Chương 362: Có khả năng bác sĩ thủy gặp nạn rồi
Dư âm tiếng gọi của Mặc Lộ Túc vẫn quẩn quanh, nhưng bên dưới đã không còn thấy bóng dáng Thủy An Lạc đâu nữa.
"Lạc Lạc..." Mặc Lộ Túc nhìn dòng nước đang chảy siết. Nếu không có vị sĩ quan đằng sau kéo lại thì e rằng chính anh cũng đã nhảy xuống theo luôn rồi.
"Bác sĩ Thủy!" Viên sĩ quan kia dường như cũng không ngờ được là sẽ xảy ra chuyện này, lập tức hô hào, "Cứu người nhanh, phái người xuống hạ lưu tìm ngay đi."
Trong rừng cây cách đó không xa, một bóng người đen xì nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.
***
Tiếng chuông chói tai vang lên xé nát không gian yên tĩnh của màn đêm.
Lạc Hiên bị đánh thức. Anh ta tức giận bấm nhận điện thoại, có điều không biết đầu dây bên kia nói gì mà Lạc Hiên bỗng bật phắt dậy: "Gì cơ? Rơi xuống đâu?”
Người ở đầu bên kia lại lặp lại một lần nữa, sắc mặt của Lạc Hiên lập tức tái nhợt: "Đừng báo cho ba vội, lập tức dẫn người qua đó tìm! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!" Lạc Hiên tức giận trả lời rồi trực tiếp cúp máy, sau đó vội vàng lao ra ngoài.
Nếu Thủy An Lạc xảy ra chuyện gì, anh ta không biết gia đình mình sẽ lại thành ra thế nào nữa.
Nếu Long Man Ngân biết Thủy An Lạc xảy ra chuyện thì chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó thì người ba vất cả lắm mới có thể bình thường lại của anh ta có khi nào lại phát điên lên nữa không?
Kiều Tuệ Hòa cũng xem như là người đầu tiên nhận được tin dữ. Nhưng khi biết tin, cả người bà lặng ra, như thể không nghe thấy viên sĩ quan kia nói gì.
"Anh nói cái gì?"
"Viện trưởng Kiều, có khả năng bác sĩ Thủy đã gặp nguy hiểm mất rồi."
Kiều Tuệ Hòa phải nhờ người phía sau đỡ mới có thể đứng vững được, khuôn ngực phập phồng lên xuống không ổn định đã thể hiện rõ được suy nghĩ của bà lúc này.
Đúng là bà từng nói bà không muốn Thủy An Lạc bước chân vào Sở gia, nhưng chưa từng nói muốn cô phải chết.
Còn về phần Kiều Nhã Nguyễn, lúc biết được tin Thủy An Lạc xảy ra chuyện thì cô đã bị Phong Phong lôi về thành phố A rồi. Vừa nhận được tin, Kiều Nhã Nguyễn cứ như phát điên phi thẳng về hiện trường xảy ra tai nạn. Là do cô kéo Thủy An Lạc tới đây, cũng chính cô là người bỏ Thủy An Lạc lại.
Phong Phong cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này, chẳng phải Thủy An Lạc ban tối còn đứng cãi nhau với anh đấy sao.
Sau khi hỏi rõ tình hình, Kiều Nhã Nguyễn lập tức lao về phía hạ lưu. Phong Phong vẫn một mực đi theo bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, nhưng lại chẳng nói gì.
"Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, đều tại tôi hết, sao tôi lại kéo nó tới đây chứ, tại sao?" Kiều Nhã Nguyễn tìm suốt một dọc từ thượng lưu tới chỗ Thủy An Lạc bị rơi xuống, trên đường đi cô bị vô số sỏi đá, nhánh cây làm cho bị thương nhưng lại chẳng thèm bận tâm chút nào.
Phong Phong một mực bám theo phía sau để đảm bảo an toàn cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng khi thấy những vết thường trên người cô ngày càng nhiều anh ta liền cau mày lại.
Trời sáng dần lên, cơn mưa cuối cùng cũng chịu ngớt.
Phong Phong nhìn bước chân ngày càng lảo đảo của người phía trước. Anh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô lại: "Kiều Nhã Nguyễn, đủ rồi, cô cứ thế này thì biết tìm đến khi nào?”
"Cút đi, đều tại anh hết! Nếu không phải vì anh thì tôi đã chẳng rời nó. Tôi sẽ không cho nó chạy lên núi đưa thuốc làm gì, như vậy thì nó cũng đã chẳng gặp phải chuyện thế này!" Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng hét lên rồi ngã nhào xuống đất khiến hai bàn tay bị trầy xước hết cả, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào cả.
"Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi." Nước mắt của Kiều Nhã Nguyễn rơi không ngừng, từng giọt từng giọt cứ đập vào mu bàn tay, không biết khiến cho lòng ai đau đớn.
Tin tức vừa được tung ra lập tức truyền về thành phố A, thím Vu giật mình hoảng sợ đến mức đánh rơi luôn con dao trên tay xuống đất. Tiểu Bảo Bối thì vẫn cứ khóc quấy không thôi.
"Trời ơi!" Thím Vu vội vã phi từ phòng bếp ra. Bà nhìn bản tin đang phát trên ti vi nhưng không thể nào chấp nhận nổi chuyện này.
Tin tức vợ trước của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị vừa mới gọi yêu “ba nó à” không bao lâu thì lại gặp nạn do cứu người trong lúc đất đá sạt lở đã nhanh chóng truyền khắp thành phố A.