Chương 11 - Hoa rơi hữu ý

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hiếm khi Lạc thiếu gia thức dậy sớm như thế.

Chàng ngồi trước bàn ăn trong khách điếm, tâm trạng vui vẻ thưởng trà ngoạn cảnh.

Lúc Ngũ Thập Lang đi xuống, chàng đang cười tươi tắn nghe thuộc hạ bẩm báo tình hình tra xét.

"Lão Hắc, trạm tiếp theo của chúng ta sẽ là Lai Thành, ngươi thu thập thêm thông tin về nơi đó cho ta". Lạc đại thiếu gia đặt hai ngón tay lên bàn, nho nhã lên tiếng: "Còn nữa, sau khi quay về sơn trang, ngươi phải theo sát Ngưu đại thẩm giúp ta, ta cảm thấy gần đây đại thẩm có chút kì lạ".

Sắc mặt lão Hắc ngay lập tức nghiêm nghị lại, gật đầu lia lịa.

"Còn nữa, đại thẩm nói muốn thôi việc đến vùng Ba Thục tìm người thân". Lạc thiếu gia nhàn hạ tựa lưng vào bức tường phía sau, cười nói: "Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nghe thấy đại thẩm nhắc tới người thân gì hết, cho nên, ngươi hãy cùng Tiểu Bỉnh, Tiểu La về vùng Ba Thục cùng đại thẩm."

Lão Hắc vội vã lên tiếng: "Thế nhưng thiếu trang chủ, thuộc hạ...".

"Ngươi không cần phải lo lắng, bên cạnh ta đã có Thập Tam Kị, bọn họ đều là các cao thủ". Lạc thiếu gia nhanh chóng chặn họng lão Hắc rồi nở nụ cười rạng rỡ. "Sự việc không thể để chậm trễ, ngươi lên đường luôn đi!"

Lão Hắc đứng ngoài cửa, mắt đẫm lệ nói lời tiễn biệt, trước khi lên đường không quên lườm Ngũ Thập Lang một cái, lén đập tay lên vai cô rồi đưa lời uy hiếp: "Thiếu gia nhà chúng ta tấm lòng Bồ Tát, nhìn thấy mấy con chó, con mèo yếu ớt bên đường cũng đều tỏ lòng thương xót. Cô dừng thấy thiếu gia dễ mềm lòng mà bám chặt lấy không chịu buông!".

Lão Hắc hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng nói tiếp: "Trong sơn trang chúng ta, có không biết bao nhiêu đại mĩ nhân yêu thích thiếu gia, cô chẳng thể nào bì được đâu."

Ngũ Thập Lang gật dầu lia lịa, vừa vẫy vẫy chiếc khăn trong tay vừa nói: "Ừm, lão Hắc, huynh cứ yên tâm lên đường nhé, ta hứa với huynh, tất cả những việc hậu sự khác, ta sẽ thu xếp đàng hoàng cho huynh."

Cô nói với thái độ vô cùng chân thành, khiến cơ mặt lão Hắc không ngừng co giật, lại tức giận lườm cô thêm cái nữa rồi mới nhảy lên ngựa, ra roi lên đường.

"Tiểu Ngũ Thập, nếu ta là cô thì sẽ thay bộ trang phục màu đen trên người đi". Không biết từ lúc nào, Lạc Cẩm Phong đã đứng ngay sau lưng Ngũ Thập Lang, đưa ngón tay chọc lên vai của cô, khẽ khàng cất tiếng: "Cô mặc đồ đen trông cứ như đang để tang vậy."

Chàng vừa nói dứt lời, cô liền bất giác trong đầu hiện lên cảnh tượng chẳng lành.

Ngũ Thập Lang đắn đo do dự rồi hỏi lại: "Thực sự trông giống vậy sao?"

Lạc thiếu gia gật gật đầu, lén lấy chiếc khăn tay màu trắng đặt lên vai cô mà không để lộ chút sơ hở nào rồi nói: "Nhớ lấy, sau khi thay y phục xong thì rửa mặt đi, khuôn mặt cô đang lom lem đầy nước miếng đấy!"

Ngũ Thập Lang nhanh chóng đưa tay lau mặt rồi ngượng nghịu phân trần: "Ta đã rửa qua mặt rồi mà."

