Chương 28: Viêm dạ dày cấp tính cũng có thể lây?
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng thì thấy Thủy An Lạc ngồi trên sofa dùng thìa nhỏ bón cho con trai ăn táo nghiền. Tất nhiên, Sở Ninh Dực cũng chẳng bao giờ trông mong gì vào việc cô sẽ đút cho thằng bé ăn tử tế cả.
Lúc này, Thủy An Lạc đang cầm thìa trêu Tiểu Bảo Bối, khi bé con định mở mồm ra ăn thì cô lại cố tình giật thìa lại không cho thằng bé ăn.
Qua mấy lần như vậy cuối cùng Tiểu Bảo Bối cũng nổi giận. Bé con kiêu căng không thèm để ý tới mẹ mình nữa mà quay thẳng cái mông phúng phính của mình ra chỗ mẹ.
Sở Ninh Dực bước tới muốn lấy cái bát thủy tinh trong tay Thủy An Lạc, Thủy An Lạc vội vàng ôm cái bát vào lòng rồi nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị: "Làm gì đấy, muốn ăn thì tự đi mà làm."
Sở Ninh Dực nhìn cái kẻ đã ngu si còn tự cho là thông minh kia một cái rồi vươn tay giật cái bát lại, tay còn lại thì bế Tiểu Bảo Bối đang hầm hừ lên sau đó ngồi xuống đút cho bé con ăn táo nghiền.
Thủy An Lạc bị anh cướp mất cái bát liền trợn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông nho nhã kia.
Thật ra Sở Ninh Dực luôn đem đến cho cô một cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo. Trước kia, tuy hai người họ ở cùng nhà nhưng hằng ngày anh về nhà rất muộn, kể cả về đến nhà rồi vẫn cắm đầu vào làm việc. Còn chuyện vợ chồng... Thủy An Lạc nghĩ anh làm cũng chỉ để làm tròn trách nhiệm thôi. Trước kia cô không hiểu, nhưng sau đó cô mới biết hóa ra không phải cặp vợ chồng nào cũng chỉ cố định một tuần làm một lần...
Lúc trước, Thủy An Lạc cho rằng Sở Ninh Dực chính là một con người như vậy. Cô những tưởng nếu anh không thích cô thì sẽ không làm chuyện đó với cô nhưng sau khi trải qua vài chuyện cô mới hiểu tình cảm là cái chó má gì chứ, Sở Ninh Dực là người sẽ làm mọi thứ với những chuyện mà anh ta cho là mình có trách nhiệm. Thế nên, Thủy An Lạc mới biết Sở Ninh Dực chẳng có chút tình cảm nào với cô cả. Người nhà anh muốn anh cưới cô thì anh cưới, vì sinh hoạt vợ chồng là nghĩa vụ nên anh làm. Vì người nhà muốn anh ly hôn nên anh ly hôn, chỉ đơn giản vậy thôi...
Một người đàn ông như thế thì biết cái quái gì là tình yêu chứ? Nếu không thì cũng là anh ta bị úng não hay trúng độc rồi.
Chính vì lẽ đó nên Thủy An Lạc ly hôn rất thoải mái. Nếu ngày nào cũng bắt cô phải đối mặt với một người không yêu mình thì thôi cô thà ly hôn quách đi cho xong, sau đó tìm người khác thật lòng yêu mình không phải hơn à.
Chính vì thế nên lúc này, khi trông thấy cảnh Sở Ninh Dực cẩn thận bón cho con trai ăn, cô mới.... mới sợ hãi như vậy!
Có điều Sở Ninh Dực làm rất thành thạo, anh cẩn thận đút cho bé con ăn, sợ thằng bé bị nghẹn mà lại còn vỗ vỗ sau lưng nữa.
"Ế, Sở tổng này! Anh nói thật đi, có phải anh còn đứa con riêng nào khác nữa đúng không?" Nếu không sao có thể thành thạo như vậy, còn thuần thục hơn cả cô nữa.
"Tra trên mạng." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, bón cho con ăn được một nửa thì anh không bón nữa.
Quạ đen lại bay đầy đầu Thủy An Lạc, chẳng lẽ... Sở tổng đáng yêu như vậy vì anh là thụ à?
"Quá tốt rồi, sau này mà anh có con với An yêu nghiệt kia anh hoàn toàn có thể làm mẹ rồi đấy." Thủy An Lạc cười híp mắt nói, nhìn con trai sau khi ăn uống no say đang thỏa mãn tựa vào lòng Sở Ninh Dực. Oắt phản đồ, mới có một ngày mà đã thân thiết với ba nó như thế rồi, cái dáng vẻ trông thấy ba nó còn kích động hơn cả thấy cô nữa.
Sở Ninh Dực nghe Thủy An Lạc nói vậy lập tức ném một ánh mắt sắc lẻm tới chỗ cô.
Thủy An Lạc vẫn cười tít mắt, hà hà hà bà đây còn lâu mới sợ.
"Nếu con trai anh thích anh như thế thì tôi lên mạng chơi đây. Anh trông nó đi nhé." Thủy An Lạc nói rồi tung tẩy đứng dậy.
"Uống thuốc đi."
Thủy An Lạc còn chưa bước nổi một bước đã bị gọi giật lại. Cô thật sự không muốn uống thuốc mà, không uống đâu! Cô ngoảnh lại nhìn anh cười cười nói: "Sở tổng, anh cứ quan tâm con trai anh đi, đừng quan tâm tới tôi! Dù sao tôi với anh cũng không thân không thích, thế nên..."
"Đừng để lây bệnh cho thằng bé."
Đệch, viêm dạ dày cấp tính có thể lây sao, đại ca anh đang chọc cười ai thế hả?
"Thuốc." Sở Ninh Dực mặt không đổi sắc, thanh âm cũng bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Thủy An Lạc mặt như táo bón trợn mắt nhìn anh, cơ mà đến cuối vẫn nhận thức được bản thân không đủ khả năng chống trả nên đành chạy tới tìm cái túi thuốc bác sĩ kê cho. Sau đó y như tráng sĩ cắt cổ tay mà nuốt hết đống thuốc xuống rồi ngoảnh lại trừng Sở Ninh Dực: "Được chưa."
Sở Ninh Dực nhìn cô rồi bế con trai đi lên lầu.
"Vừa nhìn đã biết là "ngạo kiều thụ", không ngờ An yêu nghiệt kia lại là "nữ vương công" cơ đấy." Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình, cứ như vừa phát hiện đại lục mới. Sở tổng mạnh mẽ như thế mà là thụ, yêu nghiệt An Phong Dương kia thì lại là công, cái CP này tình thú thật đấy. Thủy An Lạc tít mắt cười YY mối quan hệ của bọn họ rồi vui sướng chạy lên lầu.
*YY: liên tưởng, tưởng tượng những cái bậy bạ.
Sở Ninh Dực bế con trai lên phòng khách ở tầng hai rồi đặt thằng bé nằm chơi trên ghế, Thủy An Lạc cũng chuồn về phòng bật máy tính của mình lên.
"Á á á á á á á á á á...."
Thủy An Lạc vừa bật máy đã hét toáng lên như nhìn thấy quỷ. Tiểu Bảo Bối đang nằm trên người Sở Ninh Dực không nhịn được mà run lên một cái nhưng lại được tay ba mình vỗ về ngay sau đó.
Thủy An Lạc ôm máy tính chạy đến trước mặt Sở Ninh Dực, cô bàng hoàng chìa máy tính ra trước mặt anh: "Chuyện... gì... chuyện gì đây?"
Trên tin tức không phải cái gì khác mà chính là ảnh vụ hôm qua cô bị Sở Ninh Dực kabe-don.
Sở Ninh Dực chỉ ngẩng đầu lướt qua một cái rồi lại tiếp tục vỗ nhẹ lưng con trai vừa bị dọa giật mình.
"Đọc không hiểu à?"
Thủy An Lạc nổi giận, vấn đề không phải là có hiểu hay không mà tại sao tấm ảnh này lại bị tuồn ra ngoài.
"Chẳng phải tấm ảnh này trong tay anh sao? Di động của tôi đâu?" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mất rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên đáp.
"Mất? Mất rồi á?" Thủy An Lạc không tin vào tai mình, anh ta bảo mất rồi?
Sở Ninh Dực liếc tấm hình trên máy tính thêm một cái nữa, đây chính là tấm hình anh hôn Thủy An Lạc. Mà, di động chứa tấm hình thì đúng là do anh cố tình "làm mất". Ai bảo mấy dãy số trong đó anh đều không biết chứ, quan trọng nhất còn có một dãy số lưu tên - Đàn anh Mặc.
"Để tôi bảo chú Sở mua cho cô cái mới." Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy, chắc vì cô ồn ào quá nên anh muốn tìm chỗ nào khác yên ắng hơn để tiếp tục bồi đắp tình cảm với con trai mình.
"Di động mới? Ok!" Thủy An Lạc đồng ý ngay tắp lự nhưng mà cô nàng nhanh chóng nhận ra đây không phải là mấu chốt.
"Ê này, quan trọng là... cái tin này là sao?" Thủy An Lạc sau khi xác định rõ vội vàng đuổi theo Sở Ninh Dực.
"Di động bị mất, ảnh bị người khác lấy được, đơn giản thế thôi." Sở Ninh Dực hời hợt giải thích.
Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thái dương của mình giật đùng đùng, đại ca ơi, vấn đề là sao anh có thể bình tĩnh như vậy chứ!
Cô vội vàng đuổi theo: "Tôi nói này Sở tổng, anh có định xử lý vụ này không đó?”
"Xử lý cái gì? Ảnh này là thật còn gì?" Sở Ninh Dực nói xong liền bế con trai về phòng ngủ.
"Nhưng... anh vừa mới tuyên bố come-out mà, chẳng lẽ anh muốn thừa nhận mình là người song tính à?" Thủy An Lạc sốt ruột chạy theo.
"Có gì là không thể?" Sở Ninh Dực đặt con trai lên giường, sau đó cầm xe ô tô đồ chơi của nhóc đặt bên cạnh.
Có gì là... không thể!!!
Thủy An Lạc cảm thấy cuộc đời mình sắp loạn đến nơi rồi. Sở tổng à, anh cảm thấy cuộc đời này nhàm chán quá nên muốn kiếm cái gì đó chơi cho náo nhiệt sao?