Chương 577: Tỉnh ngộ
"Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi, chính là bồi luyện."
Khi Thạch Sâm nghe thấy nhiệm vụ này, tâm tình rất thoải mái, đấu luyện thôi mà, nhiệm vụ này là thoải mái biết bao nha. Vừa hay đang muốn thích ứng với trang bị mới, tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ trở thành kẻ bồi luyện, nhưng mà Thạch Sâm không hề khó chịu.
"Trước tiên năm người một tổ, tới thử một chút."
Thạch Sâm rất nhanh thỏa mãn ý nghĩ của Đường Thiên, lúc trước Đường Thiên như thiên thần hạ phàm, đến lúc này hồi tưởng lại, hắn vẫn còn cảm thấy khiếp sợ. Hắn biết rõ luồng sức mạnh kia phần lớn là của pháo đài đen, nhưng hắn cũng vô cùng hiếu kỳ với thực lực chân chính của đại nhân.
Thạch Sâm tùy tiện chọn năm người, những người khác đều thành thật chờ ở một bên. Tâm lý hắn khá thoải mái, tuy rằng trong lòng cảm thấy thực lực đại nhân hẳn là rất mạnh mẽ, năm người có lẽ rất khó đối phó, nhưng mà bọn họ có tới bốn mươi sáu người, nếu để bốn mươi sáu người so với một mình đại nhân, không thấy mất mặt sao? Tuyệt đối không thể nào làm vậy.
Hửm, ánh mắt của cái tên mặt như lá bài tú-lơ-khơ kia sao trông cứ thấy quái quái...
Thạch Sâm không nghĩ ngợi thêm nữa, một tiểu đội bồi luyện một người, tuy rằng hành vi như thế này có chút xa xỉ, nhưng mà là đại nhân thì chút đặc quyền ấy vẫn phải có. Điều này cũng chứng minh đại nhân là người một lòng cầu tiến, không cam lòng tụt hậu, đây chính là chuyện tốt a, phải cổ vũ a!
Thạch Sâm lấy tâm tính người từng trải tán thán.
Sau đó trong bồi luyện, Thạch Sâm lập tức chứng minh sự thành thạo điêu luyện của mình. Tuy đầu tiên liên tục bị Đường Thiên đánh bại, nhưng mà sau đó tiểu đội bồi luyện được Thạch Sâm hướng dẫn rất nhanh đã khắc chế Đường Thiên, nhưng lúc này số người bồi luyện đã tăng lên 10 người.
Chà, thực lực đại nhân quả thực không tồi, nhưng mà cách chiến đấu lại khác xa phương pháp chủ lưu hiện nay. Thầy của đại nhân hình như trình độ không được tốt lắm, nhưng mà đại nhân chỉ cần tiếp tục nỗ lực không ngừng, những thói quen chiến đấu kỳ cục kia vẫn có thể thay đổi.
Thạch Sâm vừa lão hoài an lòng (tuổi già an lòng), nhìn thoáng qua thời gian, hả, đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua, đại nhân thực sự là chăm chỉ a, hắn mở miệng nói: "Đại nhân, không bằng nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ rồi chúng ta lại tiếp tục?"
"Các ngươi đã mệt lắm rồi à?" Đường Thiên nhìn bọn họ.
"Chúng ta? Chúng ta không mệt chút nào, chúng ta là lo lắng đại nhân ngài..." Thạch Sâm giải thích.
"À, vậy thì tiếp tục, ta không mệt." Đường Thiên cũng không ngẩng đầu lên nói.
Thạch Sâm không cho là đúng, trong lòng thầm suy nghĩ, đại nhân đúng là có ý chí chiến đấu, nhưng mà dường như hơi tham chút lợi trước mắt, chính mình phải tìm cơ hội khuyên bảo một chút. Mệt? Cường độ bồi luyện như vậy đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, vì bọn họ là U Châu quỷ kỵ, U Châu quỷ kỵ khiến cho ai nghe tên cũng phải biến sắc.
U Châu không lớn, thanh danh lại lan xa, nó là nơi sản sinh những binh sĩ ưu tú nhất. Ở U Châu, có đầy đủ những phương thức tu luyện nghiêm khắc nhất, trẻ em nơi này sau khi sinh ra, vừa lên năm tuổi đã phải tham gia khóa huấn luyện đặc biệt. Kéo dài đến sau hai mươi tuổi mới có thể hoàn thành.
Người U Châu vốn gan dạ hiếu chiến, sùng bái kẻ mạnh, mà trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, chiến sĩ được đào tạo ra đương nhiên có trình độ cực cao. Ở U Châu, chỉ có binh sĩ mạnh nhất mới có thể được xưng là Quỷ kỵ, trong toàn bộ những binh sĩ hoàn thành huấn luyện, chỉ có hai phần trăm là có thể được gọi là Quỷ kỵ.
Binh sĩ U Châu ở bất kỳ đâu cũng là người khiến các châu giành mua, mà U Châu quỷ kỵ càng là kẻ chạm tay có thể bỏng. Thực sự khiến U Châu quỷ kỵ danh chấn thiên hạ là bởi một chiến dịch ở vùng phía Bắc hơn sáu trăm năm trước, danh tướng Đồ Qua mang theo chín mươi sáu gã Quỷ kỵ, dùng tốc độ nhanh nhất lặng lẽ vượt qua mười chín châu, ngay thời điểm quyết định bất ngờ tấn công hậu cần của đại quân Bắc địa, đốt trụi liên tiếp năm căn cứ vật tư, một lần hành động táo bạo xoay chuyển cả chiến cuộc.
Chín mươi sáu gã U Châu Quỷ kỵ, không một người bị thương.
Một trận chiến này khiến cho Đồ Qua thành danh, xác định địa vị Nam vực đệ nhất châu của Nguyên châu, cũng khiến U Châu quỷ kỵ khẳng định danh xưng "Nam vực binh vương" của mình.
Từ sau trận chiến này, U Châu quỷ kỵ trở thành binh sĩ mà mỗi thế lực đều tha thiết ước mơ, vì vậy vô số kẻ giả mạo U Châu quỷ kỵ bắt đầu xuất hiện, lẫn vào các thế lực. Liên tục những vụ án giết chủ đoạt tài sản vô cùng ác độc khiến thanh danh U Châu quỷ kỵ nhanh chóng tụt dốc.
Trong thời gian ngắn, U Châu quỷ kỵ có tiếng xấu khiến cho hoàn cảnh sống của bọn họ nhanh chóng chuyển biến xấu, rất nhiều U Châu quỷ kỵ buộc phải trở thành giặc cướp.
Dần dần, U Châu quỷ kỵ trở thành cái tên ám chỉ giặc cướp đáng sợ nhất, phong bình nhật ác.
Trải qua sáu trăm năm mưa gió, U Châu binh sĩ càng ngày càng có ít người tham gia kiểm tra quỷ kỵ. Kiểm tra quỷ kỵ dần trở thành một phong tục địa phương đã xuống dốc, chỉ có những thôn làng truyền thống nhất còn duy trì. Hơn nữa cho dù bọn hắn thông qua kiểm tra quỷ kỵ, cũng sẽ giấu diếm thân phận U Châu quỷ kỵ của bọn họ.
Cho nên khi Vương Hoài Tiên cùng Thạch Dũng nghe được Thạch Sâm khẳng định thân phận U Châu quỷ kỵ thì vẻ mặt kinh sợ kia tuyệt đối không phải giả tạo.
Bốn mươi sáu người trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất của U Châu quỷ kỵ, bồi luyện một người mà lại cảm thấy mệt? Vậy quá buồn cười rồi!
Thạch Sâm không cho là đúng.
Chớp mắt đã qua ngày thứ ba.
Số người bồi luyện cùng Đường Thiên đã tăng lên đến mười lăm người, hắn tỉ mỉ quan sát mười lăm người trước mặt, mười lăm người đứng thành hình thoi, vẫn duy trì khoảng cách tương ứng lẫn nhau.
"Bắt đầu."
Thạch Sâm vừa dứt lời, thân thể mười lăm người lập tức xuất hiện ánh sáng, năm cơ thể ánh sáng nhanh chóng dung hợp, hóa thành một thể. Đường Thiên thầm kinh ngạc, nếu như lúc này hắn nhắm mắt lại, hắn nhất định sẽ cho rằng trước mặt là một người, chứ không phải mười lăm người.
Binh đứng một bên vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng, đây chính là năng lượng đồng bộ. Đối với binh đoàn mà nói, năng lượng càng đồng bộ, nghĩa là tiêu tốn năng lượng càng ít, năng lượng có thể thuyên chuyển càng nhiều.
Hiệu suất đồng bộ 80%.
Binh âm thầm phán đoán, sắc mặt hơi khó coi, lúc trước năm người có hiệu suất đồng bộ 80% cũng không khiến hắn động lòng. Nhưng mà sau đó, dù là mười người, mười lăm người, hiệu suất đồng bộ vẫn như cũ giữ ở mức 80%, điều này tạo thành rung động khá lớn đối với Binh. Số lượng càng nhiều, hiệu suất đồng bộ thường thường sẽ giảm xuống, nhưng đội ngũ của Thạch Sâm không có.
80%, Đại Hùng tọa không có một chi binh đoàn nào có thể thực hiện đồng bộ năng lượng hoàn mỹ đến thế. Mà tiểu đội Thạch Sâm tùy tiện lấy ra mười lăm người liền có thể thực hiện đồng bộ năng lượng hoàn mỹ tới vậy, Binh thậm chí hoài nghi, dù cho bốn mươi sáu người đồng thời xuất chiến, Thạch Sâm cũng có thể khiến hiệu suất đồng bộ năng lượng đạt được 80%.
Lẽ nào thánh vực binh đoàn đã mạnh đến thái quá như vậy sao?
Đột nhiên, Binh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đường Thiên không nghĩ nhiều như vậy, hắn tiến vào trạng thái chiến đấu, tập trung vô cùng. Hắn như một con dã thú, đang liều mạng tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hắn quyết định thử công kích thăm dò.
Lắc mình một cái, hắn như một vệt tàn ảnh xuất hiện bên trái tiểu đội.
Mười lăm người cùng nhau vung đao, năng lượng mạnh mẽ dao động khiến Đường Thiên giật mình. Nhiều hơn năm người khiến áp lực của Đường Thiên lập tức tăng mạnh.
Chỉ thấy quanh thân tiểu đội sáng ngời ánh sáng, ngay sau đó một đường ánh đao rộng hơn trượng gào thét phóng tới trước mặt Đường Thiên.
Đường Thiên không hề né tránh, hắn muốn thử xem uy lực một đao này như thế nào.
Trầm eo xoay người, hít sâu một hơi, nghênh đón đường ánh đao kia, một quyền đánh tới.
Nắm tay cùng ánh đao tiếp xúc trong nháy mắt, Đường Thiên chỉ cảm giác một cổ lực lượng kinh người theo cánh tay phản chấn về cơ thể, lực lượng mạnh mẽ tới nỗi hắn dám khẳng định nếu như hắn không thu quyền, xương cánh tay nhất định sẽ gãy.
Áp lực mạnh mẽ cũng khiến Đường Thiên bộc phát tiềm năng, không hề do dự, hữu quyền thu hồi, tả quyền xuất kích, liên tục ra quyền nhanh như tia chớp, trong thời gian cực ngắn đã có mười quyền chuẩn xác bắn trúng cùng một vị trí trên thân ánh đao.
Phanh!
Ánh đao vỡ tan.
Thạch Sâm kìm lòng không được mà đứng lên, mười quyền này tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn chưa từng gặp qua tốc độ ra quyền nhanh như vậy, giống như sấm rền chớp giật, hắn thậm chí khó mà thấy rõ ràng mỗi một quyền của Đường Thiên.
Hơn nữa hắn không nhìn thấy một chút ánh quyền, nói cách khác, đại nhân ra quyền, không hề vận dụng năng lượng.
Thuần túy lực lượng cơ thể?
Quan sát suốt mấy ngày qua, nhưng Thạch Sâm vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Hai tay Đường Thiên có chút tê dại, nhưng mà hắn đầy vẻ phấn chấn, lo lắng trong lòng bị quét sạch không còn. Bồi luyện qua mấy ngày nay, khiến hắn minh bạch, thánh vực tuy rằng cường đại, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Tất cả mọi hệ thống, cũng không hề phân chia cao thấp, chúng chỉ là những con đường khác nhau. Mạnh mẽ hay không, không phải do ngươi lựa chọn con đường nào, mà là trên con đường của chính mình đi được bao xa.
Đột nhiên tỉnh ngộ, khiến lòng Đường Thiên bỗng trở nên yên tĩnh. Xao động cùng nôn nóng trong những ngày qua đã bị quét sạch không còn.
Bỗng nhiên, khắp bầu trời đầy những ánh đao tinh mịn, từ trong ánh sáng của mười lăm người bay ra, như một đám ong vò vẽ nhào tới Đường Thiên. Mỗi một chùm ánh đao lớn bằng bàn tay, mang theo khiếu âm khiếp người.
Đường Thiên trầm tâm tĩnh khí, nửa thân dưới không chút động đậy, thân hình hơi hơi trầm xuống, nghênh đón những ánh đao này.
Chưa bao giờ lòng hắn bình tĩnh phẳng lặng như lúc này. Toàn bộ vũ kỹ đã từng học tập lướt nhanh trong lòng hắn. Những vũ kỹ muôn hình vạn trạng kia bỗng trở nên thật rõ ràng trong mắt hắn.
Những kỹ xảo vận dụng chân lực của vũ kỹ bỗng nhẹ nhàng biến mất như khói mây, tinh hoa của vũ kỹ, ở trong lòng hắn lặng yên trồi lên mặt nước.
Vũ kỹ ỷ lại năng lượng, đó là bởi thân thể võ giả không cách nào đạt được loại tình trạng này.
Đôi mắt Đường Thiên đột nhiên lóe lên tia sáng sắc lạnh, quát lớn một tiếng, hữu chưởng quỷ dị lật nhẹ, năm ngón tay như móc, một trảo lộ ra, nghênh đón ánh đao.
Tê lạp lạp!
Hoa lửa chói mắt, theo đầu ngón tay Đường Thiên nở ra.
Binh ngây ngẩn cả người, đây chính là... Hỏa Liêm quỷ trảo? Nhưng mà uy lực chiêu này, hình như mạnh hơn Hỏa Liêm quỷ trảo nhiều a...
Năm ngón tay Đường Thiên rung động với biên độ cực nhỏ, ma sát không khí, nhiệt độ hoa lửa nhanh chóng tăng cao, nguyên bản ánh sáng màu hồng biến thành bạc trắng, nó vẫn tiếp tục tăng nhiệt.
Năng lượng dư thừa trong không trung nhanh chóng bị đốt cháy, ánh sáng bạc chói mắt nhanh chóng co rút, biến thành điểm sáng nhỏ như ngôi sao.
Hô!
Bên trong phương viên ba trượng quanh thân Đường Thiên phập phềnh những đốm lửa cháy sáng như thể vô số đom đóm giữa trời đêm. Chúng tụ tập về đầu ngón tay của Đường Thiên, hình thành năm vòng xoáy ánh sáng vô cùng diễm lệ.
Ánh đao tinh mịn vừa đụng tới những điểm sáng này, liền dồn dập băng vỡ.
Mười lăm người cực kỳ hoảng sợ, những điểm sáng như đom đóm đang bay đến trước mặt bọn họ.
Nhìn chăm chú vào những điểm sáng bay đi, Đường Thiên trong lòng yên tĩnh, Quỷ vương hỏa lưu huỳnh, vẫn luôn mỹ lệ như thế. Trước đây Quỷ vương hỏa lưu huỳnh một lần chỉ có năm con, nhưng mà trước mắt dày đặc chi chít, lại có thành trăm nghìn.
Chính mình lại tiến bộ a.
Quỷ trảo tiền bối, người có thấy không? Hỏa Liêm quỷ trảo ở trên tay ta đã trở nên mạnh hơn, ngài nhất định rất hài lòng đi...
Đường Thiên lòng tràn đầy kiêu ngạo, pha lẫn nhàn nhạt đau thương.
Oanh, ánh sáng quanh mười lăm người, băng vỡ.