Lạc thiếu gia nhếch miệng mỉm cười, sau đó quay người cô lại, vẫy vẫy tay, một người hộ vệ lập tức dâng lên một bộ trang phục nữ nhi màu tím nhạt.

Bảo Vật Gi­ang Hồ

"Đi đi, ta cho cô thời gi­an một tuần trà, tốc độ phải thật nhanh đấy!". Chàng khẽ đẩy người cô về phía trước. Ngũ Thập Lang chán nản, đón lấy bộ trang phục nữ nhi từ tay chàng rồi quay người bước lên lầu.

Cô bước rất nhanh, vừa đi vừa đưa tay lên lau mặt chẳng khác gì trẻ con.

Lạc thiếu gia đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ngũ Thập Lang thần tốc lên lầu, cho tới khi hình bóng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt chàng cũng tắt theo, sắc mặt trầm lại, tay cầm chiếc khăn thêu đặt trên vai Ngũ Thập Lang khi nãy, chàng quay đầu hạ lệnh: "Kị Nhất, ngươi xem xem mùi hương trên này có lai lịch như thế nào!"

Ngay lập tức, người hộ vệ có tên Kị Nhất liền bước tới gần, cung kính đón nhận chiếc khăn tay, nhún chân một cái rồi bay vút ra ngoài.

"Kị Nhị, ngươi đi theo bọn Lão Hắc đến vùng đất Ba Thục, có tình hình bất thường thì phải thông báo ngay tức khắc!"

Hộ vệ áo đen Kị Nhị hoài nghi hỏi lại: "Thiếu Trang chủ, lão Hắc huynh ấy...?"

Lạc Cẩm Phong quay người lại, ngồi xuống bàn nhác ly trà dùng chiếc nắp gạt gạt miệng ly, thản nhiên nói: "Hắn ta không phải là lão Hắc nên ta nghĩ cách điều hắn đi nơi khác."

Kị Nhị không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Thiếu Trang chủ quả nhiên mưu mô hơn người, có điều tại sao người lại biết được chuyện này ạ?". Hắc Y Thập Tam từ nhỏ lớn lên cùng Lạc Cẩm Phong, cho nên cũng ở gần bên chàng hơn bất cứ những cận vệ nào khác.

Lặc Cẩm Phong u sầu cất tiếng trả lời: "Cho dù có thuật dịch dung cực kì tinh diệu thì sao chứ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài giống hệt thì tất cả những điều còn lại chẳng giống chút nào, không có lấy một chút đạo đức nghề nghiệp, ngay đến việc làm một gián điệp cũng thất bại!"

Chàng nắm lấy chiếc ly đầy cảm khái, tiếp tục phẫn nộ tự nhủ: "Không ngờ lão Hắc lại không xem trộm cuốn Danh mục tình thế mà bổn thiếu gia cố tình để quên lại trên xe. Một sơ hở lớn như vậy mà cũng để xảy ra được." Chàng phẫn nộ quay đầu lại hỏi tiếp: "Bọn người ở Bảo Thiêm Cung đều cho rằng bổn thiếu gia là một tên ngốc hay sao?"

Lạc thiếu gia tức đến mức trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Bọn chúng dám khiêu khích bổn thiếu gia như vậy thì bổn thiếu gia sẽ không khiếm tổn thầm lặng nữa nhất định phải gặp mặt bọn chúng một lần."

Thiếu gia, người thực sự cảm thấy mình rất khiêm tốn và thầm lặng sao? Chẳng phải người vẫn luôn tìm cơ hội để tỏa sáng ư?

Kị Nhị cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào, lặng lẽ lui về phía sau chỉ muốn hét lên trong lệ nhòa: "Được đấy, Bảo Thiềm Cung, coi như bọn ngươi lợi hại, ăn không ngồi rồi phái một tên gián điệp không chuyên nghiệp đến, khiến bọn ta lần này phải chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi rồi."

o0o

Trên con đường ngoằn ngoèo có hai vị công tử mồi hôi nhễ nhại rệu rã bước đi.

"Lãnh Vô Song, ta đồng ý đi cùng huynh, không có nghĩa là phải nhìn theo sắc mặt huynh mà sống đâu nhé."

Hôm nay, cuối cùng Đoạn đại thiếu gia cũng chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa, không còn mặc đồ đen mà thay sang bộ y phục màu lam nhạt, trên tấm áo bào có thêu một bông hoa mẫu đơn to tướng, vô cùng thích hợp với khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, đôi môi đỏ như hoa đào và hàm răng trắng đều như hạt bắp của chàng.

Lãnh Vô Song vẫn mặc bộ y phục màu đen, ở gần thắt lưng có thêu một chùm hoa la đằng bằng chỉ ánh kim, sau lưng đeo ba thanh kiếm, phần tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi.

Nghe thấy lời chỉ trích của Đoạn thiếu gia, chàng chẳng buồn quay đầu lại lạnh lùng lên tiếng: "Ta từ trước đến nay đều thế, nếu huynh không chịu được thì chọn đường cái quan mà đi!"

Trong lòng chàng lúc này đang vô cùng lo lắng, chỉ hận mình chưa khôi phục được khinh công mà bay thẳng đến Kim Lăng luôn.

Đoạn Thủy Tiên đột nhiên mất hết lý do để phẫn nộ, cười tít mắt, sáp lại gần, khẽ hỏi: "Huynh vội vã đến vậy, lẽ nào đã thực sự phải lòng nha đầu họ Tiêu kia rồi?"

Tuy ngoài mặt, Đoạn Thủy Tiên tỏ ra bình thản, không quan tâm nhưng thực chất ánh mắt chàng lại lộ rõ vẻ lo lắng, hoang mang.

Lãnh Vô Song lập tức sầm mặt lại, đôi mắt tỏa hàn khí run người, cất tiếng: "Phải thì đã sao? Mà không phải thì thế nào?". Chàng quay đầu sang, vừa hay nhìn thấy nét mặt không vui lộ rõ trong mắt của Đoạn Thủy Tiên, trong lòng đột nhiên trào dâng nỗi tức giận vô duyên vô cớ, ngữ khí theo đó mà lạnh lùng hơn trước.

Nhận ra tâm trạng của Lãnh Vô Song đã biến đổi, Đoạn Thủy Tiên mỉm cười nói tiếp: "Đương nhiên là không có gì liên quan đến ta, nhưng chắc chắn là có liên quan đến tên Lục Cẩm Phong kia rồi."

Lãnh Vô Song khẽ "hừm" một tiếng, bước chân lại nhanh hơn trước gấp mấy lần. Sau khi bước đi một hồi lâu, chàng đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng cao ngạo đáp lại Đoạn Thủy Tiên: "Con mắt thẩm mĩ của Ngũ Thập Lang không kém vậy đâu."

Chàng nói một cách vô cùng tự tin, ánh mắt tỏ rõ thái độ kiên định, chắc chắn.

Khuôn mặt Đoạn Thủy Tiên sầm hẳn lại, trong lòng càng cảm thấy không vui nhanh chóng guồng chân đuổi theo Lãnh Vô Song, đôi kiếm bạch ngọc sau lưng đập vào nhau liên tục phát ra những tiếng "tinh tang" lớn hơn. Sau khi đuổi kịp, Đoạn Thủy Tiên quay sang, thản nhiên bảo: "Chúng ta thực sự không phải lo lắng về Lạc thiếu gia, Ngũ Thập Lang không phải con người nông nổi như vậy."

Chàng không hề ý thức được mình vừa dùng hai chữ "chúng ta".

Lãnh Vô Song liếc qua nhìn, lạnh lùng "hừm" một tiếng rồi nói: "Cô ấy là người như thế nào, không cần huynh phải nói, ta đương nhiên tự biết."

Nói xong, Lãnh Vô Song mím chặt môi, đưa tay lau mồ hôi tiếp tục tăng tốc.

Đoạn Thủy Tiên vì câu nói đó mà chẳng còn chút tinh thần nào cả, đưa tay đặt lên ngực, tức khí đùng đùng nói: "Lãnh Vô Song, huynh có biết ta và tiểu thư nhà họ Tiêu có quan hệ như thế nào không?"

