Chương 329: Phát Động​

Hồn tướng được sinh ra từ Hồn Điện có một loại tình huống rất hiếm thấy, gọi là thêm thẻ.

Cái gọi là thêm thẻ, chính là cần phải bổ sung đầy đủ vào mặt trước của thẻ, loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy. Thẻ hồn tướng trên cửa tiêu hủy, đa số hồn tướng vào thời điểm hoàn thành sau cùng, cũng sẽ bị tiêu hủy, bởi vì hồn tướng mới đã chặt đứt tất cả liên hệ với trước đây, đánh dấu việc hoàn thành tái sinh.

Nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như trước mắt đây, tấm thẻ hoàng kim thứ nhất của tầng thứ tám đột nhiên bị tiêu hủy, điều này nói lên tốc độ hồn tướng cắn nuốt võ hồn đột ngột tăng mạnh.

Vào thời điểm này cần phải thêm thẻ.

Binh không chút do dự đặt lên ô đầu tiên cùng ô thứ ba mỗi chỗ một tấm thẻ hoàng kim bát giai.

Hai tấm thẻ hoàng kim đồng thời sáng lên kim quang, chói mắt vô cùng.

Trong lòng Binh vô cùng mong đợi, thêm thẻ là một loại tình huống cực kỳ hiếm thấy, sẽ khiến hồn tướng sinh thành có chút đặc thù. Trước đây Binh cũng gặp qua chuyện thêm thẻ, nhưng chưa bao giờ thấy trên thân hồn tướng cấp thấp như thế. Hơn nữa bản thân Đường Nhất chính là thượng sĩ hoàng kim, điều này cũng vô cùng hiếm thấy.

Ánh sáng vàng của hai tấm thẻ vô cùng ổn định, giằng co tròn mười lăm giờ, ánh sáng vàng mới từ từ ảm đạm đi.

Bỗng nhiên, toàn bộ thẻ nổ phanh một tiếng, hóa thành một làn khói biến mất không còn.

Cánh cửa Thanh Đồng từ từ mở ra, Binh đột nhiên mở to hai mắt.

Một thân hình khôi ngô mang theo uy thế cường đại, chậm rãi bước ra.

"Chuẩn úy Đường Nhất, đến báo cáo!"

Thanh âm trầm thấp chấn nhiếp tâm hồn người khác vang lên. Lúc này, Binh mới thấy rõ ràng bộ dáng của Đường Nhất. Đường Nhất thay đổi không nhiều, ngoại trừ thân thể trở nên khôi ngô hơn một chút, thì thay đổi làm người khác chú ý nhất đó là trảm mã đao của hắn.

Thân đao trước đây màu xám, bây giờ trở nên đen như mực, dường như càng thêm nặng nề. Thân đao như mực làm dấu hiệu vàng kim của Nam Thập Tự tọa nổi bật hẳn lên.

Lấy hư hóa thực!

Chính là... võ tướng vô song!

Thân hình Binh không khỏi rung lên.

Từ vô song này đã có từ lâu. Trước lúc Tiên võ đặt tên võ kỹ vô song, rất ít người biết được vào thời đại tam đại binh đoàn đã dùng qua từ này. Chỉ có điều, bọn họ dùng để đặt tên cho võ tướng. Thời đại kia là những năm tháng võ tướng xuất hiện lớp lớp, gần như toàn bộ cường giả đều là võ tướng. Nhưng có một vài võ tướng rất đặc thù, bọn họ trên bất kỳ lĩnh vực nào cũng đạt được tạo nghệ hơn hẳn người khác. Loại võ tướng này được gọi là võ tướng vô song!

Bất kỳ một gã võ tướng vô song nào cũng có sự bất đồng.

Võ tướng vô song trong hồn võ tướng là cực kỳ hiếm thấy. Đặc điểm của bọn họ rất rõ ràng, chính là từ hư hóa thực. Hồn tướng cuối cùng vẫn là hư thể, tỷ như Đường Nhất, trước đây bất luận thân thể hắn, hay thanh trảm mã đao kia của hắn, đều là hư thể. Nhưng bây giờ trảm mã đao trong tay hắn lại từ hư hóa thực, biến thành thực thể.

Nếu Đường Nhất chết đi thì thanh trảm mã đao này sẽ không theo biến mất cùng với hắn, mà vẫn tồn tại trên thế giới này.

