Chương 396: để cho cô biến mất
“Haha...” sư huynh xấu hổ sờ đầu: “Hệ máy tính của bọn anh đều là trạch nam, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế kia! Hạo Nhiên xem như có vẻ toàn diện phát triển rồi.”
Thiên Tuyết sửng sốt nói: “Em quên mất, các anh ăn cơm kỹ thuật, cũng không cần quá để ý!” Thế giới trạch nam thay đổi, huống chi đây là trạch kỹ thuật, tuyệt đối không đói chết.
Quản Hạo Nhiên ở bên kia đơn độc ở cùng Uyển Tình, Uyển Tình hỏi: “lúc trước không phải có xin phép công ty sao, sao lại bị từ chức?”
Quản Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cô: “Làm sao em biết?”
“Lúc anh bị thương, nghe được dì nói chuyện với mẹ em.”
“A...” Quản Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, rất sợ là bạn học của anh đi cầu cạnh Thiên Tuyết.
Uyển Tình lại hỏi: “Hợp đồng của anh không tới kỳ hạn, bọn họ không phải là vi phạm sao?”
“Có bồi thường theo hợp đồng.” Quản Hạo Nhiên thở dài: “Điểm tiền bạc đó đối với công ty lớn mà nói không tính là gì cả.” Công tác tốt không có, đúng là rộn lòng, thế nhưng nghĩ đến thời gian nghĩ ngơi rất dài, cũng đủ thời gian tìm công việc khác, cho nên anh cũng không phải cực kỳ sầu não.
“Có phải anh đắc tội với anh không?”
“Chắc là không, anh không kết thù oán với ai cả.”
Uyển Tình cười: “Nhỡ đâu biểu hiện của anh quá tốt, có người đố kỵ?”
“Cho dù biểu hiện tốt thế nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đến mức như thế. Công ty như vậy, chắc chắn có quy luật của nó, mà còn bồi thường rồi, anh cũng không bị tổn hại gì. Em đừng nói với Thiên Tuyết, để cô ấy không được tự nhiên.”
uyển Tình gật đầu cười, trong lòng lại thấy khó chịu, tới cùng là Thiên Dương có đứng sau toàn bộ chuyện này không, hay là chỉ là cô nghĩ nhiều?
Trên đường trở về, cô hỏi Thiên Tuyết: “Anh cậu có phải không biết mình đến thăm Quản Hạo Nhiên không?”
“Làm sao có thể?” Thiên Tuyết nói: “Mình lại không nói với anh ấy, có thể chỉ là trùng hợp thôi.”
Uyển Tình liếc nhìn cô một cái, không nguyện đi nghi ngờ cô, lại rất nhanh bỏ qua một bên.
Thiên Tuyết cũng nhìn cô một cái, nghĩ muốn lừa cô, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác dạ dày cũng đau.
Hai người trực tiếp đi đến Y Toa Bối Lạp, Mục Thiên Dương không ở đây. Uyển Tình trở về phòng đọc sách, nhìn một hồi, Mục Thiên Dương quay lại, trên tay cầm gì đo liền ném đi rồi đến hôn cô: “Không đi chơi sao?”
“Không thích đi chơi.” Uyển Tình lật trang sách, cũng không ngẩng đầu lên.
Mục Thiên Dương cảm giác được cảm xúc của cô, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao thế?”
Uyển Tình đặt sách xuống, xoay người nhìn anh: “Anh còn nhớ Quản Hạo Nhiên không?”
Mặt anh cứng đờ, xoay người thay quần áo, ấp úng nói: “Trí nhớ anh không tồi như thế, em có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Uyển Tình nói: “Mẹ anh ấy vẫn cực kỳ quan tâm em, gần đây quyết định nhận em làm con gái nuôi, cũng đã nói với mẹ em, mẹ em cũng đồng ý.”
Mục Thiên Dương xoay người nhìn cô.
Cô cúi đầu nói: “Về sau, anh ấy là anh nuôi rồi.”
Đột nhiên Mục Thiên Dương không biết nên phản ứng thế nào, cô làm mọi chuyện sau lưng anh thì thôi đi, còn nhận thân nữa! Cô tới cùng có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không, anh không nói gì, rất nhanh kéo cà vạt và đồng hồ trên người xuống.
Uyển Tình cũng không nói nữa, thật sự không biết nói thế nào. Quá nhiều chuyện, muốn nói mà không nói được?
Mục Thiên Dương đóng cửa tủ quần áo, xoay người nói: “Em cũng không biết từ chối sao?”
“Vì sao anh phải để ý?” Uyển Tình hỏi: “Anh muốn em đảm bảo như thế nào anh mới có thể không so đo?”
“Anh có thể không so đo sao?” Mục Thiên Dương không nhịn được rống to: “Rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ không liên hệ với anh ta, kết quả em còn nhận người ta thành anh nuôi, chuẩn bị cả đời đều liên quan đến sao?”
Uyển Tình tức giận đến phát run: “Em liên hệ đến anh ta sao? Cho dù em không liên hệ anh ta, anh cũng không chịu buông tha cho anh ấy? Căn bản không cần biết chuyện gì, liền đuổi việc anh ta! Ai biết anh còn có thể làm ra những chuyện điên rồ thế nào nữa?”
Mục Thiên Dương sửng sôt, cười rộ lên: “Hóa ra hôm nay em vì anh ta mà chạy đến bênh vực kẻ yếu sao? Công ty của tôi, tôi muốn đuổi việc ai thì đuổi người đó, còn cần hỏi em sao? Anh phát rồ? Em không liên hệ anh ta sao? Em không liên hệ anh ta, làm sao biết anh ta bị đuổi việc hả? Mỗi ngày em đều chạy đến tìm anh ta, đừng tưởng em không nói thì tôi sẽ không biết!”
Uyển Tình ngẩn ra: “Qủa Nhiên đã sớm biết... Thiên Tuyết nói cho anh?”
“Không liên quan đến nó!” Mục Thiên Dương nói: “Nếu không muốn người khác biết, trừ khi đừng có làm! Em dám đến gần anh ta,tôi liền xử lý cậu ta!”
Uyển Tình nhảy dựng lên: “Sao anh không thể nói lý như thế? Vì anh như thế, em mới không dám nói cho anh biết! Mà cũng không phải em muốn, là mẹ em...”
“Lại là mẹ em!” Mục Thiên Dương cắt ngang lời cô: “Em luôn coi bà ấy là cái cớ! Có tin anh để cho bà ấy biến mất khỏi thế giới này không?”
Uyển Tình ngẩn ra, chấn kinh, hét lớn: “Anh dám!”
“Em xem tôi có dám hay không?” Mục Thiên Dương cũng cực kỳ tức giận, rống lên với cô.
Uyển Tình giơ tay phất thẳng lên mặt anh, tát một cái, không khí liền yên lặng trong nháy mắt.
Muc Thiên Dương ngẩn ra, lúc phản ứng kịp, Uyển Tình đã chạy mất.
-
Uyển Tình chạy về phòng ngủ, Thiên Tuyết liền đến rồi.
Thiên Tuyết nghe đươc bọn họ cãi nhau, nhìn thấy Uyển Tình chạy đi, tự nhiên không dám chạy đến bên ngoài phòng Mục Thiên Dương, ở phòng khách cũng không dám ngốc, cho dù không được tự chủ lắm. Nghe người khác cãi nhau cũng không tốt, cô đợi ở phòng mình, tuy nghe đươc âm thanh cãi nhau nhưng không rõ ràng lắm.
Cô có chút lo lắng, có thể Uyển Tình sẽ trách mình hay không? Cô đưa khăn tay cho Uyển Tinhf: “Cậu đừng khóc nữa?”
Uyển Tình nhận lấy khăn tay, oan ức nói: “Mình không có cách nào ở chung với anh ấy?”
“A? Cậu muốn chia tay sao?”
Uyển Tình sửng sốt, nghĩ tầm, bọn họ cũng không phải kiểu quan hệ yêu nhau bình thường, ở đâu ra chia tay? Nhiều lắm chỉ là kết thúc quan hệ? Nghĩ vậy, cô càng thấy ủy khuất: “Anh ấy đúng là gian ngoan...” Nói xong liền ghé vào trên người Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết thấy cô như thế, chắc là không biết chính cô là người tiết lộ tin tức, mà bắt đầu chuyên chú an ủi cô.
“Anh ấy lại nguyền rủa mẹ mình... Nói muốn để mẹ mình biến mất khỏi thế giới này...”
“Sao có thể?” Thiên Tuyết kinh hãi: “Trừ khi anh ấy không cần cậu nữa, nếu không sẽ không làm thế? Một điểm nhỏ là muốn ngất trời, là không cần cậu chắc? Rõ ràng sợ cậu không cần anh ấy?”
Uyển Tình khóc cả đêm, Thiên Tuyết khuyên cô không ít, cô cảm thấy được Thiên Tuyết nói đúng, về sau lại nhớ tới mình đánh anh ấy, không nhịn được toát mồ hôi lạnh.
Quan điểm của cô cực kỳ mộc mạc, cho dù ai đúng ai sai, động thủ là không đúng. Mà Mục Thiên Dương là một người đàn ông cao cao tại thượng, cô lại tát anh, cho dù không ai thấy, cũng sẽ khiến anh cảm thấy thật mất mặt đi? Cho dù anh sai, nhưng điểm này đúng là cô đã sai rồi.
Nghĩ đến tháng sau là sinh nhật của anh, cô cũng không muốn náo loạn, nhỡ đâu đến lúc sinh nhật anh còn không kết thúc đươc, vậy thì có lỗi với anh.