Lãnh Vô Song chẳng thèm dừng bước, sắc mặt không hề thay đổi tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Đoạn Thủy Tiên đợi một hồi lâu mà chẳng thấy "tình địch" có chút hứng thú nào trong lòng càng thêm tức tối, lại guồng chân đuổi theo đi ngang bên cạnh rồi cất tiếng hỏi: "Lẽ nào huynh không tò mò về quan hệ của ta với Ngũ Thập muội muội?"

Lãnh Vô Song không buồn liếc mắt sang, tiếp tục bước đi, lần này còn chẳng thèm "hừm" lấy một tiếng.

Thái độ lạnh lùng băng tuyết của Lãnh Vô Song lập tức khiến Đoạn thiếu gia không chịu nổi nữa, trong lồng ngực căng tràn nộ khí.

"Nếu huynh không tò mò thì ta cũng chẳng thèm nói nữa, chỉ cần huynh biết quan hệ giữa ta và cô ấy thân thiết hơn bất kì ai là được". Chàng mỉm cười rạng rỡ, vô cùng đắc ý hất vạt tóc trên vai sang một bên, chờ đợi phản ứng của Lãnh Vô Song.

"Huynh thật ồn ào!". Lãnh Vô Song nhíu mày, lạnh lùng quăng lại một câu rồi bước đi nhanh hơn trước.

Hả? Đoạn Thủy Tiên ngây thần người ra, vào lúc này, đáng lẽ hắn ta phải ghen lồng ghen lộn, sau đó nộ khí xung thiên mới đúng chứ!

"Huynh nói gì cơ?". Đoạn Thủy Tiên quyết không bỏ cuộc, cất lời hỏi tiếp.

Lãnh Vô Song lại cau mày, đưa ánh mắt lạnh giá tựa băng lướt nhìn Đoạn Thủy Tiên, lãnh đạm hỏi: "Quan hệ giữa hai người có liên quan gì đến ta?"

Đoạn Thủy Tiên chẳng biết trả lời thế nào, thẹn thùng cúi rạp đầu xuống bắt đầu nghi ngờ thứ tình cảm lúc đậm lúc nhạt, khi rõ khi không của Lãnh Vô Song và Ngũ Thập Lang.

Lãnh Vô Song cũng không nói gì, mặt không biểu cảm bứt lên phía trước với tốc độ nhanh như sao xẹt. Chàng thu bàn tay vào sau trong ống tay áo rồi nắm chặt lại, móng tay bấm vào sâu da thịt, lặng nghe nỗi đau đớn khôn tả đang đốt cháy trong tim.

Từ lúc ấy trở đi, hai con người với những nỗi muộn phiền riêng không còn cất lời nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Một trước một sau, lặng lẽ bước đi.

Con đường càng đi càng khúc khuỷu, nhỏ hẹp, ngay sát bên cạnh là vực thẳm sâu hoắm. Vì mấy hôm trước mưa tầm tã nên con đường càng thêm ướt át, trơn trượt, dễ ngã.

Thỉnh thoảng lại có vài hòn đá lăn xuống vực thẳm bên cạnh.

Khuôn mặt Lãnh Vô Song bỗng nhiên đanh lại, lưng áp vào núi, chậm rãi bước từng bước. Đoạn Thủy Tiên đi phía sau nhìn thấy trên đường đầy những bùn đất lầy lội, lại bất giác than dài một tiếng.

"Cho nên mới nói, ta rất ghét phải đi những con đường vừa nhỏ vừa hẹp." Đoạn Thủy Tiên cuộn tà áo lên thật cao rồi giắt vào thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi rồi cũng áp lưng vào vách núi, đi theo Lãnh Vô Song.

Lãnh Vô Song lạnh lùng quay lại nhìn Đoạn Thủy Tiên, không nói năng gì rồi lại tiếp tục bước đi.

Đất đá, cát bụi rơi từ trên đỉnh núi xuống càng ngày càng nhiều, có cả những hòn đá to hơn bàn tay. Chúng lướt qua người của Lãnh Vô Song và Đoạn Thủy Tiên, sau đó rơi xuống vực thẳm không nhìn thấy đáy ở bên cạnh con đường.

"Những hòn đó này là do con người dùng đao chặt ra". Lãnh Vô Song đưa tay bắt lấy một hòn, lạnh lùng nói rồi ngẳng đầu nhìn lên trên, quả nhiên thấy phía trên có mấy hắc y nhân đạng bận rộn ném đá xuống dưới. "Huynh dùng khinh công vượt qua trước đi."

