Chương 314: Đàn chị lan hinh?
Thủy An Lạc vừa mới đi tới cửa nhà đã thấy có giọng nói bên trong truyền ra, thím Vu đang nói chuyện với ai vậy?
Tiểu Bảo Bối?
Thủy An Lạc run lên, Tiểu Bảo Bối còn chưa biết nói mà, hơn nữa đó rõ ràng là giọng nói của một người đàn ông.
Cô định lấy chìa khóa mở cửa nhưng lúc này mới phát hiện túi xách của mình vẫn đang để ở khách sạn, để mai tới đó lấy sau vậy, cô đành gõ cửa để thím Vu ra mở cửa cho mình.
Cánh cửa bật mở, Thủy An Lạc vừa chống cửa đi vào vừa hỏi: "Thím Vu, cháu..." Cô còn chưa nói xong đã bị người đứng trước mắt làm cho giật mình: "Anh, sao anh lại ở đây?"
"Ôi, tiểu thư của tôi ơi! Đây là con của ba dượng tiểu thư, là anh trai của cô đấy!" Thím Vu cười ha hả nói, rõ ràng bà có ấn tượng rất tốt với Lạc Hiên.
"Anh cháu?" Thủy An Lạc vừa đóng cửa lại vừa nhìn Lạc Hiên, suýt nữa thì cô bị tiếng hét của thím Vu làm cho sợ chết khiếp.
"Ý tiểu thư, chân của cô bị làm sao thế này?" Thím Vu vừa kêu lên vừa kéo Thủy An Lạc ngồi xuống.
Thủy An Lạc không để ý tới thím Vu, đầu cô còn đang luẩn quẩn phân tích mối quan hệ này, ý của bà đây chính là con riêng của ông ba dượng đẹp trai của cô ấy hả.
Chẳng trách sao lại mang họ Lạc, cái họ nghe đến là kỳ.
Lạc Hiên đi tới ngồi xuống đối diện Thủy An Lạc: "Tôi nói chứ, cô mới đi tham gia có buổi tiệc rượu thôi mà đã bị người ta ức hiếp thành ra thế này rồi à?”
"Ai bị bắt nạt chứ? Chẳng qua là tôi không thèm chấp nhặt với bọn họ thôi nhé?" Thủy An Lạc trợn trắng mắt: "Mẹ tôi có khỏe không?"
"Dì vẫn khỏe, hai người họ đi chu du thế giới của hai người rồi, chắc chẳng ai thèm nhớ tới hai đứa chúng ta nữa rồi!" Lạc Hiện nhún vai nói.
Thủy An Lạc thở dài, mẹ cô quả nhiên có tình yêu mới thì không cần con gái nữa rồi.
"Thế anh đến đây làm gì?" Thủy An Lạc không khách khí mở miệng hỏi: "Chuyện hôm đó tôi đã cảm ơn anh rồi mà."
"Chẳng lẽ cô không thấy hai kẻ bị vứt bỏ như chúng ta đáng thương lắm à?" Lạc Hiện vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, đặt tay lên bả vai cô: "Cô bị mẹ cô vứt bỏ, còn tôi thì bị ba tôi bỏ rơi…”
"Còn lâu mẹ mới vứt bỏ tôi!" Thủy An Lạc lập tức bật lại, cô từng bị hai người quan trọng nhất với mình vứt bỏ cùng một lúc, vậy nên bây giờ vẫn còn khá nhạy cảm với hai từ này.
Lạc Hiên sững người nhìn Thủy An Lạc đứng phắt dậy bỏ về phòng ngủ.
Thím Vu khẽ lắc đầu: "Lạc thiếu gia, sau này trước mặt tiểu thư cậu đừng nói những lời như vậy, cô ấy vẫn kiêng kỵ chuyện đó lắm."
Lạc Hiên nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt cũng không nói gì thêm nữa.
Sở Ninh Dực vừa về nhà chưa được bao lâu thì chú Sở cầm túi xách của Thủy An Lạc đến, anh nhận lấy cái túi rồi mới để chú Sở rời đi.
Nhưng anh còn chưa kịp mở cái túi ra thì di động của Thủy An Lạc đã vang lên. Anh nhíu mày thò tay lấy ra, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi rồi ấn nhận cuộc gọi.
"Thủy An Lạc, hôm nay tao chỉ cảnh cáo mày thôi, người đàn ông của người khác thì tốt nhất mày đừng có động vào.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói u ám của một người phụ nữ, nói xong cô ta cúp máy luôn.
Sở Ninh Dực cau mày nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình.
Uy hiếp?
Khóe môi Sở Ninh Dực hơi nhếch lên, có người lại dám uy hiếp người phụ nữ của anh sao?
Vậy anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai có cái bản lĩnh này.
"Đại thọ bảy mươi tuổi của Viện trưởng Kiều?"
Đây là điều mà Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc nghe được nhiều nhất sau khi đến bệnh viện.
"Còn nữa, nghe nói học trò cuối cùng của Viện trường Kiều đang ở nước ngoài hôm nay cũng trở về đấy, không biết chúng ta có gặp được cô ấy không nhỉ.”
"Cô nói đàn chị Lan Hinh à, tôi cũng muốn gặp cô ấy quá, đã xinh đẹp thì chớ, y thuật lại còn giỏi.”
Cô y tá vừa đi qua kích động nói.
Đàn chị Lan Hinh?
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, lại nhân vật ở đâu chui ra nữa vậy?