Chương 1088: Đánh người không nên đánh [10]
Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn mải nghịch điện thoại.
Cô cấu anh một cái, lúc này anh mới có phản ứng lại.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Hà Tiêu Nhiên, “Mẹ, sang năm Lạc Lạc phải chuẩn bị làm tốt nghiệp rồi, từ chỗ bọn con đến trường có nửa tiếng thôi, bên mẹ hơi xa.”
Thủy An Lạc gật đầu lia lịa, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Làm gì có chuyện Hà Tiêu Nhiên không biết ý của con trai, nên bà cũng không nói về chuyện này nữa.
“Mà chuyện của Triệu Miểu là sao thế?” Hà Tiêu Nhiên đổi chủ đề, “Trước đây Lạc Lạc có quen với con bé à?”
Thủy An Lạc lắc đầu vô tội, sao cô có thể quen với con nhỏ đó được chứ?
Hà Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn con trai: “Con lại đào hoa đấy à?”
“Mẹ, có ai nói con trai mình như mẹ không? Con mắt nào của mẹ trông thấy người ta có ý với con trai mẹ vậy hả? Chắc chắn không phải hoa đào con rắc đâu.” Sở Ninh Dực dựa vào ghế nói.
Thủy An Lạc cũng biết không phải là do Sở Ninh Dực, vì ánh mắt cô ta nhìn anh không có chút tình cảm nào hết. Cô ta chỉ đơn thuần là thích nhắm vào cô thôi, hay nói cách khác, ngay từ khi mới quay về đây, cô ta đã chống đối cô rồi.
Vì Triệu Lâm sao?
Hà Tiêu Nhiên không nói với hai người nữa. Bà giao lại Tiểu Bảo Bối đang ngáp ngắn ngáp dài cho Thủy An Lạc, bảo cô đưa thằng bé đi nghỉ ngơi.
Thủy An Lạc vui vẻ đón lấy con, cô muốn lên nhà từ lâu rồi kìa.
Sở Ninh Dực đứng dậy, vốn định đi theo Thủy An Lạc lên nhà nhưng lại bị mẹ gọi giật lại, nên anh lại phải ngồi xuống.
Chờ Thủy An Lạc lên rồi, Hà Tiêu Nhiên mới nói: “Con bé Triệu Miểu này có ý gì thế? Mẹ thấy cái nhà họ Triệu này ngoài Triệu Khoa ra thì chẳng có ai tử tế cả.”
Triệu Khoa - Ba của Triệu Miểu, trước đây là giáo sư trong trường đại học.
“Triệu gia cứ luôn nghĩ rằng bà nội có lỗi với ông Triệu nên lúc nào cũng làm cao với chúng ta, lại thêm việc Triệu Lâm khi ấy còn bị ba vợ con từ chối nữa nên việc Triệu Miểu chống đối Lạc Lạc cũng dễ hiểu thôi.”
Nói tóm lại, đó là một cái nhà thật kỳ quặc.
Nếu không phải vì bà nội luôn bảo họ nhịn, anh sớm đã không thèm để ý tới cái nhà đó nữa rồi.
Hà Tiêu Nhiên lại càng nhíu mày chặt hơn: “Mẹ thật sự không hiểu nổi, tại sao bà nội con lại cứ dung túng cho cái nhà họ Triệu đó như thế nữa. Giờ cái nhà đó ai cũng muốn trèo hết lên đầu nhà mình ngồi rồi đây này.”
Sở Ninh Dực cúi đầu xem điện thoại, không đáp lại.
“Trước đây lúc ở trong quân đội, Triệu Lâm cũng đối nghịch với con. Giờ thì hay rồi, ngay đến cháu của cô ta cũng bắt đầu nhắm vào vợ con mà công kích, đủ chưa thế hả?” Rõ ràng Hà Tiêu Nhiên đã giận thật rồi. Bà bị cái đám nhà họ Triệu kia chọc tức phát điên lên rồi đây.
Sở Ninh Dực muốn nói, mẹ giờ cũng đã bắt đầu quan tâm vợ con mà ghét người ngoài rồi à, thế mà bình thường làm cô ấy sợ còn chẳng dám nói năng gì kìa.
Nhưng rõ ràng anh cũng chẳng dám nói câu này ra với bà.
“Mấy câu này mẹ nói cho con nghe là được rồi, đừng để bà nội nghe thấy.” Sở Ninh Dực hờ hững nói, “Còn về Triệu Miểu, mẹ yên tâm, năm tới con sẽ có cách đuổi cô ta đi.”
Dám ức hiếp vợ anh à, anh không phát uy chắc tưởng Sở gia nhà anh dễ bắt nạt chắc!
Hà Tiêu Nhiên nghe thấy con trai nói vậy, cũng thấy yên tâm hơn nên không nói gì nữa, sau đó cũng lên nhà nghỉ ngơi.
Sau khi thấy mẹ lên nhà rồi, Sở Ninh Dực cũng ngồi lại một lúc nữa rồi mới lên.
Lúc này Thủy An Lạc vừa mới dỗ Tiểu Bảo Bối ngủ xong, đang ngồi trên giường bần thần chuyện gì đó.
Sở Ninh Dực đi vào ngồi xuống cạnh cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Thì chuyện Triệu Miểu đấy, chẳng lẽ cô ta làm khó em chỉ vùi những ân oán cũ của Triệu gia thôi sao?” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, dù sao thì đây cũng là một cái lý do có thể chấp nhận được.
Sở Ninh Dực nằm luôn xuống giường, hai tay gác ra sau đầu suy nghĩ.