Đoạn Thủy Tiên ngây thần một lúc rồi hỏi: "Vậy còn huynh thì sao?". Thực ra, chàng chẳng phải hảo tâm mà thực bụng lo lắng cho Lãnh Vô Song gì cả, có điều gần đây, mọi người đã bắt đầu nghi ngờ Ngự Kiếm sơn trang, bởi vì những sự việc quái dị đang xảy ra trên gi­ang hồ hầu như chẳng hề động tới Lãnh gia.

Ban đầu, Đoạn Thủy Tiên cho rằng đi cùng Lãnh Vô Song sẽ an toàn hơn đôi chút, ai mà ngờ được chúng lại ra tay ở nơi đường hẹp, vực thẳm này chứ?

"Ta sẽ tự mình đi qua đó". Lãnh Vô Song vẫn lạnh lùng như thường đáp, nhìn Đoạn Thủy Tiên vận khí, chân điểm vào vách núi, nhẹ nhàng bay qua đầu bên kia.

"Xoạt, xoạt, xoạt...". Đất đá, cát bụi từ phía trên rơi xuống ngày càng nhiều hơn, đá cũng to hơn trước đó.

Lãnh Vô Song rút thanh kiếm vàng sau lưng ra rồi vung tay múa kiếm, đẩy bật hòn đá to sắp sửa rơi lên vai mình. Vì không còn nội công nên mấy lần liền kiếm của chàng bị cong lại trước những hòn đá lớn rơi xuống với tốc độ kinh người.

"Lãnh Vô Song, đưa tay của huynh đây", Đoạn Thủy Tiên ở đâu kia con đường, đưa bàn tay của mình ra. Lãnh Vô Song dừng múa kiếm, đưa bàn tay của mình ra rồi từng bước từng bước đi qua bên kia.

Bỗng nhiên, một hòn đá to bằng khoảng một đứa trẻ năm tưổi lăn từ trên đỉnh núi xuống, khiến Lãnh Vô Song và Đoạn Thủy Tiên đều nhanh chóng rút tay lại. Hai người còn chưa kịp đứng vững, một hòn đá to tương tự lại tiếp tục giáng xuống rồi đập ngay lên người Lãnh Vô Song, khiến chàng hoàn toàn mất đi thăng bằng.

"Lãnh Vô Song!". Khuôn mặt thất sắc kinh hoàng, Đoạn Thủy Tiên nhanh chóng bay đến, đưa tay ra định kéo lấy Lãnh Vô Song, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lồng ngực đau nhói, trước mắt bỗng tối sầm lại, Lãnh Vô Song nghiêng ngả bất định rồi lao đầu xuống vực thẳm cùng viên đá to đùng kia.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi thần trí, trong đầu chàng tràn ngập hình ảnh Ngũ Thập Lang vừa cười vừa khóc, không ngừng đưa lời hứa hẹn: "Vô Song, ta sẽ đối xử với huynh rất tốt, rất tốt, rất tốt, rất rất tốt..."

"Ta biết muội sẽ đối xử với ta rất tốt...". Chàng nhắm mắt lại mỉm cười. "Đúng là một nha đầu ngốc nghếch! Xin lỗi muội, Ngũ Thập Lang, vì cho đến sau cùng, ta vẫn chẳng thể nào thực hiện được lời hứa của mình..."

Đoạn Thủy Tiên đứng ngây người bên bờ vực thẳm, trong tay là mảnh vải bị xé ra khỏi y phục của Lãnh Vô Song.

Trong lòng chàng cảm thấy vô cùng hoảng loạn, một kết cục như vậy, nha đầu ngốc đó, e rằng khi biết tin này, sẽ không bao giờ nở nụ cười nữa...

o0o

"Á...". Trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay Ngũ Thập Lang quờ quạng loạn xạ trong không trung, khuôn mặt vô cùng hoang mang, sợ hãi.

"Tiểu Ngũ Thập, cô làm sao thế? Đã mơ thấy những gì mà trán lại toát nhiều mồ hôi vậy?"

"Vô Song...". Đôi môi cô khẽ run lên, lệ từ từ tuôn ra khỏi khóe mắt, miệng không ngừng gọi: "Vô Song, Vô Song..."

