Chương 110 - 111: : Nàng cứ như vậy muốn thư bỏ vợ sao (4-5) (18+)
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
Choáng. . . Lên phải thuyền giặc rồi. . .
Đột ngột cảm thấy trên người mát lạnh, nguyên bản nội y bên trong bị giật ra? Nói đùa cái gì vậy? !
"Cái kia Vương. . . Ừ. . ."
Đêm xuân phù dung trướng ấm, du dương không ngớt.
Đủ bảy ngày bảy đêm không được bước ra khỏi phòng ngủ. . .
Sáng sớm ngày thứ tám.
Trên giường, Khúc Đàn Nhi miễn cưỡng quét quét thân thể của mình, dấu hôn cũ mới đè lên nhau, khắp nơi đều có thể thấy được, thật có chút vô cùng thê thảm.
Cái tên khốn kiếp Mặc Liên Thành có phải quá lâu nhu cầu bất mãn? ! Bát Vương Phủ không phải có một đống nữ nhân lớn nhỏ sao? Chẳng lẽ là bày biện cho đẹp mắt thôi? ! Đúng là tên khốn kiếp, tuy nhiên thân thể không phải của nàng, nhưng linh hồn là nàng, cảm giác vẫn có. . .
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình bảy ngày trước có chút ngây thơ.
Cái gì thân thể không phải mình chứ? Chí ít trước mắt nàng không có cảm thấy cái kia một chút không phải. . .
Mà Mặc Liên Thành đáy mắt chưa bao giờ có hào quang loé sáng như vậy, bên môi ý cười, cũng không đạm mạc giống như thường ngày, có một tia ấm áp cùng ôn nhu không nói rõ được. Đứng dậy, lấy áo, đi giày, hàng loạt động tác làm vô cùng sảng khoái, nước chảy mây trôi.
Mạt, đứng lặng yên trước giường, dãn gân cốt một cái, ngũ quan nghiêng nước nghiêng thành, càng phát ra xuân phong đắc ý.
"Vương Gia. . ." Khúc Đàn Nhi rảnh rỗi nhìn hắn làm một chuỗi hoạt động, toàn thân mỏi eo đau lưng đến muốn đoạt mạng mà, đoán chừng hai ngày không thể xuống giường được, nhưng mà dù có mệt mỏi thế nào, nàng vẫn còn nhớ kĩ trọng điểm nào đó, vội vàng từ trong chăn duỗi ra một đôi tay nhỏ tinh khiết trắng như ngọc, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Đem thư bỏ vợ lấy ra đây."
Vì thư bỏ vợ, nhẫn đi.
Không ngờ, Mặc Liên Thành nhàn tản quay đầu, thanh tú như vẽ mi phong vẩy một cái, "Bản Vương không hài lòng, lần sau lại một lần bảy đêm bàn lại."
Vân đạm phong khinh tuôn ra câu tiếp theo, gấm tay áo phất một cái, sải bước rời đi!
Khúc Đàn Nhi cả người ngốc trệ tại chỗ.
Không dám tin! Vừa mới hắn nói cái gì?
Sững sờ mấy giây
"Mặc Liên Thành, ngươi đúng là một tên vương bát đản! ! ! ! ! Hố ta? Dám lừa ta? ! . . ."
Tiếng rống lớn tại Tuyết Viện xa xa quanh quẩn. . . Kéo dài bên tai không dứt.
Sau nửa canh giờ.
"Chủ tử, Doãn phu nhân tới gặp ngài." Kính Tâm ở ngoài cửa bẩm báo.
"Không gặp!"
Một lát sau.
"Vân phu nhân đến, chủ tử."
"Không thấy, hết thảy cho các nàng cút! ! . . ." Bịch bịch bịch, trong phòng các loại âm thanh đập đồ vật phát tiết truyền ra.
Nửa ngày sau.
Sương Viện Thư Phòng.
Vu Hạo vội vã tiến đến, đứng ở một bên, còn chưa mở miệng.
Mặc Liên Thành ngồi tại trước thư án, khinh để bút xuống, ngước mắt mỉm cười hỏi: "Vương Phi thế nào?"
"Hồi chủ tử, Vương Phi cuối cùng cũng an tĩnh lại, cũng bắt đầu ăn rồi." Vu Hạo biểu lộ cũng quái lạ, âm thầm quan sát phản ứng của chủ tử, "Hôm nay có mấy vị phu nhân muốn gặp Vương Phi, Vương Phi cự tuyệt toàn bộ."
"Ừm, những nữ nhân này, thật không quá an phận."
"Có thể là chủ tử, ngài " hắn không rõ chủ tử đột nhiên tại sao lại làm việc mất lý trí như vậy.
Mặc Liên Thành liếc mắt nhìn hắn, cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi cười khẽ, nói: "Có phải thấy rất khó hiểu không? Không có lý do gì cả. Chỉ là muốn. . . Tự nhiên tùy hứng một lần, như nàng nói a."
Phải rồi, nàng không phải bảo hắn tùy hứng một lần sao?
Vậy hắn liền tùy hứng một lần, không cần phải giả vờ gì nữa.
Vậy nên hậu quả, tự nhiên muốn nàng gánh chịu một chút.
Bởi vì, hắn bản tính cũng không tốt đi. . .
"Tin tức phong tỏa sao rồi?" Mặc Liên Thành hỏi.
"Sự việc bảy ngày tại Tuyết Viện, trước mắt cũng chưa có truyền ra lời đồn nào bất lợi. Đối với bên ngoài cũng chỉ là nói, Vương Phi gần đây thân thể có chút khó chịu, chủ tử ngài ở tại Tuyết Viện dốc lòng chăm sóc bảy ngày. Bây giờ đã không còn đáng ngại."
