Chương 15
Vừa mới tự chán ghét mình, Thụy Hiên liền đạt cao trào, điều này càng khiến hắn thêm ghét bản thân. Hận không thể đâm đầu chết, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Như thế nào lại mau cao trào vậy? Ngươi không phải muốn nhịn sao? Nhẫn cho ta xem a!
Ngô…dừng tay!!! Dừng tay…!!
Môi đỏ mọng bị che lại, hai túi nơi phân thân bị luật động, tiểu huyệt bị xâm nhập, nước mắt Thúy Hiên rốt cuộc nhịn không được mà chảy xuống.
Bởi vì quan hệ trong nước, ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên thực dễ dàng tiến vào cơ thể Thụy Hiên, nhưng một lần liền tiến vào ba ngón.
Ô…. – Nước mắt cuồng chảy, Thụy Hiên khó chịu nhẹ nhàng giãy giụa.
Khóc sao? Có cái gì mà khóc? Là vì rất hưng phấn sao….? – Mộc Dĩnh Nhiên động ngón tay, tìm điểm mẫn cảm quen thuộc.
Ân…a… – Mộc trận khoái cảm đột nhiên xuất hiện làm Thụy Hiên không tự giác rên rỉ ra tiếng.
Xem ra tìm được rồi! Cho ngươi kích thích một chút…. – Mộc Dĩnh Nhiên ác ý trừu sáp điểm mẫn cảm của Thụy Hiên, nụ cười trên mặt ngày càng sâu sắc.
Không…ân…a..dừng tay…a…dừng tay – Thụy Hiên thừa nhận cảm giác này làm người ta vừa thống khổ vừa khoái cảm, rên rỉ không thể dừng lại.
Không được a…nếu ta dừng tay, có người sẽ chịu không nổi – Mộc Dĩnh Nhiên ngừng kích thích ra vẻ vô tội nói – Bất quá ngươi bảo ta dừng tay, ta liền dừng tay…nhưng đừng có cầu ta a!
Ta sẽ không…sẽ không… cầu xin ngươi – Thụy Hiên thật vất vả mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
Hảo, hảo, là ngươi nói…. – Ngón tay Mộc Dĩnh Nhiên lui ra, cũng đình chỉ luật động phân thân.
Ân… – Kì lạ… vì sao trong lòng lại nổi lên cảm giác trống rỗng? Loại cảm giác này hảo chán ghét….
Thụy Hiên nằm lên thành dục dũng, vô ý thức cắn dục dũng, hy vọng làm loại cảm giác này biến mất.
Hắn cứ như vậy cùng Mộc Dĩnh Nhiên nhìn nhau giằng co, nhưng cơ thể lại bắt đầu đứng lên, cái mông vặn vẹo đến lợi hại.
A… thật là khó chịu… không được…không được… – Thụy Hiên không thể cắn tiếp dục dũng, cả người khoa trương vặn vẹo.
Không được cái gì? – Mộc Dĩnh Nhiên ác ý thổi khí bên tai Thụy Hiên.
Không…không biết… – Ánh mắt Thụy Hiên tan rã – …..A….ta…ta muốn…muốn…
Muốn cái gì? – Mộc Dĩnh Nhiên hưng phấn hỏi.
Muốn…muốn cái gì…? – Ánh mắt Thụy Hiên càng thêm tan rã, năng lực tự hỏi cũng giảm đi rất nhiều.
Gọi ta chủ nhân, ta liền cho ngươi biết ngươi muốn gì – Mộc Dĩnh Nhân ôm lấy Thụy Hiên, cố ý đè cái lỗ nhỏ nhắn trên phân thân sớm đứng thẳng của Thụy Hiên.
Ô….ta muốn…
Kêu chủ nhân – Mộc Dĩnh Nhiên uy hiếp.
Chủ….chủ nhân… – Thụy Hiên điên cuồng lắc đầu, nhẹ nhanh kêu.
Nói ngươi muốn ta tiến vào tiểu huyệt đói khát của ngươi… – Mồ hôi lạnh của Mộc Dĩnh Nhiên chảy xuống, y dụ dỗ nói.
Ta…ta muốn…muốn ngươi…tiến..vào…tiểu huyệt…đói khát…của ta…
Thụy Hiên không biết mình đang nói gì, chỉ biết hành động theo bản năng.
Dùng sức tiến vào, đem ngươi lộng hỏng cũng không quan hệ.
Thụy Hiên gật đầu đứt quãng đáp lại, dễ dàng nói ra câu nói làm người ta không thể chịu được.
Tốt lắm – Mộc Dĩnh Nhiên vừa lòng cười, như có tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái tiến vào cơ thể Thụy Hiên.
Bắt đầu hành động điên cuồng xâm lược.
A a a …chậm…chậm… quá nhanh…quá nhanh…muốn chết…
Thụy Hiên điên cuồng khóc, không thể ngừng tiếng rên rỉ cùng thỉnh cầu.
Trên mặt Mộc Dĩnh Nhiên nổi lên nụ cười đầy tà khí, không tính buông tha hắn.
Qúa nhanh…a …a ….muốn phá hư – Thụy Hiên che mặt điên cuồng lớn tiếng khóc, khoái cảm quá sức như sóng biển từng hồi từng hồi vùi lắp hắn, cắn nuốt hắn.
Đột nhiên bả vai Thụy Hiên truyền đến một trận đau đớn. Mộc Dĩnh Nhiên khi đạt tới cao trào liền hung hăng cắn Thụy Hiên, cho dù miệng truyền đến mùi máu tươi cũng không nhả ra.
Thụy Hiên vì đau mà hét chói tai, mặc cho bóng tối bao phủ chính mình.
Máu đỏ tươi hòa tan vào nước.
Mộc Dĩnh Nhiên nhả ra, hôn Thụy Hiên đang nằm trong lòng mình, ôm hắn ra khỏi dục dũng, đi đến phòng trên lầu.
Không lâu sau trên lầu lại lần nữa truyền đến tiếng Thụy Hiên kích tình rên rỉ cùng hơi thở hỗn loạn của Mộc Dĩnh Nhiên.
Này qua một đêm vô độ Mộc Dĩnh Nhiên mới buông tha Thụy Hiên.
anh Nhiên vừa mặt dày vừa vô sỉ nghiện S&M =]]]