Chương 1681: Cháu tên là tiểu bất điểm [7]
Thủy An Lạc quả thực đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon lành, ngon hơn cả lúc ở Mỹ nữa.
Bánh Bao Rau như một chú gấu Koala bám vào trong lòng mẹ ngủ theo.
Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng chuông cửa liền đứng dậy xuống lầu. Bánh Bao Rau lại đột nhiên mở mắt, nhỏ giọng nói: “Ba.”
Bước chân Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút. Anh ngoảnh lại liền thấy Bánh Bao Rau đang nhìn mình với ánh mắt bất an.
Sở Ninh Dực quay lại, bước tới bên giường, áp trán lên trán nhóc: “Chú Tư tới, ba đi mở cửa cho chú. Cửa sổ đóng rồi, ba ở ngay dưới lầu, không sao đâu.”
Lại là ông chú bảnh chọe kia, sao lại đến vào lúc này chứ?
Bánh Bao Rau nghĩ, cái đầu nhỏ tiếp tục rúc vào trong lòng Thủy An Lạc, động tác nhỏ này lại rất giống dáng vẻ của một chú rồng con không dám rời khỏi mẹ mình.
Sở Ninh Dực đắp chăn cho cậu nhóc, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa, quả nhiên là vị Ảnh đế bảnh bao kia.
Sở Ninh Dực xoay người đi vào, Phong Phong đi theo sau.
“Chậc chậc chậc, nhìn quy mô này, quả nhiên là khách quý cấp cao mà. Tôi thân là Bá tước tương lai mà đãi ngộ còn không được bằng cậu đâu đấy.” Phong Phong đánh giá căn phòng, thản nhiên nói. Anh cũng ở trong một căn phòng hai tầng, nhưng diện tích lại nhỏ hơn một chút.
“Cậu tới để nói mấy lời nhảm nhí này à?” Sở Ninh Dực nói xong đã vào phòng khách ngồi xuống.
“Trừ mấy cái nhảm nhí này ra thì cũng đâu thể nói cái gì khác đâu, không phải sao?” Phong Phong thản nhiên nói, ngồi xuống phía đối diện, “Tin tức của thành phố A tôi đã xem rồi, cậu giao hết mọi thứ cho An Tam thật à?”
“Không thì sao? Giao cho cậu chắc?” Sở Ninh Dực nói, cầm chiếc chén trên bàn lên, “Có nhìn thế nào thì anh ba của cậu cũng đáng tin hơn cậu mà.”
Phong Phong: “...”
Hừm, anh đúng là đang dưng chạy đến ăn hành mà, chắc chắn là đến ăn hành luôn.
“Tin tức Sở Thị mắc sai lầm trong khi giải phẫu sao lại bị truyền đi nhanh như vậy?” Phong Phong nhíu mày mở miệng hỏi, chỉ cần không hỏi đến chuyện đảo Kim Cương, tất nhiên họ cũng sẽ không bị theo dõi đặc biệt.
“Tôi truyền đi đấy, ghi chép vẫn tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết.” Sở Ninh Dực đương nhiên nói, “Hiện giờ chuyện cậu cần để ý không phải chuyện này, mà là vấn đề của chính cậu ấy.”
Sắc mặt Phong Phong thoáng thay đổi. Anh tựa vào sofa nhìn ra bên ngoài, “Tôi về nhà rồi, nhưng người hầu trong tòa thành cứ mười năm sẽ đổi một lượt, những người hầu làm hồi tôi sinh ra đã không còn ở đó nữa rồi. Hơn nữa cũng chẳng có tin tức của bất cứ ai cả.”
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Sở Ninh Dực.
“Thím Vu.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói, giống như đang nói với Phong Phong, lại giống như là đang lẩm bẩm một mình.
“Gì cơ?”
“Không có gì, năm ngày sau sẽ khóa đảo, cho nên có một số việc, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Sở Ninh Dực nói, nhìn đồng hồ, về phần thím Vu, anh nghĩ anh phải tìm người để bảo vệ bà ấy.
“Ba, ba...” Trên lầu, Bánh Bao Rau bỗng cất tiếng gọi.
Sở Ninh Dực giật mình kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều liền chạy vội lên lầu.
Phong Phong nhíu mày, Bánh Bao Rau, sao thằng bé kia cũng tới?
Hơn nữa Sở Đại kích động như vậy làm gì? Chẳng qua là thằng con trai mới gọi một tiếng thôi mà?
Sở Ninh Dực đi lên lầu, nhanh chóng mở cửa ra. Bánh Bao Rau đang từ trên giường leo xuống, thấy Sở Ninh Dực bèn vươn tay ôm lấy chân anh, ngón tay chỉ về phía cửa sổ, “Xấu, xấu.”
Sở Ninh Dực ôm cậu bé đứng dậy, lúc này Thủy An Lạc đã bị đánh thức, đang nhíu mày nhìn hai ba con.
Sở Ninh Dực bế cậu nhóc đi tới bên cửa sổ. Lúc nhìn xuống dưới Bánh Bao Rau cũng rướn cái cổ nhỏ hiếu kỳ nhòm theo.