Quyển 4 - Chương 31: Độc chiến
Súng máy phát ra một loạt âm thanh chát chúa, những viên đạn cày xới trên mặt tuyết trắng tinh khiết làm cho bông tuyết bắn lên khắp nơi, đồng thời những lỗ nhỏ chi chít cũng liên tục xuất hiện.
Trương đại sư cười cười, nói: “Cẩn thận nha, lần này chỉ mình cậu chơi thôi.”
Lữ Minh Dương đột ngột ngừng xả đạn, quay đầu kinh ngạc nhìn Trương đại sư, lão này có ý gì? Chẳng lẽ chuẩn bị bỏ mặc mình đơn đấu một trận với lão yêu bà kia?
Hắn còn chưa kịp mở miệng, bất chợt có tiếng động khẽ vang, khóe mắt hắn bắt được một bóng người mờ nhạt bay ra khỏi lớp tuyết vừa mới bị đạn cày xới, cuốn theo một lượng lớn bông tuyết đang hướng về phía mình tập kích.
Lữ Minh Dương vội vàng xoay người lại, lần nữa xả đạn súng máy vào bóng người kia.
Đạn chính xác bắn lên cái bóng đó, nhưng từng viên một lại bị văng trở ra, căn bản không có viên nào gây ra sát thương. Điểm này Lữ Minh Dương sớm đã dự liệu, thuận tay ném đi khẩu súng máy, đồng thời lắc mình tránh thoát một kích của lão quái bà.
Quái bà bà thân hình như điện xẹt lướt qua người Lữ Minh Dương, bóng người rơi khỏi mỏm đá, rồi đột ngột không còn bóng dáng.
Lữ Minh Dương thở dài một hơi, cười gượng gạo nhìn Trương đại sư.
Trương đại sư cười nhạt, nói: “Ả đã luyện thành thuần âm thể, là một cổ cương thi chân chính. Đạn thường sao có thể gây sát thương cho ả được?”
Lữ Minh Dương cười khổ than một tiếng: “Vậy phải làm sao đây? Tôi không có pháp lực, cũng không thể bắt tôi cứ phải cắn lưỡi phun máu vào bà ta suốt đúng không?”
Trương đại sư ha hả cười nói: “Pháp lực là cái gì?”
Lữ Minh Dương cười khổ, nhún hai vai, pháp lực đến tột cùng là gì? Cái vấn đề này hắn vẫn luôn không hiểu rõ. Nếu nói kiểu Hàn Di, pháp lực với khí công xem ra cũng không khác biệt lắm, chỉ là một loại khí trong cơ thể người mà thôi.
Trương đại sư thản nhiên nói: “Thật ra mỗi một người ai cũng đều có pháp lực, giống như mỗi người đều có sinh khí, cũng giống như mỗi người đều phát ra sóng điện não. Nhưng tùy vào thiên tư, sẽ có người mạnh, có người yếu, có người dễ dàng thấy quỷ, có người cả đời cũng không gặp được một con, ha ha. Pháp sư chỉ là người thông qua phương pháp rèn luyện, làm cho khí của bản thân được đặc biệt tăng cường mà thôi...”
Lữ Minh Dương khẽ cau mày, cười nói: “Tôi không có trải qua rèn luyện đặc biệt gì, lão nói mấy cái này với tôi chẳng phải cũng vô dụng?”
Trương đại sư ha hả cười, tiếp tục nói: “Ta nói rồi pháp lực là dựa vào thiên tư mà phân cao thấp, cậu mới sinh ra đã có mắt âm dương, chỉ vì phương pháp rèn luyện sau đó mà làm cho đình trệ, bây giờ chỉ cần bắt đầu rèn luyện đúng cách là sẽ tốt thôi. Lại nói cậu trời sinh đã là thuần dương thể, ả chắc chắn không dám dại dột mà đụng vào cậu, cho nên...”
Lữ Minh Dương giãn chân mày ra, làm thành bộ dáng bất đắc dĩ mà gật đầu nói: “Bà ta không dám đụng vào tôi, vậy là tôi phải đụng vào bà ta hả?”
Trương đại sư vuốt cằm cười cười, Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười trừ liền mấy cái. Không nói tới thân pháp quỷ dị của lão quái bà kia, chắc chắn là mình không đuổi kịp, cho dù bà ta có đứng bất động một chỗ, đôi tay trần này của mình, thì có thể gây ra thương tích gì cho cái lớp da đạn bắn không thủng của bà ta cơ chứ?
“Đập rắn đập bảy tấc, nhược điểm của ả chính là cổ họng.” Trương đại sư khẽ cười nhìn Lữ Minh Dương nói.
Lữ Minh Dương bĩu môi, thở dài một tiếng quay đầu đi, lần nữa cảm ứng vị trí lão quái bà. Lần này hắn đúng là việc quen dễ làm, dù sao khí tức cực độ âm hàn trên người lão quái bà đó cũng quá dễ dàng nhận biết.
Hắn quay đầu liếc Trương đại sư một cái, Trương đại sư nhìn hắn mỉm cười gật đầu, Lữ Minh Dương lúc này mới vòng qua vũng máu đen, đi tới mép kia mỏm đá, tung người nhảy xuống.
Đáp người trên lớp tuyết đọng thật dầy, Lữ Minh Dương cắn môi, lớp tuyết dầy thế này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự linh hoạt của mình, chỉ sợ muốn né tránh cũng rất khó khăn. Tuy nói lão quái bà kia cũng không “dại dột” mà chạm vào thân thể mình, nhưng nếu bị ép đến liều mạng thì...
Hắn ngẩng đầu nhìn Trương đại sư vẫn đứng trên mỏm đá khổng lồ kia nhìn xuống, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đút tay vào lồng ngực rút ra một mũi nỏ tiễn màu bạc nắm vào lòng bàn tay, xong rồi mới cất bước đạp lên tuyết đọng thật dầy tiến tới.
Đi tới được khoảng chừng mười thước, tuyết nơi này đã sâu đến ngập đầu gối, Lữ Minh Dương di chuyển vô cùng khó khăn, hắn cảm giác mình chẳng khác nào đang tự đưa đầu vào miệng cọp.
Hắn chầm chậm tiến về phía trước, trước mặt ước chừng hai bước, dưới lớp tuyết đọng bằng phẳng kia chính là nơi lão quái bà đó đang ẩn náu. Hắn hít một hơi thật sâu, mũi nỏ tiễn trong tay như ngọn phi tiêu đột ngột bắn vọt ra ngoài.
Nỏ tiễn xuyên qua lớp tuyết đọng, cắm sâu vào trong lòng tuyết. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, thân hình lão quái bà cũng không có lần nữa phá tuyết mà ra giống như dự đoán.
Lữ Minh Dương cau mày chặc lại, hắn lần nữa nhắm mắt, cảm ứng chung quanh.
Lão quái bà không hề chạy đi đâu cả. Bà ta rõ ràng ở ngay bên dưới lớp tuyết đọng trước mặt.
Lữ Minh Dương cảm ứng, luồng khí cực độ âm hàn đó bắt đầu nhanh chóng chuyển động bên dưới lớp tuyết, giống như một con cá đang bơi lội trong suối vậy, lúc này đã vòng ra phía sau lưng mình, nhưng vẫn chỉ di chuyển chung quanh mỏm đá lớn này mà thôi.
Chẳng lẽ bà ta không thể rời khỏi mỏm đá này, không thể rời khỏi hang ổ của mình?
Lữ Minh Dương nhíu mày, lại nhắm mắt lại, từ trong ngực rút ra một mũi nỏ tiễn, dựa vào cảm giác mà bất thình lình bắn vào vị trí luồng hàn khí kia đang ẩn nấp.
Nỏ tiễn đột ngột bay ra, chát một tiếng bắn sâu vào lớp tuyết đọng thật dầy, dưới lớp tuyết như có một vụ nổ vậy, nhất thời có một khối tuyết khổng lồ phá đất bay lên, nhắm Lữ Minh Dương bắn tới, che hết tầm nhìn Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương vội vàng cúi thấp người, nhưng vẫn bị vài bông tuyết đập vào gò má, nhất thời một cảm giác đau đớn tê buốt truyền đến, bông tuyết kia vậy mà giống như những mảnh băng, đập vào gò má thì vô cùng đau nhức.
Lữ Minh Dương thầm rủa một câu, nhấc chân lao về phía vị trí đã bắn ra bông tuyết. Nơi đó đã xuất hiện thân hình lão quái bà.
Cái lưng còng của lão quái bà giờ đã thẳng tắp, cái nón trên đầu bà ta đã không còn, mái tóc màu vàng kim xõa tung bay tứ tán, lớp da trên mặt có đôi chỗ bong tróc, lộ ra bên dưới những thớ thịt đen ngòm, kết hợp với cặp mắt màu vàng nhạt, kinh khủng không nói nên lời.
Lão quái bà đảo đảo tròng mắt, lạnh lẽo nhìn Lữ Minh Dương đang khó nhọc phóng tới trên mặt tuyết, bà ta đột nhiên há to miệng, cổ họng phát ra tiếng tru trầm thấp, giống như tiếng tru đe dọa con mồi của mãnh thú, bất ngờ dùng tay vốc lên một quả cầu tuyết nhắm thẳng Lữ Minh Dương ném tới.
Cầu tuyết giống như phi đạn lao đi, Lữ Minh Dương muốn né tránh, nhưng lớp tuyết đọng đã cản trở cước bộ của hắn, vậy thì làm sao mà tránh?
Cầu tuyết đập mạnh vào ngực hắn, nhất thời vỡ tung ra, bông tuyết bám đầy trên mặt, lập tức một cảm giác tê buốt thấu xương truyền đến, trên mặt đã vậy thì cái ngực bị quả cầu tuyết trực tiếp đập trúng khỏi cần phải nói.
Nhưng Lữ Minh Dương cũng không kịp đứng đó cảm nhận những thứ này, liều mạng rút chân ra, tiếp tục phóng về phía lão quái bà.
Thế nhưng bất ngờ là lão quái bà ngay lập tức nhảy lên, lần nữa chui trở vào trong lớp tuyết đọng, Lữ Minh Dương lần này liệu có để bà ta bỏ trốn một cách dễ dàng? Hắn tung người lên bay về phía thân hình lão quái bà đang trốn đi, phắt một cái chụp trúng cổ chân bà ta.
Lão quái bà nhất thời phát ra một tiếng gào thê thiết, giống như chụp trúng chân bà ta không phải là tay Lữ Minh Dương, mà là một cái còng sắt nung đỏ, bà ta chợt co chân đạp một cái, lại thoát khỏi tay của Lữ Minh Dương, thân thể lập tức co rụt lại, lần nữa chui tọt vào bên trong lớp tuyết dầy, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Lữ Minh Dương lồm cồm bò dậy, vận động cánh tay cơ hồ bị lão quái bà kia đạp gãy, ngẩng đầu lên nhìn Trương đại sư ở trên đỉnh mỏm đá lớn.
Lão nhân này chẳng lẽ đang xem khỉ diễn trò? Vẻ mặt vui vẻ quan sát Lữ Minh Dương chôn chân trong tuyết, cũng không thèm đến giúp một tay.
“ Ha ha, thấy không, ả rất sợ cậu đó, tiếp tục nào...” Trương đại sư ha hả cười nói.
Lữ Minh Dương than khổ một tiếng, hắn hiểu Trương đại sư đang huấn luyện mình, bất quá huấn luyện kiểu này đúng là chịu không nổi mà.
Hắn lại nhắm mắt, cảm ứng sinh khí chung quanh. Sau đó khó khăn di chuyển trên mặt tuyết dầy.
Chợt, trên mặt tuyết lần nữa bắn ra một khối tuyết, lao thẳng về phía Lữ Minh Dương. Tựa hồ là lão quái bà kia đã biết ả căn bản không thể tránh thoát lực cảm ứng của Lữ Minh Dương, nên lần này đã ra tay trước muốn chiếm thế thượng phong.
Lữ Minh Dương vội vàng dùng tay bảo vệ gương mặt, hơi cúi người, tránh thoát những bông tuyết đang mù trời bay đến, đến lúc hắn có thể nhìn rõ, thì thấy lão quái bà đã nâng lên một hòn đá khổng lồ, hình như muốn ném mình.
Nhìn hòn đá kia như một quả tạ lớn, chỉ sợ ít nhất cũng phải vài trăm cân, cho dù là một người trẻ tuổi như mình cũng chưa chắc làm nó nhúc nhích nổi, nhưng một lão thái thái gầy yếu như bà ta lại nhẹ nhàng nhấc bổng nó trên đầu.
Ừm bà ta có phải là người đâu!
Nhưng lúc này Lữ Minh Dương cũng không rãnh mà nghĩ xem bà ta rốt cục là thứ gì, quả cầu tuyết lúc nãy cơ hồ khiến mình ngã ngửa, vậy cái hòn đá mấy trăm cân này, còn không phải đập mình thành một cái bánh thịt?
Hắn vội vàng lắc mình nhảy lên, hòn đá kia cũng đã xé gió đập tới trước mặt.
Thật may là Lữ Minh Dương kịp nhảy lên trước một bước, hòn đá lớn bay sượt qua y phục hắn, nặng nề rơi xuống lớp tuyết đọng đằng xa rồi lăn đi, để lại một cái rãnh sâu trên mặt tuyết.
Lữ Minh Dương cũng rơi mạnh xuống mặt tuyết, cả người cơ hồ ngập trong tuyết.
Hắn vội vàng vùng người dậy, nhưng trước mặt đã có thứ gì đó đen ngòm bay tới. Đó chính là một viên đá to cỡ quả đấm, mục tiêu oanh tạc chính là đỉnh đầu hắn.
Lữ Minh Dương thầm nói hỏng bét, giờ phút này làm gì còn thời gian mà tránh, mắt thấy hòn đá kia đã áp vào mặt, chợt một khối tuyết đột ngột xuất hiện, vô cùng chính xác, đập cho mặt hắn trở ngược vào trong tuyết.
“Cẩn thận một chút, đừng đề bị đá ném chết, vậy thì oan uổng lắm, ha ha.” Một tràng cười lớn từ trên đỉnh mỏm đá lớn truyền tới, Lữ Minh Dương nhìn lên, thì thấy Trương đại sư đang nắm một quả cầu tuyết trong tay ha hả cười nói.
Lữ Minh Dương thở dài, vùng dậy lần nữa rồi phóng về phía lão quái bà, còn lão quái bà lúc này đang nắm hai hòn đá trong tay tiếp tục nhắm vào Lữ Minh Dương ném tới.
Lữ Minh Dương lần này sớm đã phòng bị, lách người né tránh, thoát khỏi hai hòn đá, tăng tốc lao tới trước, rồi chớp mắt phi thân nhắm chuẩn lão quái bà đánh tới.