Trong võ tướng cùng cấp, thì võ tướng vô song cường đại hơn nhiều so với võ tướng thông thường.

Binh đoàn Nam Thập Tự trước đây sở dĩ mạnh mẽ, là bởi vì binh đoàn sở hữu võ tướng vô song nhiều hơn so với hai nhà khác. Nhưng không ngờ trong hồn điện lại sinh thành một gã hồn võ tướng vô song. Chuyện như vậy hắn đã từng nghe qua, nhưng chính mình gặp được thì đây là lần đầu tiên.

Có điều đây có lẽ là võ tướng vô song có quân hàm thấp nhất binh đoàn từ trước tới nay, võ tướng vô song cấp bậc chuẩn úy.

Binh lập tức cười tự giễu, bản thân thật quá tham lam, hồn võ tướng vô song hiếm thấy như thế mà mình cũng gặp được, không ngờ còn chê quân hàm quá thấp.

Đường Nhất có thể lên tới chuẩn úy, Binh đã rất cao hứng.

Huống hồ còn là võ tướng vô song.

"Ngươi chỉ huy bao nhiêu?" Binh hỏi Đường Nhất, hắn không biết chính xác võ tướng vô song chuẩn úy có thể chỉ huy bao nhiêu.

"Năm trăm." Đường Nhất nghiêm nghị trả lời.

"Năm trăm?" Binh sửng sốt một cái, rồi gật đầu ngay lập tức, đây quả thật là ngoài dự tính của hắn. Chuẩn úy thông thường chỉ huy là hai trăm, mà Đường Nhất không ngờ lại đến năm trăm. Quả nhiên không hổ là võ tướng vô song, trình độ chỉ huy của chuẩn úy đã ngang bằng với trung úy. Có điều lúc này Binh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, võ tướng vô song quả thật lợi hại, nhưng dù có lợi hại hơn nữa thì Đường Nhất cũng chỉ là chuẩn úy, không thể đặt kỳ vọng quá cao.

"Ngươi muốn tiếp tục dẫn đắt binh đoàn Sài Lang ư?" Binh thuận miệng hỏi một câu.

"Phải!" Đường Nhất dứt khoát lưu loát mà trả lời.

"Ừm, rất tốt, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chủ tướng của binh đoàn Sài Lang!" Binh trầm giọng nói, hắn quay sang nói với Đường Sửu: "Chuẩn úy Đường Sửu, bây giờ bổ nhiệm cho ngươi."

Đường Sửu thể hiện sắc mặt nghiêm túc đứng lên: "Xin đại nhân bổ nhiệm!"

"Nơi đóng quân của ngươi là huấn luyện doanh ở thành Tam Hồn, nhiệm vụ của ngươi có hai cái. Thứ nhất là trợ giúp Tỳ Bà, tổ kiến ban tham mưu. Có điều hiện tại không có gì để tham mưu, vì vậy nhiệm vụ thứ hai của ngươi là phụ trách huấn luyện hằng ngày trong huấn luyện doanh. Hiểu rồi chứ?" Binh nhìn Đường Sửu.

"Vâng!" Đường Sửu nghiêm nghị đáp.

"Tốt, ngươi có thể đi tới thành Tam Hồn."

"Vâng!" Đường Sửu xoay người liền hướng phương hướng thành Tam Hồn lướt đi.

Binh nhìn thoáng qua phòng Tự Sát, phòng Tự Sát không có một chút động tĩnh nào.

Đường Thiên, nỗ lực lên!

Trong lòng Binh khẽ hô một tiếng, rồi không chút do dự xoay người: "Đi, chúng ta về bộ lạc Sài Lang."

Khi Binh cùng Đường Nhất trở lại bộ lạc Sài Lang thì nhận được một tin tức không tốt. Diệp Cửu phát ra tối hậu thư, chỉ cho bọn họ thời gian năm ngày cuối cùng. Nếu vẫn không giao ra An Hảo kiếm, thì tự gánh lấy hậu quả.

Tối hậu thư, Binh tiện tay ném nó vào thùng rác.

Trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng. Cho đến tận bây giờ, đã trôi qua hai mươi ngày, nhưng mọi người vẫn không có chút động tĩnh nào.

Chỉ còn lại năm ngày sau cùng...

Binh nhìn về phía cồn cát đằng xa, ánh tà dương đỏ rực nhuộm cồn cát thành một mảng đỏ rực như lửa, thực sự là dấu hiệu trước lúc đại chiến.

Đường thiếu niên, nhất định phải nỗ lực lên đó!

Trong lòng Binh nói thầm, đến khi hắn phản ứng lại, không khỏi bật cười khanh khách. Không ngờ bất tri bất giác mình đã xem tên gia hỏa không nguyên tắc kia là kẻ đáng tin nhất.

Cứ như thế, Binh ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong lòng mình luôn cho rằng biến số giành chiến thắng then chốt nhất chính là Đường Thiên.

Là thiếu niên ngu ngốc như bệnh tâm thần thường xuyên động kinh kia ư?

Được rồi, nếu so chỉ số thông minh thì tên gia hỏa kia chỉ có thể thắng được A Mạc Lý thôi.

Được rồi, thực lực tên kia kỳ thực cũng không tệ, nhưng lúc linh lúc không linh, càng nói lên rõ ràng chân lý của hai chữ động kinh mà.

Được rồi, ngủ say quá lâu nên trình độ của mình thụt lùi quá nhiều, không ngờ lại phạm sai lầm cơ bản như thế.

Ê Binh, mày đã mất đi đội trưởng chống đỡ một mảnh trời cho mày rồi.

Ê Binh, người duy nhất mà mày có thể dựa vào, chính là bản thân mày thôi!

Binh dần dần bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống cồn cát. Bên người hắn là Thiên Không Hổ bầu bạn với hắn, nhìn mặt trời từng chút khuất bóng.

Ngày thứ tư, đêm cuối cùng trong tối hậu thư.

Binh đứng lên từ cồn cát đã ngồi bốn ngày bốn đêm, tới trước mặt Hỏa Mã Nhĩ: "Đóng tinh môn thông tới Kình Ngư tọa!"

Trong lòng Hỏa Mã Nhĩ run lên, nàng không nói thêm lời nhảm nhí nào, nhanh chóng chạy ra ngoài, phát ra mệnh lệnh đã sớm ước định từ trước.

Mười phút sau, nàng quay trở lại: "Đại nhân, tinh môn đã được đóng."

"Làm tốt lắm!" Binh gật đầu, hắn lấy ra bí bảo chuẩn bị từ lâu cho ngày này.

Một thứ toàn thân phát ra ánh vàng rực rỡ hình tam giác. Bí bảo hoàng kim Bắc Thiên tinh tọa, Tam Giác tọa, Tam Giác Kim Qua! Bí bảo hoàng kim này là do Binh tốn hao mười ức mua trên thị trường. Nó có thể sản sinh dòng xoáy năng lượng vô hình, từ đó nhiễu loạn năng lượng.

Nó là khắc tinh của thứ xác định địa điểm truyền tống như Quang Minh môn của Quang Minh võ hội.

Oong!

Một loại dao động vô hình, lấy tam giác hoàng kim làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.

Hai mươi phút sau, tin tức tinh môn Kình Ngư tọa thông tới Sài Lang tọa bị đóng, cấp tốc truyền ra.

Cao tầng Kình Ngư tọa không khỏi tức giận.

Tức giận như thế còn có Diệp Cửu vừa mới nhận được tin tức, sắc mặt hắn tái mét. Không ngờ mình lại bị Đường Thiên đùa giỡn, tên gia hỏa này căn bản không có ý định giao ra An Hảo kiếm.

"Nếu các ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Diệp Cửu nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này từ kẽ răng. Hai mắt hắn nổi lên tơ máu, thần sắc dữ tợn. Mỗi một tên thủ hạ đứng một bên đều câm như hến.

"Bảo bọn chúng xuất động đi!"

Thủ hạ vội vàng hạ lệnh tiến công.

Cơn giận của Diệp Cửu tạm ngừng, ánh mắt vẫn dày đặc sát khí: "Hừ, lần này cho các ngươi nếm thử một chút thủ đoạn của ta."

Mặt trời chiều như máu trãi đầy sa mạc.

Một thân ảnh trôi nổi xuất hiện trên không trung của bộ lạc Sài Lang, không ngờ không có ai phát hiện ra hắn.

"Tỉnh Hào, ta biết ngươi tới rồi, ra đi!"

Thanh âm Diệp Triều Ca khàn khàn trầm thấp, giống như cơn lốc bạo liệt, ầm ầm quét ngang bốn phía.

Thanh âm đột nhiên phát ra không hề báo trước như thế, khiến đám người bộ lạc Sài Lang vô thức mà ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trong lòng Binh trầm xuống! Hắn không ngờ được, đối phương lại tới nhanh như vậy. Bên này vừa mới đóng tinh môn, đối phương đã đánh tới nơi này. Rất hiển nhiên, đối phương đã có chuẩn bị từ sớm.

Khoan đã, Tỉnh Hào!

Một thân ảnh như mũi tên xông thẳng lên không trung, chính là Tỉnh Hào.

"Diệp huynh!" Thần sắc Tỉnh Hào bình tĩnh, hắn không quá bất ngờ. Với quan hệ của hắn và Đường Thiên, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào mắt người khác, đoán được hắn sẽ tới Sài Lang tọa cũng không kỳ quái.

"Đổi địa điểm đi!" Thần sắc Diệp Triều Ca hờ hững: "Ta chờ ngươi rất lâu rồi!"

Tỉnh Hào có chút ngoài ý muốn, những lời này của Diệp Triều Ca có mấy phần thâm ý.

Chẳng qua đề nghị Diệp Triều Ca chính là ý muốn trong lòng hắn. Nơi này là bộ lạc Sài Lang, một khi khai chiến, bộ lạc Sài Lang chắc chắn bị hủy, hắn gật đầu nói: "Được!"

Dứt lời, hắn hướng phía xa bay đi.

Diệp Triều Ca không chút do dự cũng biến mất theo.

Binh nghe được hai chữ "Diệp huynh" không khỏi kinh hãi, Diệp Triều Ca! Nhưng nhìn Tỉnh Hào dẫn đi Diệp Triều Ca, Binh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Diệp Triều Ca hiển nhiên là chỗ dựa lớn nhất của Diệp Cửu, hắn được dẫn đi, không thể phủ nhận đã giảm đi uy hiếp lớn nhất.

Bỗng nhiên, thần sắc mấy tên trinh sát hốt hoảng.

"Đại nhân, phương đông xuất hiện một chi binh đoàn, số lượng tầm hai trăm!"

"Đại nhân, phương tây xuất hiện một chi binh đoàn, số lượng tầm năm trăm!"

"Đại nhân, phương bắc có hai người đang tiến về phía này, ý đồ đến bất thiện, tốc độ cực nhanh!"

Cuối cùng Binh cũng biến sắc, mình quá coi thường Diệp Cửu rồi! Không ngờ Diệp Cửu lại chuẩn bị nhiều hậu chiêu như thế!

"Này đại thúc, bị dọa cho xỉu rồi sao? Oa ha ha, chỉ có nam tử hoạt bát mới có thể cứu vớt ngươi thôi!" Thanh âm đắc ý dào dạt của A Mạc Lý truyền đến từ phía sau hắn.

Cùng đi tới, còn có một loại băng hàn lạnh thấu xương.

Binh đột nhiên quay đầu lại.

A Mạc Lý đắc ý dào dạt đứng bên cạnh, Hàn Băng Ngưng cầm kiếm từ từ bước tới.

"Cuối cùng có thể bắt kịp cuộc vui lần này rồi." Thanh âm tựa như u linh ẩn nấp trong bóng đêm, không một ai biết được, Tư Mã Hương Sơn xuất hiện ở nơi đó từ lúc nào.

"Hô, không muộn!" Lương Thu thở hồng hộc, cả người ướt đẫm, chân trần, xích sắt trên tay và chân còn chưa kịp bứt đứt.

"Này đại thúc, Hỏa Liệt điểu của ta đâu rồi?"

Thanh âm ớn lạnh của Lăng Húc vang lên phía sau Binh.

Binh vừa định trả lời, bỗng nhiên Tư Mã Hương Sơn ồ một tiếng, hắn quay sang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cồn cát đằng xa. Ánh mắt mọi người cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn.

Hai giây sau, một kiếm khách, quần áo cả người nát bét, xuất hiện tại trên cồn cát, chỉ duy nhất đôi mắt kia là trong suốt như nước.

Hạc!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện