Chương 1282: Đây là vợ thật của anh đấy [10]
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì sắc mặt của lão gia tử thay đổi.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, nhớ tới cái người vừa mới bị đánh, chắc anh Sở sẽ không bị đánh đâu nhỉ!
“Cậu Sở đây cũng đã nói chuyện này với tôi rồi, tôi cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể.” Miêu Gia Thục trầm giọng nói: “Chẳng phải ông cứ sợ có người phá hủy thiết kế của ông sao? Tôi đã nói qua với Sở tổng rồi, ý của cậu ấy là bản quyền cứ mua nhưng quyền quản lý vẫn thuộc về chúng ta, cậu ấy sẽ không can thiệp.”
Lão gia tử nhíu mày lại nhưng không lên tiếng trả lời.
Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Lão gia tử, ngày hôm nay tôi đích thân tới đây đã là thành ý lớn nhất mà tôi hướng tới ông rồi. Hơn nữa cái tôi muốn cũng không nhiều, trang phục do ông thiết kế rất hợp với vợ của tôi, đây mới là nguyên nhân chính để tôi đến đây.”
Trang phục do ông thiết kế rất hợp với vợ của tôi.
Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái. Ánh mắt cô nhìn Sở Ninh Dực mang theo vẻ không thể tin nổi.
Chỉ vì hợp với cô cho nên anh muốn mua bản quyền của người ta á!
Bởi vì mẹ của Phong Phong từng tổn thương cô cho nên anh muốn chặt gãy đường của bà ta sao?
Đều là vì cô cả!
Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì cả căn phong đều yên tĩnh lại.
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió xuân lướt qua, khẽ lay động mấy mầm non mới nhú trên những chạc cây.
“Cái duy nhất mà tôi muốn chính là bản quyền bản thiết kế của ông, còn về số lượng sản phẩm đưa ra, là sản phẩm giới hạn chỉ có một chiếc hay là sản xuất đại trà, thì đều do ông quyết định.” Sở Ninh Dực tiếp tục nói: “Tôi chỉ có một điều kiện, trang phục của vợ và con tôi phải là duy nhất, không hơn.”
Thủy An Lạc đứng cách đó không xa. Cô cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra.
Kiều Nhã Nguyễn cũng không kìm được mà thấp giọng mắng một câu: “Lại rắc đồ ăn cho chó rồi, có để người ta sống không nữa đây hả!”
“Bình tĩnh đừng nóng, anh Sở làm việc chưa bao giờ chỉ đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài đâu. Tao cảm thấy phía sau còn có trò hay nữa đấy!” Thủy An Lạc cười híp hai mắt nói.
Lão gia tử đứng đối diện Sở Ninh Dực, chân mày của ông nhíu chặt lại như thể đang suy nghĩ về những gì Sở Ninh Dực vừa nói.
“Chắc tôi sẽ không bán đâu.” Lão gia tử trầm giọng nói.
“Lão gia tử, tôi dễ nói chuyện như thế đều là vì vợ tôi, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ dễ nói chuyện như thế đâu.” Người khác ở đây tất nhiên là ám chỉ Phong phu nhân.
Lão gia tử hơi run lên, có thể thấy gần đây đã có chuyện gì đó không được tốt đẹp xảy ra, cho nên mới khiến ông hiểu được sâu sắc ý của cụm “người khác” kia.
“Tôi nói cho ông biết, Phong phu nhân kia chẳng phải cái thứ người tốt lành gì đâu!” Miêu Gia Thục cười khẩy một tiếng: “Nếu bản quyền của ông mà bị bà ta nắm vào tay, vậy thì ông chứ chờ toàn thế giới này đều xuất hiện hàng fake quần áo của ông đi.”
Tiểu Miêu đưa tay ôm lấy lão gia tử, lo lắng nói: “Có phải người kia chính là cái người gần đây cứ đến tìm ba suốt, lại còn bảo ba ra mặt cướp bản quyền của ông nội không?”
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhau, quả nhiên là chuyện mà Phong phu nhân có thể làm ra được.
“Phong phu nhân kia có thương hiệu trang phục của riêng mình ở nước ngoài, nhưng đa phần sản phẩm của bà ta đều là hàng nhái cả. Lần này nếu không nhờ cậu Sở đi tìm tôi thì tôi còn chẳng biết bà ta nhắm vào ông đâu. Ông nói xem, cái bộ xương già như ông có thể làm đối thủ của bà ta sao?” Tuy Miêu Gia Thục ẩm ương với chồng mình suốt mấy chục năm, nhưng vẫn rất quan tâm đến chồng của mình.
Chân mày của lão gia tử lại càng nhíu chặt. Đúng là gần đây con trai ông rất hay ghé qua, hơn nữa nghe ý tứ thì con trai ông là muốn bán đứt toàn bộ, cũng có nghĩa là ngày sau tên người thiết kế cũng chẳng phải ông, thậm chí có khi còn chẳng phải của người Trung Quốc.
Đây mới nguyên nhân mà lão gia tử một mực từ chối.
Lão gia tử ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó nghiêm túc nói: “Chỉ vì vợ của cậu thôi sao?”
“Tất nhiên, Phong phu nhân đã từng gây chuyện với vợ tôi, vậy nên đương nhiên tôi sẽ không đem cơ hội này nhường cho bà ta.” Nói trắng ra là dám bắt nạt vợ anh, anh khó chịu.