Chương 814: Bài học trong quá khứ [10]
“Chị đây vẫn khỏe, ăn được ngủ được. “ Kiều Nhã Nguyễn hứ một tiếng, không hề thấy có gì khác lạ, “Ba tao cũng khỏe dần lên rồi, mày không cần phải lo đâu.”
“Tao lo cho mày không được à.” Thủy An Lạc nói rồi bế Tiểu Bảo Bối đang ngủ ra, “Đây đây đây, ngắm con nuôi của mày đi, trông người ta ngủ ngon chưa kìa, giờ cũng không tỉnh lại giữa đêm nữa rồi.”
“Vẫn là con nuôi của tao đẹp trai nhất, trông thấy một cái là tâm trạng thoải mái luôn.” Kiều Nhã Nguyễn bật cười, lại nghe thấy tiếng mẹ mình gọi bên ngoài, “Mẹ tao gọi, tao xuống nhà đây.”
“Ừ, thế mày làm gì thì làm đi, mà mày định hỏi anh Sở chuyện gì, tao hỏi cho.” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn cầm di động nói: “Thôi để sau đi, tao không muốn để ba tao biết chuyện.”
Thủy An Lạc hơi sững sờ, có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, “Vì chuyện của công ty à?”
“Ừ.” Kiều Nhã Nguyễn đáp lại rồi bước ra khỏi phòng, mẹ Kiều đã làm bữa khuya, đang gọi cô xuống ăn.
“Gần nửa đêm rồi còn nói chuyện với ai thế?” Mẹ Kiều hỏi rồi đặt đồ ăn vào tay cô.
“Ăn nhiều một chút, dạo này con gầy lắm đấy. Ba con vừa mới khỏi bệnh, con mà lại lăn ra ốm nữa là chỉ khổ mẹ thôi.” Mẹ Kiều mở miệng nói.
Thủy An Lạc nghe mẹ Kiều nói vậy, thấy thật hâm mộ Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cô liền ngắt video call.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ ngon lành, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt xinh xắn của cậu nhóc, “Mẹ nuôi trông vẫn ổn đúng không con?”
Đáng tiếc, Tiểu Bảo Bối đang ngủ nên không thể trả lời cô được.
Vậy còn cô thì sao? Nếu có một ngày cô và Sở Ninh Dực chỉ có thể thành người xa lạ, liệu cô có thể bình tĩnh như vậy không?
Thủy An Lạc nghĩ, nỗi bất an lại lần nữa dâng lên trong lòng. Dạo gần đây Bạch Dạ Hàn không tìm cô nữa, nhưng cô luôn cảm thấy bên cạnh còn có ai đó đang theo dõi mình.
Lúc Sở Ninh Dực tắm rửa xong bước ra ngoài, Thủy An Lạc đang ôm Tiểu Bảo Bối đờ người ra. Ánh mắt anh trở nên thâm thúy hơn, lại lẳng lặng bước qua ngồi xuống bên cạnh cô, “Làm sao thế?”
Thủy An Lạc ngẩng đầu, đặt di động lên bàn, “Lão Phật Gia vừa nói có việc tìm anh.”
“Kiều Nhã Nguyễn tìm anh?” Sở Ninh Dực nghĩ thôi cũng biết là vì chuyện gì, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Bản thiếu gia thành thư ký riêng của các em từ bao giờ thế?”
“Chú Kiều còn chưa khỏe hẳn. Lão Phật Gia vẫn còn thương tâm lắm. Chẳng phải anh hiểu biết về vấn đề này nhất còn gì, nên nó cũng chỉ biết hỏi anh thôi chứ sao.” Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, có chút khẩn cầu mở miệng: “Anh chỉ cần nói thôi, còn những chuyện khác cứ để nó tự làm là được rồi, nhé?”
“Ba của Kiều Nhã Nguyễn là Kiều Tô Phong. Trước đây anh đã tìm hiểu qua, cho nên hai em hoàn toàn không cần lo lắng chuyện của công ty đâu, bởi vì ông ấy sắp bán công ty đi rồi.” Sở Ninh Dực nói, vén chăn lên trên giường.
Thủy An Lạc vẫn ngồi ở trên chăn, “Bán đi? Sao anh biết?”
“Cược không, nếu như anh thắng, trả lời anh một vấn đề, thế nào?” Sở Ninh Dực nói rồi kéo cô vào lồng ngực mình.
Thủy An Lạc nheo mắt: “Sao em cảm thấy anh đang chờ để gài em ấy nhỉ?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, vươn tay nhéo mũi cô: “Thông minh ra rồi đấy.”
Thủy An Lạc cười, cười đến ngớ ngẩn: “ Em không đánh cược với anh đâu.” Thủy An Lạc nói xong, xoay người lăn vào trong chăn.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang rúc vào chăn, cô nhóc này thông minh ra rồi.
Thủy An Lạc chui vào xong mới nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chú ấy sẽ bán thật à?”
Sở Ninh Dực nằm xuống, hai tay đặt dưới cổ mình, “Trước khi trả lời câu hỏi này, em trả lời anh một vấn đề đã. Dạo này Bạch Nhị có đến tìm em có đúng không?”
Anh vốn không định hỏi, chí ít là trước khi cầu hôn anh không muốn hỏi.