Chương 17: Học viện Thiên Tinh
Khi bước ra khỏi Quang môn, Đường Thiên quả thực giống như sắp chết, hắn đã liên tục hoàn thành tám vạn lần “Thiểm Quyền”. Không thể không thừa nhận chân lực “Hạc Khí Quyết” bền bỉ. Nó giúp Đường Thiên có thể có nhiều thời gian hơn để tu luyện mà không phải đả tọa. Mà Đường Thiên cũng thể hiện năng lực thích ứng cường hãn, mặc dù mới là lần khổ tu thứ hai, Đường Thiên đã bắt đầu có chút thích ứng.
Lần khổ tu này vẫn phải chịu thống khổ, nhưng so với lần trước thì tốt hơn rất nhiều.
Lúc Đường Thiên bắt đầu từ chữ thập phía sau Quang môn đi ra vẫn thanh tỉnh chứ không phải hôn mê.
Nhưng mà tu luyện điên cuồng như thế, làm cho tinh thần của hắn mỏi mệt đến ngưỡng mất rồi.
Tỷ lệ thành công đánh ra “Thiểm Quyền” của hắn dao động trong khoảng sáu đến bảy thành. Theo số lần tu luyện tăng dần, Đường Thiên phát hiện một số chỗ rất nhỏ không được tự nhiên, hắn thử tu chỉnh những chỗ này, hành động này của hắn đúng là làm cho tỷ lệ thành công xuất hiện “Thiểm Quyền” tăng lên rõ ràng.
Chuyện như vậy, không phải là lần đầu tiên Đường Thiên làm.
Khi hắn tu luyện vũ kỹ cơ bản cũng đã thói quen như thế. Nếu như dựa theo lão sư truyền thụ, vốn rất khó đạt tới trình độ hoàn mỹ. Vũ kỹ cơ bản của hắn, sở dĩ có thể tu luyện tới trình độ hoàn mỹ như thế, là do hắn không ngừng tu chỉnh.
“Thiểm Quyền” càng phải như vậy.
Thẻ thanh đồng (thẻ hồn tướng thanh đồng) chất lượng vốn không cao, đoán chừng người chế tác ra thẻ “Thiểm Quyền” bản thân đối với “Thiểm Quyền” cũng chưa chắc có nhiều lĩnh hội.
Thẻ hồn tướng mặc dù có thể làm cho người tập luyện nhanh chóng nhập môn, nhưng vẫn có một chút khuyết điểm như trước.
Thẻ hồn tướng ẩn chứa thể ngộ nông sâu, liên hệ trực tiếp đến tài nghệ người chế tác, trông cậy vào người thực lực bình thường có thể chế tạo ra một thẻ hồn tướng hoàn mỹ, quả thực giống như người điên nói mơ.
Thẻ hồn tướng thanh đồng, ẩn chứa thể ngộ nông cạn mơ hồ nhất. Cường hóa thư thế nào, tu luyện như thế nào đến trình độ hoàn mỹ, cái này phải xem ngộ tính cùng cố gắng của bản thân.
Đường Thiên ngộ tính không cao, nhưng trụ cột vô cùng vững chắc, tu luyện nhiều, một vài chỗ không đúng lập tức sẽ giống như bụi bặm bị thổi đi mà hiện ra.
Quyền pháp nhị giai có quan hệ khá chặt với quyền pháp trụ, “Thiểm Quyền” không phải ngoại lệ.
Đường Thiên cũng không rõ là quan hệ gì, nhưng quyền pháp trụ cột cơ hồ đã khắc sâu vào xương tủy hắn, trở thành bản năng của hắn. Nơi nào đúng, nơi nào không được tự nhiên, hắn có thể cảm giác được.
Ý nghĩ Đường Thiên cũng rất đơn giản, chỉ cần chỉnh chỗ không được tự nhiên, đổi thành tự nhiên, tỷ lệ thành công “Thiểm Quyền” càng cao, lại càng đúng. Trải qua hắn làm đi làm lại như vậy, “Thiểm Quyền” của hắn bắt đầu lặng lẽ phát sinh biến hóa, phong cách cá nhân của Đường Thiên trở nên càng thêm rõ ràng.
Kể từ đó, tỷ lệ thành công “Thiểm Quyền”, nhanh chóng tăng lên. Lần cao nhất, hắn thậm chí đạt tới tỷ lệ thành công bảy mươi bốn phần trăm.
Mặc dù thành tích này không kinh thế hãi tục như của Vương Chấn, nhưng nếu lộ ra chắc chắn có thể hù ngã một lượng lớn người.
Đường Thiên đối với thành tích này vẫn chưa hài lòng, đối với người có thói quen xuất thủ hoàn mỹ trăm phần trăm, bảy mươi bốn phần trăm đúng là thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng hắn cũng không nóng nảy, năm năm tu luyện vũ kỹ cơ bản, làm cho hắn càng có thêm kiên nhẫn.
Ngô, tu luyện vốn là khổ luyện mài sắt thành kim a!
“Hạc Khí Quyết” của hắn tiến bộ thần tốc, năng lượng phía sau Quang môn có độ đậm đặc rất cao, “Hạc Khí Quyết” đã có được mấy phần thành tựu. Lộ tuyến tâm pháp thâm thuý phức tạp, Đường Thiên nhớ đến thuộc làu, hình dạng hạc nha, chính là bức tranh Tiểu Hạc.
“Hạc Khí Quyết” đúng như Ngụy lão đầu nói, khí mạch trầm sâu. Đường Thiên vốn có sức chịu đựng vô cùng kinh người, cộng thêm “Hạc Khí Quyết”, thực chiến thì chưa rõ chứ cực kỳ thích hợp để tu luyện, thời gian tu luyện càng nhiều càng làm cho tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh.
Điều này khiến cho Đường Thiên rất vui vẻ.
Hiệu suất tu luyện tăng lên, mình lại có khổ tu bài, tu luyện vũ kỹ nhiều hơn nữa cũng không sợ.
Quyền pháp, chỉ pháp, chưởng pháp, khinh công, kỹ năng các đốt ngón tay. . .
Hết thảy đều muốn tu luyện!
Vì trở thành chuyên gia cận chiến!
A, tại sao mí mắt nặng nặng như vậy. . . buồn ngủ quá. . .
Đường Thiên lại ngủ gục lần nữa.
Khi Đường Thiên tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Khi vừa biết được thấy đã ngủ suốt ba ngày, Đường Thiên tràn đầy khiếp sợ đối với khả năng ngủ của mình.
Càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là, Hạc chân lực tam giai của hắn thậm chí có một tia tiến bộ.
Ngủ cũng có thể tăng cường chân lực, đây là cái thực lực quỷ dị gì a!
Đường Thiên bò dậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Lãng phí ba ngày, điều này làm hắn đau lòng.
Hắn đẩy cửa ra, ngoài cửa sáng chói, trước mắt hắn một vùng sáng như tuyết.
Giữa trưa, nắng chói chang mang theo hơi nóng ùa vào mặt.
Trên diễn võ trường, A Mạc Lý mồ hôi như mưa, mỗi một đao đều vô cùng nghiêm túc.
Con ruồi trâu. . .
Đường Thiên ngẩn ngơ, hắn bước ra khỏi nhà gỗ, tay đút vào túi, đi tới diễn võ trường. Hây, hắn nhảy lên một cái cộc gỗ trên diễn võ trường: "Ơ, nhóc con, luyện tập rất chăm chỉ thế!"
A Mạc Lý đã nghe được bước chân Đường Thiên từ trước bèn ngừng lại, xoay người, đặt mộc đao trên vai, cả người mồ hôi giàn giụa, nhìn Đường Thiên. Y cười ha ha: "Trụ cột đường, ngươi cuối cùng đã tỉnh. Ta vốn muốn đánh thức ngươi, lão đầu nói tinh thần ngươi tiêu hao nên để ngươi ngủ. Nhưng mà ngươi có thể ngủ đến ba ngày, thật là lợi hại!"
Trong giọng nói của A Mạc Lý có kèm sự hâm mộ, cảm giác là y cảm thấy việc có thể ngủ ba ngày là một việc khó lường.
Người này cố ý a. . .
Gân xanh trên trán Đường Thiên khẽ hiện, trong miệng ra vẻ thâm trầm nói: "Đó là đương nhiên, nam nhân không tầm thường, ngủ cũng không tầm thường! Cái này gọi là thần ngủ đó . . . Này, con ruồi trâu, ngươi ngàn vạn lần phải cố gắng a, hiện tại ta tu luyện “Hạc Khí Quyết”, rất hổ báo đấy, cẩn thận bị ta đánh cho giống như chó!"
A Mạc Lý cười ha ha: "Trụ cột đường, ta cũng học vũ kỹ mới đó, “Đại Địa Cuồng Đao”, rất lợi hại ! Đến đây đi, chúng ta đánh một trận! Lần này, ta nhất định sẽ thật tình đối đãi, lão đầu nói đúng, chỉ có dùng vũ kỹ mạnh nhất đánh bại đối thủ, mới là tôn trọng lớn nhất đối với họ!"
Đường Thiên hồ đồ, miệng lầm bầm nho nhỏ: "Xong rồi, tên này đã bị lão đầu dế trũi kia tẩy não rồi!"
"Ngươi đứng đó bảo ai là dế nhũi thế?" Một giọng âm u từ phía sau Đường Thiên vang lên.
Đường Thiên giật mình một cái, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Ngụy lão nhìn hắn bất thiện.
Trên mặt Đường Thiên lập tức lộ ra nụ cười vô cùng rực rỡ: "Aha, lão đầu, ta nói ngươi quả thực quá lợi hại, ngay cả đầu trâu ngốc này cũng có thể dạy bảo."
"Trụ cột đường! Ngươi dám nói ta ngu xuẩn! Ngươi nhất định phải chết!" A Mạc Lý oa oa kêu to.
"Gào cái gì?" Ngụy lão đầu đột nhiên trừng mắt nhìn A Mạc Lý, A Mạc Lý lập tức câm như hến.
Đường Thiên trong đầu nổi lên một tia cảm giác quái dị, theo bản năng hắn chợt vò đầu, chẳng lẽ trong ba ngày mình ngủ xảy ra chuyện gì sao? Trâu ngốc lúc nào mà lại răm rắp nghe Ngụy lão đầu nói như vậy rồi?
Thật kỳ quái. . .
"Tốt lắm, hôm nay muốn đưa bọn ngươi đến một nơi." Ngụy lão đầu phất tay một cái: "Đi tắm rửa sạch sẽ, đừng làm cho ta mất mặt."
Đường Thiên không nhịn được nói: "Lão đầu, chúng ta còn sạch sẽ hơn lão đấy."
Khuôn mặt già nua của Ngụy lão đầu ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: "Các ngươi chờ ta một chút."
Lời còn chưa dứt, liền như một làn khói biến mất ở phạm vi hai người nhìn được.
Đường Thiên và A Mạc Lý nhìn bốn chữ to trên đỉnh đầu, vẻ mặt dại ra, trên đó viết "Thiên Tinh Học Viện" , mà ở bên cạnh ba người, dòng người đi qua lại không ngớt. Những người này quần áo bất phàm, khí vũ hiên ngang.
Thỉnh thoảng bọn họ ném tới ánh mắt khác thường, ba người quần áo cũ rách, ở chỗ này bắt mắt dị thường.
"Này, lão đầu, lão xem lại xem không có đến sai chỗ chứ?" A Mạc Lý không nhịn được hỏi.
Học viện Thiên Tinh là học viện đứng đầu thành Tinh Phong, cũng là học viện tối cao tại thành Tinh Phong. Ai có thể vào trường học , không giàu cũng sang hoặc phải là thiên tài.
Trừ mấy năm Thượng Quan Thiên Huệ ngang trời xuất thế, Học viện Thiên Tinh danh tiếng đệ nhất, vững như bàn thạch. Nơi này có cả lão sư cường đại nhất thành Tinh Phong, phương tiện tu luyện hoàn thiện nhất, cửa hàng tinh tú thạch lớn nhất, cửa hàng thẻ hồn tướng tối cao. . .
Dõi mắt cả Vũ An Tinh, Học viện Thiên Tinh cũng là danh giáo đứng đầu.
Nhưng vào lúc này, một người trung niên đi tới.
"Xin hỏi, là Ngụy hiệu trưởng sao?"
"Chính ta." Ngụy lão đầu đầy vẻ tự tin đáp lại.
"Mời đi theo ta, hiệu trưởng chờ ngài đã lâu." Người trung niên hết sức khách khí tiến lên phía trước dẫn đường.
Ngụy lão gật đầu, nói với Đường Thiên và A Mạc Lý nói: "Đi theo đi, chớ để bị lạc mất."
Hai người đàng hoàng theo sát ở phía sau.
"Không bình thường, không bình thường, chúng ta phải cẩn thận, không nên bị lão đầu bán đứng." Đường Thiên hạ giọng.
"Ừ ừ, hai người chúng ta là thiên tài, chắc chắn trị giá không ít tiền." A Mạc Lý gật đầu lia lịa.
Phía trước Ngụy lão đầu trên mặt có chút ít không nhịn được, cũng không thấy lão có động tác cái gì mà Đường Thiên và A Mạc Lý đồng thời bị gõ đầu một cái.
Trên mặt người trung niên thủy chung vẫn nở nụ cười thản nhiên, mặc dù tâm tình của gã giấu diếm rất khá, nhưng khi gã nghe được hai câu này, khuôn mặt tự nhiên lộ ra mấy phần khinh thường.
Học viên dọc đường nhìn thấy ba người cảm thấy có chút kinh ngạc.
Quần áo trang phục ba người khác hẳn học viện Thiên Tinh.
Nhưng mà ba người cũng không có gì mất tự nhiên, Ngụy lão đầu cũng hiện ra vẻ mấy phần uy nghiêm, mà Đường Thiên và A Mạc Lý cũng một bộ dáng tò mò, thấy cái gì cũng than một trận sợ hãi.
Học viện Thiên Tinh rất nhiều phương tiện, bọn họ ngay cả thấy cũng chưa từng nhìn ở đâu.
Học viện Thiên Tinh thật lớn, phải mất một lúc lâu mới đi đến phòng hiệu trưởng. Mà khi người trung niên thấy một người đứng ở cửa, trong lòng bỗng dưng cả kinh. Gã đã đi theo hiệu trưởng nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu trưởng đứng ở bên ngoài tự mình nghênh đón.
"Ngươi cuối cùng đã tới!" Lão già bỗng nhiên cười một tiếng, tiến lên một bước, giang hai cánh tay ra.
Ngụy lão đầu cũng nhếch miệng cười một tiếng, tiến lên ôm: "Không còn cách nào, chỉ có mặt dày mượn chỗ của các ngươi dùng một chút."
"Giữa chúng ta, đừng nói khách khí như vậy." Lão giả ha hả cười một tiếng, lão quay mặt sang đánh giá trên dưới Đường Thiên và A Mạc Lý, hỏi đầy hứng thú: "Đây chính là đệ tử do ngươi lựa chọn?"
Ngụy lão lắc đầu, chỉ vào A Mạc Lý: "Nó đây, nó chủ tu đao pháp, ta phải tìm tòi mất nhiều năm. Cuối cùng mới dụ dỗ được. . . A, là chiêu dụ tới đây!"
Sau đó lôi Đường Thiên tới: "Ta cảm thấy được nó thích hợp làm chuyên gia cận chiến, ngươi cũng biết, phương diện này ta không am hiểu. Không muốn làm trễ nải việc của nó, nên cũng mang tới."
"Chuyên gia cận chiến hả?" Trong mắt Lão giả hiện lên vẻ kinh dị, bèn đánh giá thêm một lần nữa Đường Thiên.
"Ừ, hơn nữa, chuyên gia cận chiến rất không tầm thường." Ngụy lão đầu lặng lẽ.
"Chuyên gia cận chiến không tầm thường." Lão giả trong mắt hứng thú càng đậm, cười cười: "Chúng ta đi vào rồi nói. Hứa trợ lý, ngươi đưa hai vị tiểu bằng hữu tùy tiện đi dạo một vòng."
Người trung niên vội cúi người tuân mệnh: "Dạ."