Chương 1279: Đây là vợ thật của anh đấy [7]
Không muốn xuất hiện rồng.
Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, sự quan tâm của anh đối với cô luôn thể hiện ra từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.
“Đẹp quá.” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc nói.
Thủy An Lạc cũng muốn thốt lên câu này, tuy váy cưới cũng rất đẹp nhưng cô thích những trang phục truyền thống thế này hơn.
“Đẹp đẹp...” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt chỉ vào bộ đồ, có thể thấy nhóc cũng rất thích bộ đồ cưới này.
“Tiểu Miêu, giúp cô Sở thay bộ này vào xem.” Ông lão gọi cháu gái mình từ trong phòng ra, rồi đưa Thủy An Lạc vào.
Thủy An Lạc giao Tiểu Bảo Bối cho Kiều Nhã Nguyễn, “Mẹ đi thay đồ một chút, con ở đây với mẹ nuôi trước đã nhé.”
Tiểu Bảo Bối “trịnh trọng” gật đầu một cái, có vẻ như cũng muốn bảo mẹ mau vào thay đồ ra xem thế nào.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bảo Bối nhìn vào trong phòng, còn ông lão lại đi may đồ tiếp, chắc có lẽ vẫn còn chỗ chưa khâu xong.
Trong phòng bị vải vóc chiếm cứ, trên bàn có một cái khung ảnh. Bức ảnh trong đó là một nhà bốn người, người đàn ông chủ gia đình nhìn một cái liền biết ngay là ông lão kia. Người phụ nữ mặc bộ sườn xám rất xinh đẹp, sau lưng là hai người con một trai một gái.
Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ, có lẽ gia đình này cũng có cả một câu chuyện đây.
Thủy An Lạc và người cháu gái tên Tiểu Miêu vào phòng. Tiểu Miêu trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi sáng sủa thanh tú.
“Cô Sở, xin cô hãy cởi đồ ra trước rồi tôi sẽ mặc lên cho cô.” Tiểu Miêu mỉm cười nói.
Thủy An Lạc gật đầu, nhưng cô vẫn hơi ngại khi phải cởi đồ trước mặt người lạ thế này. Thế nên Thủy An Lạc đành phải tìm chủ đề để nói: “Em là cháu gái của Trạc lão tiên sinh à?”
“Vâng, chủ nhật em thường tới đây may đồ giúp ông nội.” Cô bé cười rất tươi nói.
“Ồ, thế thì chắc hẳn là em thích may quần áo lắm đấy nhỉ.”
“Vâng, em thích học theo ông nội, học theo ông còn có ích hơn học ở trường học nhiều, tiếc là ba em cứ muốn bán kỹ thuật của ông nội em, đáng ghét.” Tiểu Miêu bực bội nói.
Ba cô bé?
Là cái người đàn ông vừa mới ra khỏi nhà sao?
Có điều Thủy An Lạc cũng không hiểu gì mấy về nghề liên quan tới quần áo thế này, nên cô cũng không tiện đưa ra ý kiến của mình.
“Chị Sở, người chị đẹp thật đấy, mặc vào nhất định sẽ đẹp lắm cho mà xem.” Tiểu Miêu nói rồi còn đặc biệt chỉnh điều hòa nhiệt độ cao lên mấy độ, khiến Thủy An Lạc cảm thấy cô bé cũng là một người rất chu đáo.
Tiểu Miêu mặc từng lớp hỉ phục lên cho Thủy An Lạc, cô vừa mặc vừa nói: “Đồ long phượng cũng thế, sườn xám cũng thế, hay kể cả đồ Hán phục cũng vậy, những cái này phải khâu bằng tay thì mới tôn lên được phong thái của nó. Đồ do ông nội em thiết kế đều mang lại được cảm giác thủ công này, bán cho đám người đó, rồi dùng máy móc gia công thì sẽ rất khô khan, sao ông nội có thể đồng ý được?
Thủy An Lạc cứ để Tiểu Miêu mặc đồ cho mình, nghe thấy cô bé nói vậy cô không thể không nói, mỗi một quốc gia đều có một điểm đặc sắc riêng, không ai có thể học được, mà máy móc cũng chẳng thể làm ra.
“Chị Sở, để em buộc tóc lên cho chị nhé.” Tiểu Miêu không muốn nói tới chuyện không vui nữa.
Thủy An Lạc nhìn cô bé hoạt bát trước mặt mình, khẽ gật: “Được, làm phiền em rồi.”
Tiểu Miêu đưa Thủy An Lạc ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược lên, “Bà nội em vấn tóc là đẹp nhất, có điều thấy ông em bảo, vì bà ghét cái sự cứng nhắc của ông em nên đã đi mất rồi.”
Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, từng lọn tóc của cô trong tay cô bé giờ được chải mượt rồi búi lên, khiến gương mặt nhỏ bé của cô lại càng trở nên rõ ràng và xinh đẹp hơn.
“Vì ông em không chịu bán bản thiết kế à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Có lý do này, chắc còn là vì bà em có hoài bão lớn nữa, mà giờ em cũng đang là một chuyên viên trang điểm có tiếng trên thế giới đấy.” Tiểu Miêu tự hào nói.
Tim Thủy An Lạc bỗng đập thịch một cái, anh Sở, anh đang muốn làm cái gì đây hả?