Lạc Cẩm Phong nắm chặt tay đang vung lên điên cuồng của Ngũ Thập Lang rồi nhẹ nhàng trấn an: "Ngũ Thập, là ta, là ta đây! Lúc nãy chỉ là cô gặp ác mộng thôi."

Giọng nói của chàng dịu dàng, ấm áp, ánh mắt vô cùng xót xa, đau đớn.

Ngũ Thập Lang cuối cùng cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, run run cất lời: "Là ác mộng à?". Cô chẳng thể kìm được những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên bờ mi, lặp lại câu hỏi thêm lần nữa: "Vùa nãy, ta đã gặp ác mộng phải không?"

"Đúng vậy, chỉ là giấc mơ thôi, không phải thật đâu!"

Cơ thể bỗng trở lên mềm nhũn, Ngũ Thập Lang mệt mỏi tựa lưng vào thành xe, nhanh chóng rút tay minh ra khỏi đôi bàn tay ấm áp kia. Một lát sau, cô run run nói: "Ta nhìn thấy...Vô Song rơi từ trên vách núi xuống vực thẳm."

Giấc mộng đó trông rất thật, giống như thể bản thân cô đang tận mặt chứng kiến, nhưng cô lại không thể làm gì giúp chàng được, chỉ giương nắt đứng nhìn Lãnh Vô Song rơi xuống vực thẳm.

Chàng rơi xuống với tốc độ rất nhanh, cô đã đưa tay ra để kéo lấy rất nhiều lần nhưng chẳng thể nắm được tay chàng.

Cảm giác lực bất tòng tâm cộng thêm nỗi đâu đớn chất chứa trong tim khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản và tuyệt vọng.

"Ngũ Thập, cô hãy nhìn ta này!". Lạc Cẩm Phong áp tay lên hai má của Ngũ Thập Lang, kéo khuôn mặt cô lại gần chỗ mình, lên tiếng đầy tự tin: "Chỉ là giấc mộng thôi mà, những gì trong giấc mộng đều ngược lại với sự thật, cô phải tin ta!"

Giọng chàng rất kiên định như thể đang đưa ra lời đảm bảo vơi Ngũ Thập Lang.

Cô ngây người, nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt vốn dĩ linh lợi, hoạt bát mọi khi nay đã bị phủ lên một lớp nước long lanh, vô cùng ai oán cất lời cầu khẩn: "Lạc thiếu gia, huynh mau đưa ta đi gặp Vô Song đi! Ngày nào ta cũng lo lắng không yên, huynh ấy đã mất hết công lực, lại chẳng hiểu chuyện chẳng lành."

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, trái tim của Lạc Cẩm phông như quặn thắt lại, chàng buông hai tay ra, quay đầu sang một bên, chua chát lên tiếng đồng ý với cô: "Được."

Thôi bỏ đi, đưa cô ấy đi gặp hắn vậy, cùng lắm thì mình sẽ cạnh tranh công bằng với Lãnh Vô Song một lần. Nghĩ tới đây, chàng liền hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại, cong miệng cười, gật đầu nói thêm: "Được rồi, ta sẽ đưa cô đi gặp Lãnh Vô Song, tiện thể cũng đả thông kinh mạch luôn cho hắn."

Khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên, Ngũ Thập Lang nhảy loạn trên xe ngựa, reo hò: "Lạc thiếu gia, ta biết ngay huynh là một người huynh đệ có tình nghĩa mà!"

Lạc Cẩm Phong nhìn thấy Ngũ Thập Lang bỗng nhiên hoạt bát vui tươi hẳn lên, sắc mặt khổ sở, trái tim đau xót.

"Một người huynh đệ có tình nghĩa?". Thì ra cô đã ngầm định vị trí của chàng trong suy nghĩ của mình như vậy.

Tuy rằng Lạc Cẩm Phong đã hết lòng an ủi, dịu dàng quan tâm, nhưng Ngũ Thập Lang vẫn cứ buồn bã, thấp thỏm không yên, hiếm khi thấy cô ngồi im lặng trên xe ngựa như bây giờ, hỏi mười câu thì có khi chỉ đáp lại được một câu.

"Ngũ Thập Lang, mấy ngày hôm nay, thời tiết rất dễ chịu, bổn thiếu gia đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng nhé?"

Lạc Cẩm Phong câu mày, thấy Ngũ Thập Lang đang uể oải nhìn về phía mình, dáng vẻ uể oải về phía mình, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú, đột nhiên trong lòng phát cáu, cầm ngay lấy bàn tay của cô. "Cô ra ngoài đi dạo cùng với ta, mấy ngày nay ngồi trên xe ngựa, ta thấy buồn chán quá!"

Chàng vốn định biểu hiện dáng vẻ một công tử hào hoa, dịu dàng, đa tình, thế nhưng Ngũ Thập Lang lại luôn hờ hững, thờ ơ, khiến cho tính khí đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong được dịp bộc phát mức cao nhất.

"Ta không..."

"Không được từ chối!". Lạc đại thiếu gia lúc này đã thực sự tức giận, bàn tay lúc này đã thực sự tức giận, bàn tay nắm lấy tay Ngũ Thập Lang siết chặt thêm vài phần.

"Cô đừng quên rằng tâm trạng của bản thiếu gia có mối liên hệ mật thiết với việc giải chất kịch độc trong người cô và việc trị nội thương cho Lãnh Vô Song đấy!"

Chàng đã nói như vậy thì Ngũ Thập Lang cũng đành phải tuân theo.

Mấy hôm nay, cô chẳng màng trà nước, ăn uống, khuôn mặt vì thế mà trở lên hốc hác, bộ y phục màu hồng nhạt khoác trên người cũng rộng ra khá nhiều, khí sắc nhợt nhạt, khiến người khác vô cùng xót xa.

"Ngũ Thập, cô nhìn loại phấn này xem, mùi hương dìu dịu, màu sắc nhẹ nhàng, con gái thoa lên sẽ rất đẹp đấy!".

Lạc thiếu gia mỉm cười, chọn ra một hộp phấn trong tiệm rồi đưa lại trước mặt Ngũ Thập Lang một cách thiếu tự nhiên. Đấy là lần đầu tiên chàng chọn phấn son cho phụ nữ, mặc dù các cô gái trong sơn trang cứ suốt ngày bám riết lấy chàng, cầu khẩn thiết tha, thế nhưng từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ chủ động mua thứ này cho bất cứ ai cả.

Ngũ Thập Lang đưa tay ra nhận lấy rồi mở ra, đưa lên mũi ngửi thử, ngay lập tức hắt xì hơi liên tục, nước mắt long lanh, ai oán kêu than: "Lạc thiếu gia, ta có thể không lấy thứ này được không? Mùi khó chịu quá đi mất!"

Khuôn mặt của Lạc Cẩm Phong bỗng chốc sầm đen lại, chàng không nói tiếng nào, vứt miếng bạc vụn lên quầy hàng rồi chán nản gọi: "Kị Tam, ngươi ra đây!"

Kị Tam nhanh chóng hiện thân, nhìn thiếu gia với ánh mắt cung kính.

"Cô ấy không lấy, người mang về dùng đi!". Bản tính đại thiếu gia của chàng lại bộc phát lần nữa, vỏ hộp phần bị chàng bóp bẹp dúm, tức giận lên tiếng: "Ta rất ghét bị người ta từ chối."

Cận vệ Kị Tam suýt nữa bặt khóc ngay chốn đông người. Dùng kiểu gì? Dùng như thế nào? Lẽ nào ý của thiếu trang chủ lại bắt mình phải giả gái?

"Hả? ngay cả ngươi cũng muốn từ chối ta sao?". Quai hàm của Lạc thiếu gia bỗng đanh lại, ánh mắt phừng phừng lửa giận khiến Kị Tam không khỏi kinh hãi, xua tay liên hồi.

"Đa tạ thiếu trang chủ". Kị Tam gượng cười đau khổ, cố trưng ra vẻ mặt vui tươi. "Kị Tam vô cùng yêu thích."

Lạc Cẩm Phong lập tức chuyển giận thành vui, đưa lời dặn dò: "Nhớ là phải thường xuyên dùng đấy, đừng có bỏ phí! Một hộp những ba lạng bạc, thật sự

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện