Chương 320: An Bài Của Binh
"Cái này cũng quá cực đoan đi." Lương Thu nhíu mày trầm giọng nói.
"Nếu như các ngươi không tiến hành vòng tử vong đặc huấn, thì các ngươi cũng sẽ chết trên tay Quang Minh Võ Hội." Binh lạnh lùng nói: "Với trình độ hiện tại của các ngươi, khả năng hoàn thành tử vong đặc huấn cũng chỉ có ba thành. Vận khí của các ngươi cũng không tệ, gần đây tình hình của Quang Minh Võ Hội cũng không quá tốt, mâu thuẫn của bọn họ và Sư Tử vương Lôi Ngang bắt đầu lộ ra rõ ràng. Không có ai rảnh rỗi mà quan tâm đến mấy cái tên rắm nhỏ như các ngươi, bằng không tình huống của các ngươi đã hỏng bét rồi."
Những người còn lại không dám hé răng,tất cả bọn họ đều biết những điều Binh nói không hề sai. Đối với bọn họ,Quang Minh Võ Hội thực sự quá khổng lồ.Trong đám người phụ trách mười chín châu Bắc Thiên tùy tiện đi ra một người, lực lượng có thể điều động quá đủ để cho hủy diệt bọn họ một cách triệt để.
"Ta không phải võ giả." Binh nhìn lướt qua mọi người: "Thứ ta truy cầu không phải cường đại, mà là thắng lợi, còn về phần làm cách nào để thắng lợi, bất kể là dùng mưu kế hay là dùng thực lực, trong mắt ta, hai thứ đó chẳng có gì khác biệt. Ta không thể nào dạy các ngươi làm như thế nào để trở thành một vị võ giả cường đại, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, thắng lợi chưa hẳn là cường đại, nói một các khác, bản chất của sự cường đại trong mắt ta khác với sự cường đại trong lí giải của các ngươi."
Khí tức cường đại mà Binh tản ra chế ngự toàn bộ mọi người.
Sau khi trải qua chiến hỏa ma luyện, phong thái thong dong và trấn định khiến lúc này thoạt nhìn dường như Binh có một thứ lực lượng lạ thường, đến cả thanh âm cũng phảng phất như mang theo vị đạo khói thuốc súng.
"Nguyên nhân võ giả cường đại là chuyên tâm, nhưng thời gian và tinh lực của con người cũng hữu hạn, chỉ có chuyên tâm về một hạng mục mới có thể đạt được thành tựu cao." Bỗng ngữ khí của Binh chợt chuyển: "Trên lý luận thì điều này là hoàn toàn chính xác. Nhưng mà có một tiền đề chính là ngươi phải luôn còn sống."
Mọi người đều bị lời nói của Binh hấp dẫn.
"Đây chính là bài học đầu tiên ta dậy các ngươi. Sống, chỉ có còn sống thì mới có thể làm được những điều còn lại! Ta đã thử tìm hiểu qua, vị Thánh Vực trẻ tuổi nhất là 28 tuổi, nói cách khác, ngươi cần ít nhất là 28 tuổi thọ mệnh mới có thể thực hiện cái mục tiêu này. Mà đại đa số cao thủ thánh vực đều có tuổi đời lớn hơn 40. Cũng có nghĩa là, ngươi cần phải có 40 tuổi thọ mệnh, như thế khả năng với cao hơn một chút."
"Mà trong 40 này, ngươi sẽ gặp phải vô số nguy hiểm và trắc trở. Ngươi cần phải có tài nguyên, tinh thần thạch, thẻ Hồn tướng vân vân, đồng thời các võ giả khác cũng cần giống ngươi. Như vậy các ngươi đã có xung đột về lợi ích. Số người có thể đạt được tài nguyên chỉ là số ít dẫn đến quá trình cạnh tranh sẽ vô cùng kịch liệt. Ắt hẳn các người đều biết đến điều đó rất rõ. Đây là một cuộc chiến, nếu mà bảo mọi người đều tốt thì cũng tương đối buồn cười. Được rồi, cứ coi như các ngươi ẩn cư tại thâm sơn cùng cốc, khổ luyện hai mươi năm, nhưng ngươi cũng cần phải thực chiến chứ. Điều này cũng vô cùng nguy hiểm, ngươi không thể nào đoán trước được đối thủ mà ngươi thực chiến sẽ là võ giả loại gì. Một kiếm phá vạn pháp là mộng tưởng của mọi kiếm khách, mộng tưởng này rất đẹp, nhưng trước khi thực hiện được nó thì tối thiểu ngươi phải sống được đến ngày đó đã."
Lập tức biểu tình trên mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc hẳn,lời nói của Binh không hề sai một chút nào, điều này mọi người đều hiểu rất sâu. Hơn nữa, góc độ mà Binh nói tới lại khác với với hiểu biết của bọn họ về bản chất.
"Con đường của võ giả là một đường đầy gian nan và nguy hiểm, bởi vì nó được dựng lên bởi vô số trận chiến không thể biết trước mà thành." Binh thì thào tự nói với chính mình: "Theo ta thấy, điểm nguy hiểm nhất của nó chính là không thể biết trước được. Các ngươi có thiên phú, có dũng khí, có nghị lực, cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng hết tràng chiến tranh này đến tràng chiến tranh khác, mà điều trên chỉ làm cho khả năng thắng lợi của các ngươi nhiều hơn một chút mà thôi."
"Đương nhiên,chiến tranh võ giả và chiến tranh binh đoàn cũng không giống nhau. Trong chiến tranh võ giả thì phần sống của các ngươi sẽ nhiều hơn một chút, bởi các ngươi có thể lựa chọn chiến hay không chiến. Còn chiến tranh binh đoàn thì không được như vậy, bởi vì quyền lựa chọn không nằm trên tay các ngươi."
Đường Thiên nói thầm: "Đào binh! Vì sao lại không chiến? Thiếu niên như thần không bao giờ sợ mấy cái chiến tranh gì gì đó!"
Đôi mắt A Mạc Lý lập tức sáng ngời, liên tục gật gù: "Hoạt bát võ nam tử cũng như vậy, cũng như vậy!"
Lăng Húc hừ lạnh: "Một thương đâm chết."
Đối với ba con hàng này, Binh nghẹn cả giọng, cái khuôn mặt đen thui của hắn nghiêm lại: "Vậy ba các ngươi đánh tới Quang Minh Võ Hội đi a!"
Ba người cùng lộ ra cái biểu tình "Ngươi đúng là ngu ngốc a".
"Ta đâu có ngu xuẩn như vậy?" Lăng Húc dùng cái vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn Binh.
Đường Thiên và A Mạc Lý thì càng trăm miệng một lời nói: "Có!"
"Làm tốt lắm!"
"Úi da!"
Hai người lập tức nhảy dựng lên, giữa không trung vỗ tay hoan nghênh chúc mừng, cái cảm giác hại người thực sự quá tốt mà.
Khóe mắt Lăng Húc co lại, hai mắt như muốn phun hỏa, soạt một cái rút thương chỉ vào hai người, nghiến răng nghiến lợi: "Đi nào, thống thống khoái khoái đánh một trận đi!"
Hạc nhìn không chớp mắt, làm ra bộ "Ta đã sớm dự liệu", vô cùng cảm khái: "Đây là sự giầy vò của nhân sinh a."
Tiếng cười yếu ớt đầy âm hiểm của Tư Mã Hương Sơn vang lên: "Ôi ôi, người thông minh thì thứ gì cũng thông minh, ngu xuẩn lại cũng luôn như vậy."
Hàn Băng Ngưng ngồi yên ngay ngắn bất động như một bức tượng băng.
Cuối cùng người lão luyện thành thục là Lương Thu đành phải đứng ra: "Uy uy, đừng có phá hắn, hắn vẫn chưa nói xong."
Lương Thu tựa như đang lừa tiểu hài tử: "Tuy lời vô dụng có vẻ hơi nhiều,nhưng mọi người phải nhẫn nhịn a, nhẫn nhịn a!"
Biểu tình trên mặt Binh lập tức cứng đờ.
Lời...vô… dụng... có... vẻ... hơi... nhiều!
Một cổ sát ý xông thẳng lên đầu, trong lòng Binh lạnh toát, hắn từ trên cao nhìn xuống những tên gia hỏa đang dương nanh múa vuốt này đầy khinh thường.
Nhân loại ngu xuẩn a!
Các ngươi sẽ nhanh chóng biết được, đắc tội với Binh đại nhân, sẽ nhận được cái kết quả gì.
Ta quên mất không nói cho các ngươi biết, xếp hạng đầu tiên của việc kích phát tiềm năng là tử vong, nhưng có một khả năng còn đáng sợ hơn tồn tại, đó là sống không bằng chết a!
Các ngươi sẽ ở trong ma trảo ta mà kêu rên rỉ, các ngươi rơi lệ đầy mặt, khóc lóc cầu xin Binh đại nhân vĩ đại tha các ngươi một con đường sống.
A, thực đúng là một bi kịch a!
Thế giới này, bi kịch phát sinh mỗi ngày thực quá nhiều mà. Dù Binh đại nhân có lòng thương hại... Nhưng sẽ không bỏ qua các ngươi đâu!
Cái khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt tĩnh lặng.
Bỗng Đường Thiên ngừng lại, nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy kỳ quái: "Vừa rồi sao ta lại cảm thấy có khí tức nguy hiểm nhỉ ?"
"Di, lại biến mất rồi, chẳng lẽ ta gặp ảo giác à?" Đường Thiên tìm nửa ngày, rồi ngồi xuống một lần nữa, ngẩng đầu nói: "Đại thúc, ngươi có thể tiếp tục nói."
Cái khuôn mặt lá vài tú-lơ-khơ vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói.
"Theo ta thấy, võ giả hẳn là có hai loại năng lực, một loại là năng lực có thể giải quyết đại đa số trận chiến đấu, một loại năng lực khác là khi gặp phải nguy hiểm có thể thoát đi."
"Mục đích của tử vong đặc huấn là nhằm vào hai điểm này. Nhưng mà trước đó, ta cần phải giúp các ngươi có được cơ sở vững chắc, phương pháp đầu tiên mà chúng ta dùng đến chính là hấp thu huyết mạch."
"Huyết mạch?" Ngoại trừ Đường Thiên ra, mọi người đều ngây cả người.
"Không sai. Các ngươi không cần phải quá để ý làm gì, những huyết mạch này chỉ dùng để cải thiện điều kiện thân thể của các ngươi thôi. Các ngươi không cần phải cải biến tâm pháp, cải biến vũ kỹ, đi theo con đường như hắc hồn."
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thở phào nhẹ nhõm.
"Huyết mạch cũng không phải các ngươi muốn hấp thu là hấp thu được, huyết mạch càng cao cấp thì cần phải có thân thể càng xuất sắc. Thân thể của các ngươi rất phổ thông, chỉ có thể thích ứng với huyết mạch rất phổ thông."
Binh lườm một cái rồi tiếp tục nói: "Tuy rằng những huyết mạch này rất phổ thông, nhưng đối với các ngươi, sự tăng cường của nó sẽ có trợ giúp rất lớn. Bình thường các ngươi quá ỷ lại vào chân lực. Các ngươi sẽ phát hiện ra thân thể tốt hơn sẽ giúp các ngươi vận dụng chân lực càng tiến thêm một bước."
Hắn lấy ra một đống ống nghiệm.
"A Mạc Lý là loại hình lực lượng, thứ ngươi tu luyện chính là Đại Địa Cuồng Đao, thân thể của ngươi rất cường hãn, trong những người ở đây ngoại trừ Đường Thiên ra, ngươi là người thích hợp kích hoạt huyết mạch nhất. Thứ ta chuẩn bị cho ngươi là huyết mạch viễn cổ, cũng là huyết mạch có đẳng cấp cao nhất trong đám còn lại. Huyết mạch viễn cổ Hùng Tộc, độ hoàn thành 50%. Hùng Tộc viễn cổ phân liệt thành Tiểu Hùng tinh và Đại Hùng tinh, cũng chính là tiểu hùng tộc và đại hùng tộc của hiện tại. Độ hoàn thành 50%, đối với ngươi hẳn là có thể hấp thu. Hơn nữa huyết mạch hùng tộc cũng là hành thổ."
"Hàn Băng Ngưng chủ tu thủy hành kiếm pháp, lấy hàn khí làm chủ. Ta chuẩn bị cho ngươi Bạch Ngân huyết mạch của Nam cực tọa, Nam Cực Chi Tâm, nó là huyết mạch của Nam Thiên tọa, tương đối thích hợp với thuộc tính của người, độ hoàn thành 80%."
"Lương Thu, thứ ta chuẩn bị cho ngươi là Bán Nhân Mã huyết, Bạch Ngân huyết mạch của Bán nhân mã tọa độ hoàn thành 80%. Huyết mạch của Bán Nhân Mã tọa được rất nhiều người xem trọng bởi khả năng đề cao tốc độ, thực ra ngoài ưu điểm đó nó còn có một ưu điểm khác, đó chính là sự chịu đựng vô cùng xuất sắc. Vũ kỹ mà ngươi tu luyện thường phải triền đấu,vì vậy sự chịu đựng lâu dài, đối với ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn."
"Tư Mã Hương Sơn, ta chuẩn bị cho ngươi Dạ Xà huyết của Thủy Xà tọa, Bạch Ngân giai, độ hoàn thành 80%, nó có thể giúp ngươi trở nên càng nhạy cảm, nhất là trong bóng tối. Thân thể của ngươi cũng sẽ trở lên mềm mại hơn, có thể giúp ngươi phát huy ra những động tác càng thêm phi thường."
"Bốn người các ngươi đều cần phải hấp thu huyết mạch, mà trọng điểm huấn luyện của các ngươi chính là hoàn toàn hấp thu và đồng thời đem chúng dung nhập vào trong kỹ năng của các ngươi. Đặc huấn tàn khốc có thể giúp tốc độ hấp thu của các ngươi nhanh hơn."
Binh quay sang.
"Lăng Húc, ngươi không thể nào sử dụng huyết mạch, cho nên, ta chuẩn bị đặc huấn cho người về phương diện khác."
"Hạc, ngươi chỉ cần kích hoạt huyết mạch trong cơ thể ngươi..."
Hạc bỗng cắt đứt lời Binh: "Ta không muốn kích hoạt huyết mạch trong cơ thể."
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng, huyết mạch của Hạc cũng không hề tầm thường như vậy, và càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn chính là Hạc lại cự tuyệt kích hoạt huyết mạch của mình.
Binh như có điều gì đó đăm chiêu, không hỏi nhiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy đổi sang phương diện khác. Tuy ta không hiểu vũ kỹ cổ của Đông phương lưu phái nhưng lại trùng hợp biết rõ phương pháp tu luyện của Đông phương kiếm pháp cổ."
Trong mắt Hạc lập tức sáng lên tinh quang, thất thanh kinh hô: "Ngài biết phương pháp tu luyện của Đông phương kiếm pháp cổ?"
Binh gật đầu: "Ừ, năm đó ta có một vị chiến hữu cũng tu luyện Đông phương kiếm pháp cổ, tuy khác với kiếm pháp mà ngươi tu luyện, nhưng ta nghĩ, nhất định có vài chỗ có thể tham khảo được."
Hạc vô cùng kích động, căn nguyên vũ kỹ của Hạc vốn là Đông phương cổ cùng với vũ kỹ của Thiên lộ khác nhau rất lớn.
Truyền thuyết Thiên lộ quay về cực kỳ xa xôi ở thời Đông phương, thời đó cũng có một Thiên lộ như vậy, sư tổ Hạc chân nhân chính là người đi theo con đường đó tới. Vũ kỹ của Hạc phái đi theo một trường phái riêng, nhưng bởi vì nó thực sự quá khác lạ khiến cho đám hậu bối muốn phục hồi như cũ không tìm được đối tượng để tham khảo.
Đường Thiên đã sớm không kiên nhẫn được, sát lại gần: "Còn ta thì sao?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Binh cười lành lạnh.