"Ừm, rất tốt. Nhưng mà nếu nàng nghe được. . ." Mặc Liên Thành khóe miệng không tự chủ được giương nhẹ, tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nổi giận đùng đùng, tâm tình không khỏi vui sướng một trận.
Hắn phất phất tay để Vu Hạo lui xuống.
Vẫn tiếp tục vẽ.
Chỉ là người trong bức họa chính là gương mặt nhỏ đang nổi giận đùng đùng. . .
Chạng vạng tối. Tuyết Viện.
Khúc Đàn Nhi cuối cùng xuống giường ăn cái gì đó, nhưng phòng ngủ trừ Kính Tâm ra, còn lại cấm không cho ai tiến đến, kể cả Nguyệt Lạp và Tiểu Duy.
"Ta bị bệnh liệt giường? Hắn chăm sóc ta bảy ngày? Trong phủ truyền như thế sao?" Khúc Đàn Nhi đập bộp đôi đũa lên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ, nếu Kính Tâm không ngăn lại thì muốn lật cái bàn.
"Chủ tử, tỉnh táo!" Kính Tâm một mặt bình tĩnh nói.
Toàn bộ Tuyết Viện, cũng chỉ có nàng ta biết bảy ngày này xảy ra chuyện gì, hầu hạ Khúc Đàn Nhi cũng là nàng ta. Đồng thời, cũng cảnh cáo Vu Hạo không cho phép nói lung tung. Nói đến đây mới thấy, thân là nha hoàn kiêm tỷ muội, nàng cũng thấy tâm tình phức tạp, được Vương Gia sủng ái, rõ ràng là một việc đáng ăn mừng, nhưng sao chủ tử lại trông cực kỳ phẫn nộ.
Nàng không thể hiểu nổi. . .
Khúc Đàn Nhi khuôn mặt nhỏ cực độ xoắn xuýt.
Đã chịu thiệt lại còn bị hố đến thảm như vậy?
Tự cho là thông minh như vậy, tại sao lại gặp một tên sói gian ác chơi xỏ?
Mặc dù tức giận nhưng nàng không thể không bội phục thủ đoạn của người đó, hố nàng, còn không cho phép nàng lên tiếng? Đồng thời còn rêu rao ra ngoài hình tượng phu quân tốt? Nếu nàng làm ầm lên, quả thực là không biết sống chết, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nói một tiếng: Vương Phi bị bệnh điên. . . Như vậy nàng sau này, đừng nói nghĩ tới sống yên ổn.
Nàng sẽ không điên, cũng bị cầm tù đến điên mất, có phải hay không?
Huống chi, nàng vốn là vương phi của hắn, thị tẩm tại thời cổ đại không thể bình thường hơn được, làm sao mà làm loạn lên đây, cuối cùng đối với nàng đều không có lợi.
Khốn nạn! Ủy khuất chết mất thôi.
"Chủ tử. . ." Kính Tâm lo lắng.
Khúc Đàn Nhi hít sâu, chậm rãi tỉnh táo lại. Nàng vỗ bả vai Kính Tâm, ngược lại an ủi: "Kính Tâm, đừng lo lắng. Ta hiện tại rất tốt. Suy nghĩ một chút, bảy ngày bảy đêm này cũng không có chuyện gì to tát, cứ coi như là ta đi chơi nữ phiếu (trai bao), được một tên Vương Gia hầu hạ đi? Mà khoan đã! Kỹ thuật nát chết, không đáng tiền chút nào."
Ngoài cửa sổ.
Vu Hạo bả vai run lên, khóe miệng giật một cái, nhanh chóng ẩn thân chạy về phía Sương Viện.
Hắn cực kỳ hoài nghi, nếu lời này truyền đến bên tai tên nào đó sẽ như thế nào?
Hắn mười phần mong đợi. . .
Thời gian vội vã, chớp mắt qua ba ngày.
Bát Vương Phủ, tất cả như thường, chỉ là hạ nhân bên dưới đồn đại, nói Vương Phi bệnh nặng, khả năng ở nhân thế không còn lâu. Mà Tuyết Viện, cũng không có gì thay đổi, vẫn là xin miễn thăm viếng.
Hôm nay sáng sớm, ngày mới vừa sáng, Khúc Đàn Nhi đã ở trong phòng đủ, cuối cùng lần đầu tiên đạp ra khỏi phòng.
Vẫn một gương mặt tuyệt mỹ, ôn nhu thanh tao lịch sự, hồng nhuận phơn phớt vô song, không hề có vẻ bệnh nặng một chút nào? Lập tức gần nửa tháng, lời đồn đại Vương Phi bệnh nguy kịch tự sụp đổ.
Khúc Đàn Nhi nhốt bản thân mấy ngày, cũng coi như muốn rõ ràng, không còn xoắn xuýt chuyện này nữa. Huống chi lúc ấy, cũng là nàng sốt ruột cầu thư bỏ vợ, lại thêm tên Mặc Liên Thành kích động. Cũng coi như đánh rắm một cái thôi, thả xong, liền không thấy nữa. Nếu bảy đêm thị tẩm chuyện này náo loạn ai cũng biết thì chỉ có nàng mất mặt. Lại nói tương lai nếu nàng thật sự trở lại thế kỷ 21, mà nguyên bản "Nàng" (tiểu thư KĐN thật) cũng có thể trở về, cũng khó mà làm người phải không?
Nghĩ như vậy, nàng ngược lại cảm thấy có chút vui.
Khúc Đàn Nhi sáng sớm tự nhiên bước ra cửa, không phải không có việc gì. Mang theo Kính Tâm trực tiếp muốn xuất phủ.
Có một số việc, trước tiên làm thỏa đáng đã rồi nói tiếp.