Chương 572: Ngư long biến

Thân thể Đường Thiên hơi hơi nghiêng tới trước, hắn tựa như một con gấu dữ màu bạc vận sức chờ phát động, chuẩn bị tấn công. Đôi mắt vốn khép hờ bỗng nhiên bừng mở, ánh sáng lãnh liệt như đâm xuyên lòng người, như ánh đao phản chiếu sáng như tuyết.

Có lẽ bởi vì vừa rồi vô cùng mệt nhọc nên tâm thần Đường Thiên bình tĩnh lạ thường, không hề có chút dao động.

Gương mặt kẻ địch dữ tợn, ánh mắt tham lam nóng bỏng, tất cả đều phản chiếu trong đáy mắt hắn, đầu óc gần như trống không, chỉ còn lại một ý nghĩ bản năng. Không phải gào thét, không phải rống giận, chỉ là tiếng nỉ non theo gió nhẹ, chỉ là một lời thề của thiếu niên dưới bầu trời đầy sao.

Ta muốn thắng.

Ta muốn thắng lợi.

Ta muốn đánh bại bọn họ.

Người đầu tiên nhận ra Đường Thiên bất thường là Tiểu Nhị.

Nguy hiểm! Cả người Đường Thiên tản ra khí tức nguy hiểm cực độ, bình thường Đường Thiên thỉnh thoảng sẽ toát ra khí tức như dã thú, nhưng mà đa số chỉ là khí phách, cũng chẳng có bao nhiêu nguy hiểm.

"Trước đây ẩn dưới bộ dạng của một kẻ tâm thần, đây mới thực sự là ngươi sao?"

Tiểu Nhị thì thào tự nói, không biết vì sao, hắn vô cùng hưng phấn, chưa bao giờ từng hưng phấn như lúc này. Tên hàng loại hai này tuy rằng có rất nhiều ưu điểm, nhưng mà vừa khùng lại vừa ngu, chưa bao khiến cho Tiểu Nhị cảm thấy thỏa mãn. Tên hàng loại hai này cường đại, nhưng lại chẳng ổn định, thỉnh thoảng khí phách lộ ra ngoài, nhưng mà phần lớn thời gian đều sẽ phạm đủ những sai lầm cấp thấp.

Đối với một kẻ cực kỳ kiêu ngạo như Tiểu Nhị mà nói, giả như phần khác của chính mình là ánh nắng là nhiệt tình, vậy cũng phải là ánh nắng hoàn mỹ, thiện lương hoàn mỹ, mà không phải là khùng, không phải là ngu.

Đến tận lúc này, tên hàng loại hai bộc lộ ra trạng thái chiến đấu bản năng này, Tiểu Nhị lập tức trở nên phấn khích rồi. Hắn cuối cùng tìm được điểm chung của hai bên, chiến đấu là phải như vậy, phải nguy hiểm đến mức sát khí tràn ra bốn phía, phải máu chảy thành sông, phải lãnh khốc vô tình, phải một bầu máu nóng, đó mới là đóa hoa kiều diễm mỹ lệ nhất trên đời.

"Giết đi, giết đi!" Tiểu Nhị con mắt đỏ bừng như máu, thấp giọng rống giận.

Đường Thiên hoàn toàn không nghe thấy nỗi lòng của Tiểu Nhị.

Hai chân đột nhiên phát lực, hắn tựa như đạn pháo rời nòng, đánh về phía Thạch Sâm.

Khóe miệng Thạch Sâm nhếch lên lộ ra nụ cười gằn, đã lâu không gặp một kẻ ngu ngốc dám lẻ loi một mình xông tới đối mặt với đội ngũ của hắn.

Ngươi đã muốn tìm đến cái chết, vậy sẽ như ý nguyện của ngươi!

"Giết!"

Thạch Sâm điên cuồng mà huy động trường đao trong tay, binh sĩ bên người hắn, cũng đồng dạng nhanh chóng khua đao. Khắp bầu trời đầy ánh đao, như quần điệp(bầy bướm) bay lượn, đan xen giữa không trung, linh động vô cùng.

Quỹ tích mỗi một ánh đao đều phiêu hốt đến cực điểm, khó mà nắm bắt. Chúng nó tung bay xoay quanh Đường Thiên, chợt xa chợt gần.

Binh vừa mới bay lên thành tường cũng vừa đúng lúc thấy một màn như vậy, con ngươi đột nhiên mở rộng, những .. ánh đao này...

Nhưng vào lúc này, trường đao trong tay Thạch Sâm bỗng nhiên dựng thẳng trước mặt, âm thanh mang theo mấy phần tà mị than nhẹ trong gió: "Điệp vũ!"

Xuy xuy xuy!

Mỗi một ánh đao lướt qua không khí, tựa như hồ điệp vỗ cánh, mang theo sóng gợn, đột nhiên, không khí xung quanh Đường Thiên kịch liệt hỗn loạn, vô số sóng gợn đan xen chồng chất giữa không trung, mỗi một đạo sóng gợn có sức xoắn không lớn, trong nháy mắt đan xen tạo thành một trường lực khổng lồ mà phức tạp, tựa như một tấm lưới lớn, chụp xuống Đường Thiên.

Đường Thiên không hề né tránh, hắn tựa như không hề để ý, một đường lao thẳng vào bên trong tấm lưới lớn ẩn chứa vô số lực lượng kia.

Khuôn mặt Thạch Sâm lộ vẻ đắc ý, một chiêu Điệp Vũ này từng mai táng vô số anh hùng. Những trường lực ẩn giấu kia sát cơ bốn phía, khi trường lực chồng chất lẫn nhau sẽ đạt được một trạng thái lực lượng kinh người . Trong một lần đánh lén, hắn từng mạnh mẽ vặn xoắn đến chết hai mươi tên người máy khổng lồ.

Chiếc áo giáp này thật sự chế tạo vô cùng tốt a!

Thạch Sâm có chút tiếc hận.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng người kia xuất hiện một đường sáng bạc bay thẳng lên cao, một chiếc ô bạc dày nặng hiển hiện trước tầm mắt Thạch Sâm.

Ô?

Thạch Sâm đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức không khỏi bật cười. Giáp bạc như gấu dữ, cơ nhục gồng lên, uy vũ hùng tráng, bỗng nhiên xuất ra một cái ô, nhìn qua buồn cười không thể nói ra.

Gấu nhỏ bung dù? Ha ha ha ha...

Đường Thiên như chưa phát giác, hắn tựa như không hề nhìn thấy chiếc ô bạc.

Đại Hùng ô y là một kiện cụ trang vốn không được ưa thích của Đại Hùng tọa. Võ giả Đại Hùng tọa đại đa số thuộc loại nhanh nhẹn dũng mãnh cường tráng, một vũ khí thanh tú như ô, hoàn toàn không khiến bọn họ vui thích.

Thế nhưng mà Đại Hùng tọa truyền thừa lại là 【 Đại Hùng ngôi sao ô 】!

Càng quan trọng hơn là Tiểu Nhị tu luyện 【 Đại Hùng ngôi sao ô 】, Đại Hùng ô y được hắn phát huy uy lực vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi khi Tiểu Nhị vận chuyển tâm pháp Đại Hùng ngôi sao ô, Đại Hùng ô y võ hồn đều sẽ không tự chủ mà hoan hô nhảy nhót.

Bảy bộ cụ trang, Đại Hùng ô y tiến hóa nhanh nhất cũng là vì nguyên nhân này.

Không thể không nói, Thạch Sâm điều động năng lượng của năm mươi mốt người để xây dựng vặn xoắn trường lực cường đại vô cùng. Hợp nhất lực lượng của binh đoàn, lại có thể thiết kế phương thức tiến công vô cùng tinh tế, thực lực của Thạch Sâm thể hiện ra là không thể nghi ngờ. Ngay cả Binh, trong mắt cũng nhịn không được hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng tán thưởng.

Rơi vào trạng thái phấn khích khiến Tiểu Nhị rất kích động, hắn lần đầu tiên điều động số năng lượng kinh người như vậy, từ pháo đài đen ở phía sau cuồn cuộn không ngừng mà cung cấp tới.

Năng lượng hùng hồn thuần túy nhanh chóng tụ tập đến trên thân Đường Thiên, chúng nó tựa như một lớp dịch thể sền sệt, hấp thụ tới bên ngoài thân thể Đường Thiên, rồi lại bị thể chất linh năng lượng thể của hắn ngăn cách.

Lúc trước Tiểu Nhị đã phát hiện, linh năng lượng thể ngăn cách trái lại càng gia tăng khả năng khống chế năng lượng của hắn. Hắn tin tưởng hoàn toàn có thể phá hủy lực lượng vặn xoắn có cấu trúc như thể hồ điệp kia.

Đi nào!

Nếm thử uy lực của Đại Hùng ngôi sao ô đi...

Chờ chút!

Tiểu Nhị vốn đang vô cùng phấn khích đột nhiên ngẩn cả người.

Chỉ thấy giữa không trung, Đường Thiên người mang trọng giáp, vặn eo co quyền.

Cái gia hỏa này... Muốn làm gì...

Trường lực do năng lượng đắp nặn nhất định cần phải dùng năng lượng mới có thể phá hư, đây chính là cơ hội thuộc về Tiểu Nhị, cái tên hàng loại hai này là đang muốn làm gì? Tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, cảm giác phấn khích của Tiểu Nhị biến mất hoàn toàn, trong lòng hắn tràn trề thất vọng, lại bắt đầu ngớ ngẩn rồi, vậy mà mình vừa đánh giá cao tên gia hỏa này cơ đấy.

Đường Thiên thân thể như cánh cung mở căng, ánh mắt bừng sáng, thở ra một tiếng, một quyền giội ra!

Khoan đã!

Con ngươi Tiểu Nhị bỗng dưng trợn trừng, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn một quyền kia của Đường Thiên..

Một quyền nhanh như thiểm điện.

Đường Thiên am hiểu nhất là cơ sở quyền pháp, ngoại trừ nhanh, không có bất kỳ ưu điểm gì hơn!

Một quyền tốc độ cực nhanh này, thậm chí xuyên thủng lớp năng lượng đang hấp thu bên ngoài cơ thể hắn.

Linh giáp trên tay từng mảnh từng mảnh dựng thẳng lên, chúng nó lấy tốc độ kinh người lướt qua năng lượng nồng nặc bên ngoài, như thể đang xuyên qua làn nước, linh giáp đồng loạt rung động, tạo thành những tiếng ông ông trầm thấp, như gấu dữ rống lớn bên trong chốn rừng sâu.

Lực lượng thân thể thuần túy được Đường Thiên phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, một quyền này xuyên qua không gian, bất kể là năng lượng hay lực lượng, tất cả đều bị phai mờ.

Mạnh mẽ phai mờ tất cả, trên đường đi hình thành một khoảng hư không, năng lượng bên ngoài thân thể bị điên cuồng xé tan, lấy tốc độ kinh người tụ tập về nắm tay Đường Thiên.

Còn có thể như vậy?... Cái này không phải là nguyên lý vòng xoáy sao?

Không đúng, đây chính là hình thái xoắn ốc lực!

Tiểu Nhị trợn mắt há mồm, càng làm cho hắn cảm thấy không thể hiểu được chính là toàn bộ năng lượng bên ngoài thân thể Đường Thiên, tất cả đều bị cái vòng xoáy nho nhỏ này xé tan!

Nắm tay Đường Thiên đột nhiên bừng lên quang mang vạn trượng, sáng tựa mặt trời!

Những lực lượng yêu dị như thể dây leo trước uy lực một quyền hung hãn tuyệt luân, hết thảy đều tan thành mây khói!

Thạch Sâm sắc mặt đại biến, hắn gần như không thể tin được vào hai mắt của mình, thế nào lại có người có thể giội ra một quyền kinh khủng như thế? Hắn trơ mắt nhìn những ánh đao như hồ điệp bay lượn khắp bầu trời đang dần bị hòa tan.

Một đạo quyền mang chói mắt, xuyên thấu trường lực hỗn loạn phức tạp, dần dần phóng đại trong mắt hắn.

Đối mặt với nguy hiểm trước nay chưa từng có, Thạch Sâm cả người lông tóc dựng thẳng, không chút nghĩ ngợi hoành đao trước ngực, mở miệng quát lớn: "Chặn!"

Toàn bộ đội ngũ xung quanh lập tức hiện lên một tầng ánh đao dày đặc, màn đao xoay tròn cao tốc, như thể gió xoáy do ánh đao hợp thành, đem toàn bộ tiểu đội bảo vệ chặt chẽ bên trong đó.

Đông!

Hình thái xoắn ốc lực do ánh quyền tụ tập cũng không phải là ánh quyền của quyền ấn bình thường, mà do xoay tròn cao tốc không hề có quy tắc tạo thành hình mũi nhọn, âm thanh nổ vang trầm thấp như thể đạn pháo rời nòng, một đầu mũi nhọn tiến thẳng vào màn đao.

Màn đao trong nháy mắt bị xuyên thủng.

Thạch Sâm tê dại nhìn ánh quyền xẹt qua bên người hắn không đến hai thước, liên tục xuyên thủng thân thể hai gã hộ vệ, mới một lần nữa đánh lên màn đao phía sau, xuyên thủng tan tành.

Đao mang tuy rằng bị xuyên thủng, nhưng phần còn lại vẫn che lấp tầm mắt đối phương, ánh quyền chỉ lướt qua sát bên người Thạch Sâm.

Thùng thùng!

Lại tiếp tục tới hai cái ánh quyền lần nữa xuyên thủng màn đao, lấy đi tính mệnh ba người, trong nháy mắt đội ngũ của hắn đã tổn thất mất một phần mười quân số.

Thạch Sâm khóe mắt muốn nứt ra, nguy hiểm cường liệt cũng triệt để kích động hung tính của hắn.

"Giết!"

Thạch Sâm làm gương cho binh sĩ, thân theo đao đi, các binh sĩ không khỏi tinh thần rung lên, bọn họ cũng đều biết đại nhân đây chính là muốn liều mạng rồi! Bọn họ không chút do dự, đồng thời theo sát sau đó.

Bọn họ tựa như một đoàn cá bơi, điên cuồng mà đánh về phía địch nhân.

Quanh thân mỗi người bọn họ đều sáng lên ánh sáng sương mù, tựa như từng con cá ánh sáng. Nhưng mà vào lúc này, mọi người không hẹn mà cùng tản đi năng lượng ngoài thân, hoàn toàn mở ra cho đồng đội, không có chút nào giữ lại.

Từng đoàn ánh sáng không ngừng khuếch tán, chúng nó ở giữa không trung nhanh chóng dung hợp, khi bốn mươi sáu đoàn ánh sáng hoàn toàn dung hợp, một cổ khí tức hung lệ đến cực điểm, phảng phất từ đáy biển sâu bốc lên, đột nhiên lao tới.

Ngư long biến!

Đây chính là sát chiêu áp đáy hòm của Thạch Sâm, quần ngư hóa long, một chiêu này cần điều kiện vô cùng trắc trở, cần phải tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện, bất kỳ một người nào lòng còn phòng bị đều sẽ khiến uy lực một chiêu này giảm đi.

Thạch Sâm tóc tai bù xù, tình trạng như điên cuồng, khuôn mặt hiện lên một tia thống khổ. Hiện tại một chiêu này đối với hắn mà nói, gánh nặng cực lớn.

Suy nghĩ của hắn chợt thoáng ngược dòng cực xa, năm đó hãm sâu trong trận địa địch, đối mặt với tuyệt cảnh, chính là bằng vào chiêu Ngư Long biến này ở trong thiên quân vạn mã giết ra ngoài, năm trăm binh sĩ dưới trướng cũng chỉ còn lại có một trăm người.

Phiêu bạt nhiều năm trời, năm trăm người cũ năm đó, chỉ còn lại bốn mươi sáu người như bây giờ.

Bọn họ nhìn hắn như anh hùng, đi theo hắn, liên tục chiến đấu ở khắp các chiến trường, phiêu bạt tứ phương, năm trăm giáp sĩ, hy sinh không hối hận.

Nghĩ tới đây, lòng hắn như đao cắt, hắn muốn một khối đất phong, hắn muốn cho mọi người đều được hưởng vinh hoa phú quý, hắn muốn xây dựng từ đường, hắn muốn ngày lễ ngày tết, được thắp hương hóa vàng mã cho bọn họ, hắn muốn cho bốn trăm năm mươi bốn anh linh đã mất có nơi trở về, hắn muốn an trí cho người nhà bọn họ, đó là bàn tay của hắn trước khi bọn họ hy sinh từng siết chặt, lặng yên ở trong lòng thốt ra lời thề linh thiêng.

Ta muốn một khối đất phong!

Thạch Sâm bỗng dưng ngước mặt, trong mắt sáng lên ngọn lửa hừng hực.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện