Chương 976: Hôn nhân có bẫy [13]
Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm cô một cái, cởi áo ngồi vào bồn tắm với cái tay chằng chịt vết thường.
Thủy An Lạc dựa vào lòng anh, nhấc tay anh lên buồn bực nói: “Không được động vào nước.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, khẽ nói vào tai cô: “Có một cách tốt hơn đấy.” Nói rồi, nói rồi anh đặt luôn tay lên ngực cô.
Thủy An Lạc giật bắn cả mình.
Cái này không gọi là sướng mà là lạnh đấy!
Tay của anh Sở lạnh như tuyết ở Bắc Cực vậy.
Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông nào kia, tới lúc nào rồi mà vẫn không quên cái thói lưu manh này vậy hả!
“Anh Sở...” Thủy An Lạc không dám động vào tay anh, đành nắm lấy cổ tay của anh, “Anh thế này là đang ngược đãi em đấy.”
“Một lát nữa sẽ không ngược đãi nữa.” Sở Ninh Dực vẫn dùng cái giọng mờ ám đó mà thì thầm bên tai cô.
Thủy An Lạc không nhịn được lại run lên.
“Anh Sở, anh bình tĩnh chút đi, giờ cả hai chúng ta đều đang là lính què hết cả rồi.” Thủy An Lạc muốn khóc không thôi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, “Thế nên giờ bản thiếu gia có cách có thể giúp em phục hồi nguyên khí đây.”
Thủy An Lạc: “$#[email protected]%$%”
“Nói cái gì đấy hả?” Sở Ninh Dực nghe cô lẩm bẩm một hồi, cất tiếng hỏi.
“Khen anh mà.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười, thật ra còn đang thầm chửi anh một chập trong lòng kia kìa.
Hai người đùa nhau một lúc trong bồn tắm liền nóng người, lúc này cái lạnh buốt xương mới tan đi.
Vết thương của Sở Ninh Dực ban nãy bị lạnh đông, giờ cơ thể ấm rồi máu lại bắt đầu chảy không ngừng.
Nhưng anh lại chẳng để tâm đến, vẫn bế Thủy An Lạc ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng bọc cô lại rồi bế cô ra ngoài.
Lần này chân của Thủy An Lạc xem như tàn thật rồi, từ cái bọc nước giờ sưng thành móng heo luôn.
“Không đau à?” Sở Ninh Dực hỏi.
“Đau chứ, nhưng thấy Anh Xinh Trai nói với vẻ đau khổ như vậy làm em tưởng anh sẽ đi tự tử luôn cơ.” Thủy An Lạc bĩu môi nói, lại nhìn cánh tay đang chảy máu của anh, “Anh không đau à?”
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cánh tay còn đang chảy máu của mình, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Quen rồi.”
Ặc...
Thủy An Lạc lẳng lặng cúi đầu, anh ấy phải đau đến mức nào mới quen được chứ.
Trước lúc anh bôi thuốc cho cô, lại bị Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay.
“Đừng có để chân em toàn là máu.” Cô nói với vẻ chán ghét, sau đó lại kéo anh ngồi xuống, lấy bông băng cẩn thận xử lý chỗ da trầy ra trên mu bàn tay của anh. Đây là hậu quả của việc anh đấm lên cây vì trên đó còn dính cả vỏ cây nữa.
Thủ An Lạc thấy vậy, nước mắt lại tí tách rơi.
Nước mắt của cô rơi xuống chăn, không rơi vào tay, nhưng tay anh lại đau đến bỏng rát.
Không phải đau vì vết thương, mà là vì những giọt nước mắt của cô.
“Sở Ninh Dực, anh có biết không? Cơ thể con người là một cơ chế rất kỳ lạ, có những vết thương nhìn thì có vẻ như đã khỏi rồi, nhưng thật ra nó lại đang thối rữa, phần máu thịt đang thối rữa mà anh không nhìn thấy lại đau đớn đến không thể chịu nổi, anh muốn cắt bỏ chỗ thối đó đi, buộc phải rạch vào vết thương đã thành sẹo kia ra.” Thủy An Lạc vừa cẩn thận xử lý vết thương cho anh vừa nói.
Sở Ninh Dực nhìn đầu cô. Anh sao có thể không hiểu ý của cô được chứ?
Rạch vết sẹo ra mới có thể cắt bỏ phần thịt thối, như vậy mới có thể sống lại được.
“Thế ra bác sĩ Thủy đang làm phẫu thuật cho tôi đấy hả?” Sở Ninh Dực dựa gần vào cô, thấp giọng nói.
Chỉ có cô mới có thể làm phẫu thuật cho anh được mà thôi.
Thủy An Lạc ngẩng lên, mắt vẫn còn ngập nước, mờ mịt nhìn anh.