Chương 505: Thủy âm hiểm login là vì sở tổng à?
Kiều Nhã Nguyễn: "Mày bị bỏ rồi!"
"Phắn phắn phắn..." Thủy An Lạc vừa nói vừa quỳ dậy khỏi mép giường. Sau đó cô đi tới cửa sổ nhìn chiếc xe đang phóng ra ngoài, Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình.
"Lão Phật Gia, đi, đi bắt gian với tao nào!" Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi xoay người túm lấy cái áo khoác đang vứt trên giường mặc vào rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn lén lút chuồn khỏi bệnh viện.
"Không phải chứ, bắt gian cái gì?" Kiều Nhã Nguyễn cau mày đi ra theo.
"Viên Giai Di chứ còn ai vào đây nữa, giờ cũng chỉ còn một mình Viên Giai Di kia nữa thôi. Chắc chắn anh ấy lại đến tìm Viên Giai Di đấy!" Thủy An Lạc vừa nói dứt lời đã kéo Kiều Nhã Nguyễn chạy vào thang máy.
"Tiểu Lạc Tử, giờ thì ai gia đây xem như cũng hiểu rồi, đối với mấy chuyện quan hệ nam nữ của Sở tổng thì chỉ số thông minh của mày bùng nổ luôn quá ha!"
"Không bùng nổ thì có mà mất chồng à!" Thủy An Lạc tựa vào vách tường của thang máy tỏ vẻ đương nhiên nói.
"Đội cái mũ lên, đầu của mày không thể ra gió được!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay kéo cái mũ trên áo cô lên cho tử tế.
"Yêu Lão Phật Gia nhất!" Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi cùng đi với cô nàng ra khỏi thang máy: "Tao không muốn lợi dụng mày đâu, gọi điện báo bình an cho mày là thật mà! Con chuyện Lan Hinh có nghe được hay không cũng coi như tùy duyên thôi. Chẳng qua là hai cái kết quả ấy cũng không tổn thất gì đến tao cả, hơn nữa tao còn có thể gọi điện báo bình an cho mày nữa! Đây chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Thủy An Lạc nghiêm túc giải thích.
"Xem như mày thông minh!" Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vẫy xe rồi kéo Thủy An Lạc ngồi lên: "Cơ mà chuyện kia cũng tốt, tránh cho việc Lâm Thiến Thần chui ra rồi lại tìm mày gây sự!"
Thủy An Lạc nói địa điểm xong, cô bắt đầu dựa vai Kiều Nhã Nguyễn thở dài bất đắc dĩ: "Thật ra thì từ lúc cô ta tình nguyện nhận tội thay cho Lan Hinh chứ không chịu nói sự thật thì tao đã biết, cô ta đâu muốn tìm tao gây sự, muốn lấy mạng tao thì có!"
"Bé gái đáng thương của chị..." Kiều Nhã Nguyễn đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc một cái: "Thế còn Viên Giai Di kia thì sao?"
"Mặc kệ, cứ giao hết cho Sở tổng giải quyết đi, bây giờ lưng anh ấy đang đeo ơn cứu mạng của cha Viên Giai Di, tao chẳng muốn làm khó anh ấy, còn cả Anh Xinh Trai nữa."
"Thế mà mày còn đi bắt gian?"
"Chuyện này đâu có giống nhau đâu!" Thủy An Lạc vội nói: "Tao phải đi để đảm bảo lúc Sở tổng nhà tao nói chuyện với cô ta không bị cô ta sơ múi cái gì!"
"Nhưng mà sao mày biết được Sở tổng hẹn Viên Giai Di ở nhà cô ta thế?"
"Sáng nay cô ta cũng bị tao kéo xuống bậc thang mà, dù không bị chảy máu, cơ mà tao đoán cái chân tàn tật của cô ta cũng xong đời rồi!" Thủy An Lạc lại dựa đầu vào vai Kiều Nhã Nguyễn: "Vậy nên nhất định Sở tổng sẽ đến nhà cô ta!"
"Chậc chậc chậc, Thủy Âm Hiểm login là vì Sở tổng đấy à?"
"Không phải, còn vì cái mạng của tao nữa đấy!" Thủy An Lạc cười tít mắt trông như con thiểu năng.
Nhưng Thủy An Lạc không hề đoán sai, đúng là Sở Ninh Dực đã hẹn gặp Viên Giai Di thật, nhưng không phải ở nhà cô ta, mà là ở vườn hoa trong khu nhà của cô ta.
Viên Giai Di được người giúp việc đưa xuống tới nơi rồi liền bảo người rời đi.
Cô ta còn chưa biết chuyện ở bệnh viện, nhưng trông thấy dáng vẻ này của Sở Ninh Dực là cô ta đoán ra được là Lan Hinh lại thất bại rồi.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn vừa xuống xe, mới đặt chân vào khu nhà đã thấy bóng dáng hai người kia đứng ở vườn hoa. Thủy An Lạc cuống cuồng đẩy Kiều Nhã Nguyễn trốn qua một bên.
Mi mắt của Sở Ninh Dực hơi rung lên, nhưng anh vẫn đứng im ở đó.
"Sao lại ở dưới này thế?" Kiểu Nhã Nguyễn khẽ hỏi.
Thủy An Lạc lắc lắc đầu, cô cũng không biết.
Viên Giai Di nhìn Sở Ninh Dực bằng một ánh mắt ai oán: "Sao nào, giờ ngay đến cả nhà em anh cũng không muốn bước chân vào nữa à?"