa cô về nhà. Mới vừa đi đến cửa tiểu khu, liền đụng vào Quản Vận Phương đi ra. Quản Vận Phương liếc mắt một cái nhìn thấy Uyển Tình, vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Sao đã trở lại? Cũng không gọi điện thoại, mẹ cháu còn tưởng rằng ngày mai cháu mới trở về!"

"Dì Quản?" Uyển Tình sửng sốt, "Dì sao lại ở đây? Mẹ cháu bà ấy——"

"Bà ấy không sao, ở trong nhà." Quản Vận Phương nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, "Đây là bạn học kia của cháu?"

Uyển Tình gật đầu, nói với Thiên Tuyết: "Đây là bà chủ chỗ mẹ tớ."

Thiên Tuyết vội vàng chào hỏi.

Quản Vận Phương nói: "Ta mang hai cháu đi lên."

Uyển Tình vẫn sợ chuyện của mình bị Từ Khả Vi phát hiện, Thiên Tuyết cũng bị cô huấn luyện ra một ít cảnh giác. Tục ngữ nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô vẫn không đi lên thì tốt hơn. Cô cầm túi trên tay đưa cho Quản Vận Phương: "Ba cháu còn đang ở bên ngoài chờ cháu, cháu không lên nữa."

"Vậy làm phiền cháu rồi." Quản Vận Phương nói.

"Thuốc của cậu ấy ở trong túi, vết thương ngoài da cách ngày phải đổi, uống thuốc một ngày ba lần."

"Yên tâm đi." Quản Vận Phương nghe cô dặn dò, thoáng chốc sinh ra hảo cảm với cô, "Có rảnh đến chơi —— đây là nói giúp mẹ Uyển Tình."

Thiên Tuyết cười, nói với Uyển Tình: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, bên cửa hàng trà sữa kia mình sẽ giúp cậu xin phép. Không đến mấy ngày nữa phải đến trường học rồi, cậu dứt khoát đừng đi nữa, dành chút thời gian đi kết toán tiền lương."

Uyển Tình gật đầu, nhịn không được quay đầu liếc nhìn xe bên ngoài một cái.

Mục Thiên Dương ngồi ở trong xe, vừa mới nhận điện thoại của Mục Thiên Thành, nói về Đinh Thải Nghiên đi tìm Chu Khải Quốc. Hắn lập tức dâng lên tức giận, hạ lệnh: "Xử lý tên họ Chu đó!"

Vốn tâm tình hỗn loạn cực độ, phẫn nộ, mất mát, đau đớn. . . . . . Các trạng thái cảm xúc đối diện với sụp đổ, đột nhiên thấy cô quay đầu, thế nhưng một lần nữa tốt lên nhiều rồi, có loại cảm giác có hi vọng.

~~~

Uyển Tình về đến nhà, bị Từ Khả Vi kiểm tra trên trên dưới dưới, tiếp theo hai người liền ôm nhau cùng khóc rống. Quản Vận Phương khuyên nhủ hai người, nói: "Đều mệt rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau!"

Từ Khả Vi bỗng nhiên cả kinh, nhìn nhìn thời gian: "Đã mười một giờ rồi! Bà cũng đừng trở về, trên đường không an toàn, gọi xe cũng đắt."

Quản Vận Phương gật đầu: "Vậy tôi ngủ cùng bà."

Từ Khả Vi vốn định ngủ cùng Uyển Tình, nhưng bà ấy nói như vậy, đành phải đáp ứng.

Ngày hôm sau, Quản Vận Phương phải về trông cửa hàng, Từ Khả Vi thấy Uyển Tình không có trở ngại, ngượng ngùng trì hoãn nữa, cũng muốn cùng nhau về. Nhưng nghĩ đến Uyển Tình ở nhà không có việc gì, hơn nữa bị kinh hách lớn như vậy cũng cần thả lỏng tâm tình một chút, hai người liền đưa Uyển Tình cùng đi đến cửa hàng bán hoa.

Khi đến, đã 10 giờ, cửa hàng bán hoa mở cửa, một người con trai mặc áo T-shirt màu trắng ngồi xổm ở cửa, đang cắt sửa một bó hoa hồng.

Uyển Tình tưởng nhân viên cửa hàng, không có để ý. Đi đến phụ cận, Quản Vận Phương kêu lên: "Hạo Nhiên."

Người con trai đó đứng lên, chiều cao so với Mục Thiên Dương không khác biệt lắm, ít nhất cũng 1m8. Cảm giác áp bách cực lớn đánh úp lại, sợ tới mức Uyển Tình ngẩn ra. Hắn liếc mắt một cái đảo qua Uyển Tình, ánh mắt ôn hòa không chút cảm xúc, khuôn mặt sạch sẽ tuấn dật phi phàm.

"Mẹ." Hắn hướng tới Quản Vận Phương thản nhiên mở miệng.

Uyển Tình sửng sốt, âm thanh này giống như nghe qua ở đâu. Tiếp theo nghĩ đến: A! Anh ta không phải nhân viên!

"Uyển Tình đến đây, con đừng vội những cái này, mang cô ấy đi nghỉ ngơi." Quản Vận Phương nói.

"Như thế làm phiền Hạo Nhiên quá?" Từ Khả Vi nói, "Ngày hôm qua đã đủ phiền cháu!"

"Khách khí với nó cái gì!" Quản Vận Phương khoát tay, nói với Uyển Tình, "Cháu muốn đi đâu liền nói với Hạo Nhiên, để nó đi với cháu!"

Uyển Tình ngượng ngùng, nói: "Không nên phiền toái, cháu ở trong cửa hàng, có chút hoa cháu còn không biết."

Quản Vận Phương liền nói với Quản Hạo Nhiên: "Vậy con chỉ bảo Uyển Tình, mẹ và dì Từ phải bận rồi."

Uyển Tình vừa nghe, có chút khó chịu. Cô và người này không quen nha! Hơn nữa, nếu như bị Mục Thiên Dương biết, cô lại sẽ chết rất thảm!

Quản Hạo Nhiên thấy biểu cảm của cô, nhịn không được cười lên một tiếng: "Đi theo tôi.”

Uyển Tình đành phải cùng hắn đi vào trong cửa hàng, hắn mang cô đi đến trước giàn trồng hoa, ngón tay như hoa chỉ cho cô nhìn: "Cái này biết không?"

"Hoa hồng. . . . . ." Uyển Tình ba sợi hắc tuyến.

"Cái này?"

"Bách hợp à. . . . . ." Giống như cô cũng chỉ biết hoa hồng -_-|||

". . . . . . Đây là mã đề."

". . . . . ."

Quản Hạo Nhiên thấy cô buồn bực, sẽ không hỏi lại cô, giống như giảng cho cô nghe, bao gồm nơi sản xuất, tập tính, hoa ngữ, còn có truyền thuyết. Âm thanh của hắn thực trầm ổn, giống đàn cello, nghe qua thực thoải mái, ôn nhu đến mức làm cho người khác tức lộn ruột.

Uyển Tình nghe được không yên lòng, ngẫu nhiên đáp hai tiếng, cơ hồ đều đang ngẩn người.

Quản Hạo Nhiên chậm rãi dừng lại, lẳng lặng nhìn cô vài phút, cô cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Quản Vận Phương và Từ Khả Vi thấy, còn tưởng rằng bọn họ tiếp xúc nảy sinh tình cảm, không khỏi cảm khái: tuổi trẻ thật tốt nha ~

Quản Hạo Nhiên thấp giọng thở dài: "Còn đang sợ hãi sao? Chuyện không vui đừng nghĩ nữa, đối với mình không tốt."

Uyển Tình nghĩ Mục Thiên Dương ngày hôm qua nói, hắn hủy bỏ hôn ước với Thải Nghiên; nghĩ sau khi đến Thành phố C, cô sẽ trải qua ngày tháng thế nào; nghĩ. . . . . . Tương lai của cô ở đâu. . . . . .

"Uyển Tình?" Quản Hạo Nhiên thấy cô rất lâu không lấy lại tinh thần, dơ tay nắm chặt bả vai cô.

"A ——" Uyển Tình sợ hãi kêu một tiếng, hai mắt thấp thỏm lo âu nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Quản Vận Phương và Từ Khả Vi tiến vào hỏi.

Quản Hạo Nhiên xấu hổ thu hồi tay: "Con không biết. . . . . ."

Từ Khả Vi đi tới, giữ chặt Uyển Tình, trong thanh âm có một tia trách cứ: "Con đang làm cái gì?"

"Con, con đang nghĩ chuyện ngày hôm qua. . . . . ." Cô xin lỗi nhìn Quản Hạo Nhiên, "Thực xin lỗi. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Không sao." Quản Hạo Nhiên ôn nhu cười.

"Vậy. . . . . ." Từ Khả Vi nhìn nhìn bọn họ, nói với Uyển Tình, "Con đến chỗ mẹ, mẹ dạy con cắm hoa ."

Uyển Tình gật đầu, đi theo bà. Nhưng cánh tay cô đau, làm cái gì cũng không được, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn. Chờ khách hàng nhiều lên, cô cũng không thể vẫn gây trở ngại Từ Khả Vi, đi hiệu sách cách vách mua vài quyển tạp chí, ngồi ở góc sáng sủa chậm rãi lật xem.

Phía sau cửa hàng bán hoa có một bàn làm việc, Quản Hạo Nhiên ôm laptop của mình ngồi ở chỗ kia, trong chốc lát nhìn máy tính, trong chốc lát nhìn cô. Cửa hàng bán hoa chỉ có chỗ rộng như vậy, khoảng cách giữa bọn họ, cũng bất quá là hai ba thước.

Đột nhiên, Quản Hạo Nhiên đứng lên. Uyển Tình bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía hắn. Hắn hỏi: "Em muốn lên mạng không?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện