Chương 265: Đường Nhất Chất Vấn

Mười đốm sáng xinh đẹp vô hại chui vào cơ thể mười tên thiết vệ sa kỵ.

Yên tĩnh, ánh mắt kinh sợ, tất cả động tác đều ngừng lại, không một âm thanh nào, giống như là một bức tranh.

Oành!

Cơ thể mười tên thiết vệ sa kỵ ầm ầm nổ mạnh. Ngọn lửa màu lam phóng lên cao, tựa như mười bông hồng xanh bùng nở. Hàn ý lạnh thấu xương từ ngọn lửa tràn ngập ra xung quanh. Hoa tuyết tung bay phất phơ khắp bầu trời.

Trong lúc núi rung đất chuyển và hoa lửa màu lam nở rộ đó, hoa tuyết lượn lờ theo gió lướt tới thân ảnh màu bạc đang đứng thẳng đằng kia, khiến cho chiến trường thảm liệt thêm phần thê mỹ.

Chân lực Khổng Tước vẫn chảy xuôi trong cơ thể hắn, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt Đường Thiên lại biến mất không còn, thay vào đó chính là ánh nắng ấm áp sau mùa đông giá rét.

Một màn này mang theo một thứ ma lực khó nói nên lời, khắc sâu vào tâm khảm mỗi người.

Chiến trường lớn như thế lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ngay cả đám Lăng Húc đang kịch chiến cũng ngừng lại, ngây ngẩn nhìn về bên này.

Tên võ giả đang đối chiến với Lăng Húc như gặp phải quỷ. Trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng thốt lên: “Bí bảo… tiến hóa!”

Bí bảo tiến hóa?

Lần đầu tiên Lăng Húc nghe được từ này, không hiểu rõ là gì, nhưng trong lòng gã thầm ghi nhớ. Thực lực mạnh mẽ mà Đường Thiên biểu hiện khiến gã không thể tin vào mắt mình. Võ giả cấp Thiên Lộ trước mặt hắn giống như là rau dưa, cắt thái thế nào thì tùy ý. Biểu hiện điên cuồng hung hãn như thế khiến Lăng Húc trợn mắt há mồm.

Không lẽ bình thường tên gia hỏa này ẩn dấu thực lực sao?

Lăng Húc không kìm được, siết chặt ngân thương trong tay.

Vẻ khiếp sợ của Hạc mau chóng biến mất hơn so với Lăng Húc, ánh mắt gã lộ vẻ suy tư. Lăng Húc không biết bí bảo tiến hóa là gì, nhưng Hạc thì hiểu rất rõ. Có điều không phải từ truyền thừa của Thiên Hạc tọa mà từ sách mà mẫu thân đưa cho gã.

Tinh thần bí bảo được sản sinh theo tinh tọa. Mà bảo vật khi sinh ra, bản thân chúng ẩn chứa một bộ phận pháp tắc là lực lượng của tinh tọa. Đối với võ giả mà nói, lực lượng này lớn đến kinh người, tựa như một kho báu khổng lồ. Thế nhưng trên thực tế, người ta chỉ sử dụng được một phần rất nhỏ của tinh thần bí bảo. Phần lớn lực lượng được phong ấn trong bí bảo, khiến người ta không thể sử dụng.

Dù vậy, trong một số tình huống đặc biệt, kho báu tinh tọa khổng lồ này vẫn có thể được mở ra. Uy lực bí bảo phát sinh biến hóa long trời lở đất, tựa như được tiến hóa thêm một bước mới, chính vì vậy nó được gọi là bí bảo tiến hóa.

Tiến hóa của bí bảo không chỉ một lần, mà là một quá trình tăng lên. Số lần tiến hóa càng nhiều thì lực lượng bí bảo có thể sử dụng càng lớn. Khi số lần tiến hóa đạt đến mức độ nhất định, bí bảo thể kết nối với tinh tọa bản mạng, rồi đem lực lượng của tinh tọa đó giải phóng lên bí bảo. Khi đó bí bảo sẽ có uy lực thay trời đổi đất.

Nhưng Hạc cũng biết rằng, bí bảo tiến hóa vô cùng khó khăn, mà quyển sách kia không hề nhắc đến làm thế nào mới có thể khiến bí bảo tiến hóa. Hạc âm thầm lắc đầu, có lẽ người dì thâm sâu khó dò kia của mình mới biết được. Nhưng gã không muốn đi hỏi nàng. Mẫu thân trước kia vì chuyện của phụ thân mà gây náo loạn rất lớn với bên kia. Tuy rằng hiện giờ quan hệ giữa mẫu thân và bên kia đã hòa hợp rất nhiều, nhưng vẫn còn ở lại Thiên Hạc tọa. Điều này cũng thể hiện rõ thái độ của bà.

Hạc không muốn nợ tình nghĩa với bên kia.

Nhưng gã cực kỳ thông minh, bí bảo của Đường Thiên hoàn thành biến hóa một lần. Trong khoảng thời gian vừa qua, sự thay đổi của Đường Thiên cũng chỉ nằm ở ba chỗ: lĩnh ngộ Hạc Thế, tu luyện Tàng Phong và Không Khí Thuẫn Kích thuật. Hai loại võ kỹ kia không có khả năng làm bí bảo phát sinh biến hóa. Như vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là Hạc Thế.

Ghi chép về Hạc Thế rất ít, nhưng Hạc nhớ kỹ một điều, chính là Hạc Thế có thể kết nối với võ hồn.

Và trùng hợp là gã cũng biết rằng bản chất của bí bảo tiến hóa chính là võ hồn bên trong bí bảo tiến hóa.

Gã nhanh chóng đưa ra một suy đoán khó tin, chính Hạc Thế làm cho bí bảo của Đường Thiên tiến hóa.

Suy đoán này làm gã cảm thấy phấn chấn. Từ khi Đường Thiên lĩnh ngộ được Hạc Thế, mỗi ngày Hạc đều nghiền ngẫm. Gã không có được ‘thiên phú’ kinh người như Đường Thiên, nhưng gã có căn cơ về võ kỹ của Hạc phái rất vững chắc. Gã đã hơi cảm giác được làm như thế nào để luyện thành Hạc Thế.

Không ngờ Hạc Thế còn có thể làm bí bảo tiến hóa. Mắt Hạc lóe sáng. Tuy gã có khả năng tự kìm chế kinh người nhưng trong lòng vẫn không khỏi kích động.

Bí bảo sau khi tiến hóa có uy lực quá mạnh mẽ.

Hơn nữa, thanh kiếm trong tay mình…

Hạc hít sâu một hơi, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

Tân Lập ngơ ngác nhìn Đường Thiên đang đi tới trước mặt gã. Bên cạnh gã lúc này không còn một ai. Mục tiêu chủ yếu của chiêu Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh vừa rồi chính là những thiết vệ sa kỵ bên cạnh Tân Lập.

Tân Lập giật giật khóe miệng, không thể nói ra điều gì. Mặt gã như tro tàn, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.

Một ánh hàn mang lướt qua cổ Tân Lập.

Đường Thiên xoay người bước đi, âm thanh lạnh lùng không chút ấm áp vang lên: “Hàng hoặc chết!”

Thịch!

Lúc này, Tân Lập đằng sau mới đổ xuống.

Những tên thiết vệ sa kỵ hiện tại đã không còn ý niệm chống cự. Những võ giả khác thì chẳng cần phải nói, bọn chúng bị dọa đến vỡ cả mật. Âm thanh binh khí rơi xuống đất vang lên, cả bọn đều lần lượt ném vũ khí xuống.

Hỏa Mã Nhĩ và những võ giả dưới trướng như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng tiến tới khống chế bọn tay chân của Tân Lập.

Bỗng nhiên có ba bóng người bay ra xa.

Chính là ba người lão già đang vội vàng thoát thân.

Nhưng lúc này không ai có hứng đuổi theo họ. Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần bị chấn động.

Giáp bạc rời khỏi người Đường Thiên như nước chảy. Khi mảnh giáp bạc sau cùng biến mất, Đường Thiên vốn đứng hiên ngang liền thoát lực ngã xuống.

“Đường Thiên!”

Lăng Húc và Hạc cùng hô lên rồi chạy tới bên cạnh Đường Thiên. Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn bọn họ, chính là Đường Nhất.

Đường Nhất bước một bước đã xuất hiện bên cạnh Đường Thiên, cúi người kiểm tra chốc lát rồi ngẩng đầu nói: “Không sao cả! Mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại.”

Lúc này Lăng Húc và Hạc mới thở phào một hơi. Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn đám tù binh đông nghịt, cảm thấy hơi đau đầu.

“Đến bộ lạc Hỏa Lang trước đi!” Đường Nhất dứt khoát đề nghị.

Cách nói chuyện của gã mang theo phong cách của một quân nhân điển hình, đơn giản mà trực tiếp.

Lăng Húc và Hạc nhìn nhau, trong mắt cả hai hiện lên vẻ bất ngờ. Bình thường Đường Nhất rất ít nói chuyện, bây giờ lại chủ động đưa ra quyết định, có chút khác thường. Cũng may là quyết định của Đường Nhất cũng là lựa chọn tốt nhất vào lúc này. Hai người đồng loạt gật đầu.

Hỏa Mã Nhĩ không nói nhảm thêm, vội vàng dẫn đường.

Nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm, vận mệnh của bộ lạc rất có thể sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất vì tao ngộ lần này của nàng.

Đội ngũ rất nhanh đã khởi hành. Trên suốt hành trình, Đường Nhất luôn mang theo thanh trảm mã đao thật lớn của gã thủ hộ bên cạnh Đường Thiên không hề rời khỏi.

Ngày thứ ba, Đường Thiên tỉnh lại.

Đường Thiên vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra, ngữ khí mơ màng: “Ồ, ta ngủ rồi sao? Đây là đâu?”

“Chúng ta đang trên đường đến bộ lạc Hỏa Lang.” Đường Nhất trầm giọng đáp: “Đại nhân! Sau này ngài nên ít làm những chuyện như vậy! Bản thân là người đứng đầu binh đoàn, ngài không nên để mình gặp nguy hiểm!”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã làm cho Hỏa Mã Nhĩ cách đó không xa nghe được mà kinh sợ.

Binh đoàn… đứng đầu binh đoàn…

Rốt cuộc Đường Thiên đại nhân có lai lịch như thế nào? Nàng bị thực lực tuyệt luân của Đường Thiên chinh phục hoàn toàn. Nhưng khi nghe Đường Nhất nói, thì phát hiện ra bản thân mình đã đánh giá thấp Đường Thiên đại nhân.

Tuổi trẻ như thế đã trở thành người đứng đầu binh đoàn. Điều này hoàn toàn phá vỡ thế giới trong suy nghĩ của nàng trước đây.

Thời đại này, có thể được xưng là binh đoàn đều là những tinh tọa lớn mạnh. Sài Lang tọa không có một binh đoàn chân chính nào.

Nàng sớm phát hiện khí chất vô cùng đặc biệt của Đường Nhất, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, còn mạnh mẽ vang dội, nói chuyện dứt khoát rõ ràng. Cho đến khi hai chữ ‘binh đoàn’ này được nói ra nàng mới bừng tỉnh ngộ ra. Đây chính là tác phong điển hình của quân nhân. Tại sao bây giờ mình mới nhận ra chứ?

Hỏa Mã Nhĩ tựa như thấy được một bắp đùi vàng óng.

Bất kể thế nào cũng phải ôm thật chặt bắp đùi này.

Không thể nghi ngờ, bối cảnh của Đường Thiên tuyệt đối không phải bình thường. Chỉ cần ôm chặt bắp đùi của Đường Thiên đại nhân là đủ để bộ lạc cải biến tình trạng gian nan hiện nay. Hỏa Mã Nhĩ âm thầm ra quyết định, dù đại nhân có đưa ra yêu cầu gì quá phận với mình thì bản thân cũng tuyệt đối không cự tuyệt.

Khi Đường Thiên ngồi dậy, thấy Đường Nhất cầm trảm mã đao thủ hộ bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cảm động. Hiểu được Đường Nhất quan tâm mình, hắn cười ha ha nói: “Ấy! Đừng lo lắng, đừng lo lắng! Nhất thời không cẩn thận thôi, có điều cũng thật dễ chịu nha! Ha ha!”

Lăng Húc và Hạc cũng nghe được động tĩnh, từ phía trước chạy ra đằng sau.

Đường Nhất cảm thấy không còn nguy hiểm mới lặng lẽ rời khỏi, trở lại doanh trại tân binh sau quang môn.

Ánh mắt Đường Nhất đảo qua doanh trại tân binh, phát hiện thân ảnh của Binh. Gã liền sải bước đi tới cạnh Binh, trầm giọng nói: “Binh đại nhân!”

Dường như Binh biết rõ Đường Nhất sẽ tới gặp mình, khuôn mặt tú-lơ-khơ trở nên nghiêm túc, gật đầu: “Thượng sĩ Đường Nhất!”

“Binh đại nhân! Xin ngài đừng vội!” Đường Nhất trầm giọng nói, không chút e sợ đối mắt với Binh: “Đường Thiên đại nhân chính là thống lĩnh của binh đoàn, há có thể bị nguy hiểm? Ngài cũng là thuộc hạ của Đường Thiên đại nhân, xin hãy đặt an toàn của đại nhân lên hàng đầu!”

Khiến Đường Nhất cảm thấy bất ngờ chính là Binh lại gật đầu nói: “Quả không hổ là thượng sĩ hoàng kim. Quả cảm kiên nghị! Nhưng thượng sĩ à! Xin chú ý, trình độ chiến thuật của ngươi chưa đủ để tham gia thảo luận kế hoạch chiến lược. Có điều thượng sĩ cứ yên tâm! An toàn của đại nhân chính là cơ sở để phục hưng binh đoàn, ta sẽ không quên điểm này. Nhưng ta tin ngươi cũng rõ ràng, đại nhân đang ở thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Bất luận phát triển nào cũng kèm theo nguy hiểm. Tuy rằng ta không có trách nhiệm giải thích với ngươi về chuyện này, nhưng ngươi là đồng liêu đầu tiên của ta. Ta không hy vọng giữa chúng ta có bất kỳ trở ngại nào, dù ta biết rõ ngươi vẫn sẽ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh.”

Đường Nhất trầm mặc một lát rồi nghiêm chỉnh hành lễ với Binh: “Tôi hiểu rồi, Binh đại nhân! Đa tạ ngài đã giải thích!”

Binh đại nhân không hề nói bậy. Đường Nhất hiểu rất rõ bản lĩnh của mình, chỉ huy chiến thuật hai mươi người đã là cực hạn của gã.

Dứt lời Đường Nhất rời khỏi doanh trại tân binh.

Khuôn mặt tú-lơ-khơ của Binh cười khổ, thì thào: “Đến khì nào mới sinh ra được một thiếu tướng đây? Nếu có thiếu tướng lợi hại một chút thì ta đỡ phải động não rồi. Thiếu tướng không thực tế, giáo quan cũng không thực tế. Được rồi, tham mưu cấp úy cũng có chút bản lĩnh, có thể dùng một chút…”

“Doanh trại tân binh nhỏ quá rồi, không tạo ra được cấp úy… cấp úy… phải tìm biện pháp thôi…”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện