Chương 486: Để cho bà cố nội ôm
Chương 486: Để cho bà cố nội ôm
Chỗ ở của Kim nãi nãi rất lớn, Uyển Tình đi qua tường bao vào cửa chính, vừa đi vừa nhìn. Phía trước là một cái sân rất lớn, bốn phía có các loại hoa quả, phía sau mới có phòng ở, chỉ có một tầng, nóc nhà bằng ngói lưu ly, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi Uyển Tình đi theo Tiếu Tiêu vào, thấy hình dáng bàn ghế trong nhà theo phong cách sổ xưa, phỏng chừng làm làm bằng gỗ lim. Bốn phía cũng được bài trí rất cổ kính, có máy hát, lư hương linh tinh, làm cho người ta nhớ tới Thượng Hải cũ ở trên TV.
Trong phòng có mở điều hòa, rất ấm áp. Uyển Tình và Tiếu Tiêu ngồi một lát, mới có mới có một người phu nhân trung niên đỡ một lão thái thái tóc bạc trắng đi ra. Người phu nhân trung niên ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, những ánh mắt lão thái thái lại trong trẻo, đeo một cái kính kiểu cũ, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, ở sau đầu còn có một cái búi tóc. Bà mặc một cái áo sườn xám màu xanh, bên ngoài có một chiếc áo nhung khoác lên, trên cổ đeo một chuỗi hạt châu.
Uyển Tình nhìn màu sắc kia, nhớ tới bộ Phỉ Thúy ở Đỗ gia, phỏng chừng là giống nhau đi? Xem ra lai lịch của lão thái thái này không bình thường.
Tiếu Tiêu đứng lên cười nói: “Bà nội, đưa quần áo đến cho bà đây.”
Kim nãi nãi cười, nhìn Uyển Tình nói: “Đây là công nhân mới.”
“Đúng vậy.” Tiếu Tiêu gật đầu, nói với Uyển Tình, “Đây là trưởng bối của nhà tôi, cô cũng gọi bà là Kim nãi nãi đi.”
Uyển Tình mỉm cười hô một tiếng.
Kim nãi nãi cười gật đầu: “Mau ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, Uyển Tình và Tiếu Tiêu lấy áo khoác ngoài ra cho bà xem. Bà vừa liếc mắt một cái, không có thử, lại vừa lòng nói với Tiếu Tiêu: “Quần áo cháu làm ta rất yên tâm! Đang chuẩn bị về nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc có thể mặc.”
Tiếu Tiêu hỏi: “Ngày nào bà nội đi?”
Kim nãi nãi vừa muốn nói, bên ngoài đột nhiên có âm thanh truyền đến, bà hỏi: “Sao lại thế này?”
Một người đàn ông mặc áo bảo vệ xuất hiện ở cửa: “Là Kiều Kiều của nhà Tiếu Tiêu, mang theo hai đứa nhỏ hái mai vàng ở bên ngoài.”
Hai đứa nhỏ? Uyển Tình vội vàng đứng lên.
“Đừng nóng vội.” Tiếu Tiêu giữ chặt cô, quay đầu nói với Kim nãi nãi, “Bà nội, cháu ra ngoài nhìn xem.”
“Cháu xem cái gì? Cháu lại sẽ mắng Kiều Kiều cho xem!” Kim nãi nãi giận giữ nói, nói với người đàn ông đứng ở cửa, “Mau đưa những đứa trẻ đó vào đây!”
Một lát sau, Kiều Kiều và Đinh Đinh Đang Đang đi tới. Kiều Kiều sợ hãi liếc mắt nhìn Tiếu Tiêu một cái, ngượng ngùng cười, chậm rãi đi tới. Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy Uyển Tình, hai đứa chạy tới, bổ nhào vào người cô: “Mẹ___”
“Hai đứa lại làm chuyện xấu?” Uyển Tình lo lăng hỏi, thấy trên người bọn chúng có bùn, sợ dơ sô pha của Kim nãi nãi, vội vàng đẩy bọn chúng ra, cũng không dám đặt xuống, sợ bùn đất rụng xuống trên thảm. Cô bất đắc dĩ hỏi: “Hai đứa như thế nào biến thành như vậy?”
Đinh Đinh nháy con ngươi sáng trong như ngọc, đặt một cành mai vàng lên trên tay cô: “Hoa hoa……Thơm quá, là chị hái.”
Uyển Tình ôm bé vào trong lòng, một bàn tay ôm Đang Đang, xấu hổ nhìn người trong phòng.
Tay Tiếu Tiêu gõ gõ đầu Kiều Kiều: “Ai kêu con tới hai mai vàng?”
Kiều Kiều chu miệng: “Con là con của mẹ, mẹ lại không bênh con……”
Kim nãi nãi cười nói: “Đừng trách con bé, trước đây ta cũng rất thích tới nhà người khác hái hoa.”
Tiếu Tiêu nói: “Bà nội, bà lại chiều nó.”
Kiều Kiều cười, đi qua ôm cánh tay của Kim nãi nãi: “Kỳ thật là con nhớ bà cố nội.”
Kim nãi nãi giơ tay nhéo nhéo mũi bé: “Nói ngọt!” Sau đó quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm không chuyển mắt khỏi Đinh Đinh.
Mọi người biết, tâm bệnh của bà lại tái phát.
Kim nãi nãi kích động hỏi Uyển Tình: “Đây là con gái của cô? Bao nhiêu tuổi?”
“Hai tuổi rưỡi.”ai muốn đọc trước liên hệ
Kim nãi nãi run rẩy vươn tay: “Cho ta ôm được không?”
Uyển Tình sửng sốt, cúi đầu nhìn Đinh Đinh: “Đó là Kim nãi nãi……..Ách, bà nội Kim…..” Xưng hô như thế nào.
Kim nãi nãi đã bị Đinh Đinh hấp dẫn, không chú ý đến rối rắm của cô, nói với Đinh Đinh: “Để cho bà cố nội ôm được không?”
Đinh Đinh quay đầu, mở mắt to nhìn bà, lại quay đầu nhìn Uyển Tình. Uyển Tình gật đầu, bé mới đi qua, vươn tay lên ôm một chút. Thân mình của bé thấp bé, chỉ có thể ôm lấy đầu gối, làm bộ dáng mà thôi. Vừa muốn thối lui, Kim nãi nãi một phen ôm lấy cô: “Ôi! Con bé thật khá! Nhìn xem lòng ta đều mềm!”
Đinh Đinh có điểm không thói quen, cả người nhéo xoay, kết quả phát hiện trên người bà có cỗ mùi, nhịn không được xúm lại ngửi nhiều một chút.
Thật thoải mái.
Đinh Đinh ngẩng đầu, nhìn thấy Kim nãi nãi cười từ ái, hoàn toàn bất đồng với hai người bà nội ở Từ gia kia, nhất thời an lòng, có chút ngạc nhiên có chút thích tựa vào trên người bà.
Kim nãi nãi thấy bé như vậy, biết bé thích mình, vui vô cùng, ôm bé đặt lên ghế sô pha. Người phu nhân trung niên bên cạnh thấy, giơ tay ra giúp bà. Bà ôm Đinh Đinh, nhìn Đang Đang hỏi: “Đứa bé này? Cũng là con của cô?”
“Vân, là song sinh.” Uyển Tình trả lời.
Kim nãi nãi liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ hâm mộ nói: “Bé trai cũng lại đây, để cho bà cố nội ôm.”
Đang Đang có chút không muốn, bất quá thấy em gái bị bà “Kèm hai bên”, việc đáng làm thì phải làm liền đi qua, thầm nghĩ nếu bà dám ức hiếp em gái, bé liền khiến cho bà đẹp mắt. Đi đến trước mặt, không cho người ôm, tự bé trèo lên.
Uyển Tình hắc tuyến, hai đứa nhỏ này vì sao không khách khí như vậy?
Kim nãi nãi thấy hai bé đều thân cận bản thân, vô cùng vui mừng, nói với người phụ nữ trung niên ở đối diện: “Trong nhà có đồ ăn vặt không? Mau mang ra cho đứa nhỏ ăn.”
Uyển Tình cảm thấy ngượng ngùng, tưởng ngăn cản, Tiếu Tiêu giành nói trước: “Bà nội của chúng ta không có sức chống cự đối với trẻ em, đặt biệt là bé gái, vừa thấy liền không đi đường được.”
Kim nãi nãi trừng mắt nhìn cô một cái: “Phải! Lúc cháu còn nhỏ, ta thấy cháu liền không đi được.”
Tiếu Tiêu cười: “May mắn trước đây cháu gặp được bà!” Cô là cô nhi, nếu không có Kim nãi nãi thu nuôi, nào có thoải mái như ngày hôm nay?
Một lát sau, người phụ nữ trung niên bưng một mâm bánh bích quy tới, nói: “Ăn cái này không bị tổn thương nha.”
Kim nãi nãi cầm một cái đưa cho Đang Đang, tự tay đút cho Đinh Đinh, nói với Kiều Kiều: “Cháu lớn rồi, tự mình ăn nha.”
Kiều Kiều cười: “Cháu biết cháu lớn không được ưa thích, bà nội cố ôm em trai em gái đi.” Sau đó đi lấy bánh bích quy ăn.
Tiếu Tiêu muốn trừng bé. Nha đầu kia có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Bà cố nội này cũng không phải bà nội bình thường!
Kim nãi nãi cười rỗ lên, hiển nhiên rất thích Kiều Kiều. Bà hỏi Uyển Tình: “Tên đứa bé là gì?”
“Đinh Đinh, Đang Đang…….” Uyển Tình nói xong, mặt cứng đờ, này tên gọi có nghĩa gì?
“Đây là nhũ danh sao?” Kim nãi nãi ngạc nhiên hỏi, “Đinh Đinh Đang Đang, cái tên này khi gọi lên nghe được, rất thanh thúy.”
Uyển Tình xấu hổ cười: “Tôi cảm thấy kêu rất đáng yêu.”
“Rất đáng yêu.” Kim nãi nãi nói, “Bộ dạng càng đáng yêu, rất xứng với cái tên đáng yêu này!”
Kim nãi nãi ôm Đinh Đinh không chịu buông tay, giữ bọn người Uyển Tình lại ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình nói với Tiếu Tiêu: “Trong cửa hàng có một người……”
Chương 487: Anh trai của Miểu Miểu(1/3)
Tiếu Tiêu nói: “Vậy cô quay về đi, tôi ở đây trông đứa nhỏ.”
Uyển Tình nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đang Đang đang lắng nghe bà nội Kim kể chuyện xưa, nói: “Vậy làm phiền cô, đừng để bọn chúng làm phiền đến người lớn.”
“Yên tâm đi.” Tiếu Tiêu nói.
Sauk hi Uyển Tình đi xa, Tiếu Tiều đến phòng ở phía sau sân bay, nhìn thấy hai người đàn ông đang kiểm tra máy bay trực thăng. Cô đi qua hỏi: “Cái này các người yên tâm chứ? Nói với các người cô ấy thực sự rất đợn giản, làm sao có thể có vấn đề?”
“Chỉ là có chút lo lắng!” Một người đàn ông nói, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy, con gái của cô ta sẽ hái hoa vàng đi? Chứ không phải biết phu nhân thích bé gái, là cô ý đi?”
Tiếu Tiêu cả giận nói: “Là Kiều Kiều bọn họ dẫn tới, ý của anh là tôi có mưu đồ gây rối?”
“Tôi không có ý này.” Người đàn ông giải thích, “Dù sao sau này cô cũng chú ý một chút, không nên tùy nhiện nhận người vào trong nhà. Nếu không may lão phu nhân xảy ra chuyện, chúng ta phải làm như thế nào?”
Tiếu Tiêu thở dài: “Được rồi được rồi…….Hôm nay cô ấy đã nói với tôi làm xong sẽ đi, các anh có thể yên tâm đi?”
“Vậy là tốt rồi.” Hai người đàn ông gật đầu. Bọn họ phụng mệnh chăm sóc, bảo vệ lão phu nhân, cũng không hi vọng có gì ngoài ý muốn, bằng không cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không đền được.
Qua vài ngày, Uyển Tình làm xong Uông Uông, buổi tối vui vẻ đưa tới trước mặt Đinh Đinh. Đinh Đinh vừa thấy, chạy từ trên giường xuống: “Uông Uông.”
Đang Đang nghe thấy tiếng kêu lớn của Đinh Đinh, ghét bỏ nói: “Em là con chó nhỏ!”
Đinh Đinh sửng sốt, quay đầu nhìn nó: “Anh mới là con chó nhỏ!”
“A, không nên đánh nhau.” Uyển Tình thấy tình thế cấp bách vội kéo bọn chúng ra, không biết làm sao với hai tiểu tổ tong này, nơi nào cũng đối nghịch nhau, nhưng một khắc không thấy, liền sốt ruột hỏi cô: “Mẹ, anh/ em đâu rồi?”
Sao cô lại sinh ra hai đứa nhỏ như vậy.
Đang Đang thấy Đinh Đinh bĩu môi, bản thân cũng chu miệng, các đầu ngón tay đan vào nhau, một lát sau ngẩng đầu nói: “Em không cần tức giận…..”
“Nói xin lỗi.” Đinh Đinh bất mãn nói.ai muốn đọc trước liên hệ
Đang Đang không chịu nói.
Hốc mắt Đinh Đinh đỏ lên: “Anh hai hỏng, không để ý đến anh nữa…….”
“Được được được rồi, xin lỗi.” Đang Đang lập tức lau nước mắt cho em gái.
Đinh Đinh ôm lấy con cún con trên tay Uyển Tình: “Đây là của em, không cho anh.”
Đang Đang nhăn cái mũi: “Anh mới không cần.” Bé mới không thích những thứ ngây thơ như thế này, hừ!
Đinh Đinh nhéo nhéo chú cún trong lòng, nhìn Uyển Tình: “Tại sao nó lại không kêu…...”
Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như thế nào.
Đinh Đinh nói: “Con biết, Uông Uông mất……” Nói xong tưởng vứt bỏ “Uông Uông”, nhưng lại luyến tiếc.
Uyển Tình nói: “Uông Uông còn, chẳng qua ở một nơi khác.”
“Ở đâu vậy?”
“Uh….nước U Linh.”
Đinh Đinh nằm gối đầu lên gối, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô. Uyển Tình thấy bé lắng nghe, tiếp tục nói: “Ở nước U Linh, ở rất xa. Nơi đó có rất nhiều động vật, có chú cún như Uông Uông, cũng có con mèo nhỏ, con ngựa nhỏ rất nhiều…..”
Uyển Tình bắt tất cả các tế bào hoạt động, qua 20 phút, đứa nhỏ ngủ. Cô thở ra hơi, xem ra mỗi lần bé đi ngủ đều cần phải kể chuyện xưa, ngày mai phải đọc rồi ghi nhớ lại đồng thoại Andersen và Green mới được. Không biết đứa bé ba tuổi nghe có hiểu không? Nếu không thì cô mưa mấy quyển truyện cổ tích đi?
Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Đinh Đinh quấn lấy cô muốn cô kể chuyện xưa, những chuyện khác lại không muốn nghe, lại chỉ muốn nghe chuyện về Uống Uông ở nước U Linh. Uyển Tình vội chạy, có phải đứa bé đến thế giới này vì muốn tra tấn cô không? Viết chuyện xưa không phải là người bình thường có thể làm được?
Bất quá nhìn hai mắt tràn ngập hi vọng của con gái, con trai đã đứng chờ đợi ở bênh cạnh, cô đành phải nhận mệnh thôi! Ô ~~~~~~
Qua hai năm, trong thôn xảy ra một chuyện lớn ___rốt cuộc nơi này cũng phải khai phá, nghe nói là anh trai Miểu Miểu xây dựng. Đừng nói trong thôn, toàn bộ trấn, trấn lân cận, hơn một nửa thị trấn đều sôi trào lên.
Uyển Tình thật ra không có nhiều cảm giác lắm, dù sao cô cũng không phải một phần ở đây, một ngôi nhà nào, rất nhanh phải ly khai, vô luộn có khai phá như thế nào, đều không có đóng góp hay lợi ích nào của cô. Cô cứ đi làm theo lẽ thường, lấy tiền lương trả nợ, giao tiền thuê nhà.
Kiều Kiều còn chưa có đi học, mỗi ngày đều đi cùng Đinh Đinh Đang Đang tới Văn gia. Tháng giêng còn chưa kết thúc, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi pháo, Uyển Tình sợ Đinh Đinh Đang Đang cũng chơi, liền dặn dò cẩn thận, để cho Kiều Kiều trông hai đứa nhỏ.
Chạng vạng, Uyển Tình cùng Tiếu Tiêu tới Văn gia đón con. Đi vào trong Văn gia, thấy ông chủ Văn đang giết gà.
Tiếu Tiêu hỏi: “Con gái của tôi đâu!”
“Đầu Gỗ mang ra ngoài chơi diều.” Ông chủ Văn nói, “Đầu Gỗ khó có thể quay về một chuyến, ông nội nói tôi nấu cơm, người một nhà ăn cùng nhau, cô cũng lưu lại đi?”
“Uyển Tình còn chưa có ăn cơm đâu, chúng ta quay về trong cửa hàng ăn đi!” Tiếu Tiêu nói, xoay người đi lên đồi, “Chơi diều ở nơi nào?”
“Đi về hướng kia đi.” Ông chủ Văn chỉ một chút, “Để Uyển Tình ăn ở nơi này đi.”
Uyển Tình nói: “Người nhà của các người ăn cơm với nhau, tôi ở lại xem náo nhiệt gì? Chị Tiếu Tiêu lưu lại đi, em mang đứa nhỏ đến cửa hàng, nếu không chỉ có một mình A Sanh.”
“Nói sau đi.” Tiếu Tiêu không kiên nhẫn nói.
Đi lên trên đồi, đi qua mấy cánh đồng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Kiều Kiều và Đinh Đinh Đang Đang.
Kiều Kiều đang chơi diều, gió thổi khiến cho tóc của cô bé bay toán loạn. Uyển Tình thấy gió lớn, nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đang Đang, thấy hai đứa đều đang đội mũ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đinh Đinh Đang Đang đứng ở bên cạnh một người đàn ông mặc áo lông màu xám, người đàn ông ngồi trên mặt đất, chơi diều với bọn chúng.
Uyển Tình thấy giọng hỏi Tiếu Tiêu: “Đó là em trai của ông chủ Văn?”
“Em họ.” Tiếu Tiêu nói, đi qua gọi, “Kiều Kiều!”
Đinh Đinh Đang Đang quay đầu, thấy Uyển Tình, vui vẻ chạy tới: “Mẹ___”
“Ai! Hai đứa cẩn thận một chút!” Uyển Tình kêu lên, “Đừng đạp lên lúa mạch!” Đây là đất của Từ gia, người khác giẫm lên sẽ không sao, cô giẫm hỏng sẽ mất mạng!
Trên tay Đinh Đinh ôm con cún bằng bông, vui vẻ bổ nhàu vào lòng cô: “Mẹ, con chơi thả diều, bay còn cao hơn anh hai.”
“Đều là chú thả.” Đang Đang bất mãn nói.
Đinh Đinh đá anh mình.
Uyển Tình vừa định ngẩng đầu nói cảm ơn với em họ của ông chủ Văn, thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau, vội vàng kéo, sau đó nghe thanh âm kinh ngạc của người đàn ông: “Uyển Tình?”
Uyển Tình ngẩn ra, cảm giác giống như bị sét đánh. Cô mạnh ngẩng đầu, thấy được khuân mặt của em họ ông chủ Văn.
“Văn Sâm?” Cô thở dốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã.
Văn Sâm nắm diều, nhìn đứa nhỏ trong lòng cô, mạnh một chút, diều bị đứt dây, bay ra xa. Kiều Kiều kêu lớn, những anh không có nghe vào, hỏi Uyển Tình: “Cô là……Vợ của Từ Trọng?”
Uyển Tình cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy nói: “Anh……Anh là anh trai của Miểu Miểu?” Văn Sâm, Văn Miểu…….Ông chủ Văn đều là họ Văn, cô nên sớm nghĩ đến! Nên sớm nghĩ đến!