Chương 1897: Tổ hợp gen cuối cùng [1]
“Người cải tạo gen?” Sở Lăng Phong khẽ xoay chiếc cốc đang cầm trên tay, “Hóa ra, anh chính là người mà Fool chết đi rồi vẫn muốn giữ lại à.”
Sở Ninh Dực không lên tiếng, Sở Lăng Phong cầm cốc nước lên, “Năm ấy người nhân bản không phải là người của Sở gia mà của Trình gia. Có điều khi ấy khoa học kỹ thuật chưa được tốt, người được nhân bản ra cũng không sống qua nổi hai lăm tuổi, cơ thể xuất hiện nhiều vấn đề, cuối cùng bị vỡ tim mà chết.” Sở Lăng Phong nói, sau đó khẽ nhấp một ngụm nước, rồi lại tiếp tục cất lời, “Khi ấy hạng mục nghiên cứu đó cũng bị cấm rồi, người được nhân bản ra rốt cuộc là sinh vật hay phi sinh vật, không ai có thể định nghĩa được.”
Trình gia mà Sở Lăng Phong nhắc tới là Trình gia ở thành phố C, năm mươi năm trước từng có mối quan hệ giao hảo với các vị tiền bối của Sở Lăng Phong, còn có quan hệ thông gia với nhau nữa.
Sở Ninh Dực khẽ gõ lên cốc của mình, bị cấm, cũng chỉ là cấm ngoài mặt thôi, trên thế giới này, đen trắng vốn là tương đối mà.
Nếu muốn làm, ắt cũng sẽ có cách thôi.
“Người cải tạo gen có lẽ sẽ có điểm khác so với người nhân bản, mọi thứ của nó được sao chép ra, là một con người y chang y đúc, ngay đến cả tính khí, tính cách cũng y hệt. Nó muốn thay thể người nguyên bản là việc dễ như trở bàn tay.”
Sở Lăng Phong gật đầu, đồng ý với cách nói của anh, “Quả thật, một khi người cải tạo gen bị lợi dụng, sẽ là vấn đề rắc rối nhất, vì căn bản sẽ không có ai phát hiện ra được rốt cuộc ai mới là người cải tạo gen.”
“Năm ấy người được nhân bản anh có quen không?” Sở Ninh Dực lại lên tiếng hỏi.
“Thời gian lâu quá rồi, tôi cũng không quen, nhưng tôi có thể đảm bảo, người đó và người cải tạo gen lần này không có quan hệ gì với nhau hết. Anh có biết bản thể được nhân bản năm đó giờ đã bao nhiêu tuổi rồi không? Là người bảy mươi bảy, sắp tám mươi tuổi rồi, thế nên những người nghiên cứu năm đó có khả năng cũng không còn nữa.”
Sở Ninh Dực gật đầu, đặt cốc xuống.
“Tôi nghĩ anh vẫn chưa có ý định nhúng tay vào chuyện này đâu đúng không?”
Sở Lăng Phong khẽ nhún vai, “Chuyện của anh, tất nhiên là tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi cũng mong là anh có thể ngăn được đám người đó ra khỏi thành phố A, dù gì tôi cũng nhiều năm không dây dưa vào rồi, giờ lười ra tay lắm.”
Sở Ninh Dực: “...”
“Năm ngoái là ai lật ngược vùng châu thổ lên thế?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Biết chắc được người đó là ai thì tất nhiên cũng biết được chuyện người đó làm rồi.
Sở Lăng Phong: “...”
Câu này nghe khó xử ghê.
Hai người nói xong chuyện này, hiếm lắm mới nói tới chuyện khác.
Trên lầu, chốc chốc lại truyền ra tiếng hét chói tai của hai người phụ nữ.
Người người đàn ông đỡ trán, thế này là gặp được tri kỷ rồi hả?
Có điều hai người đàn ông này còn không chịu nghĩ xem, họ người này độc mồm hơn người kia, người từng bị hại vì cái miệng độc địa của họ chẳng lẽ lại không thể tìm chiến hữu của mình sao?
Buổi trưa, Cố Tiểu An không nỡ để Thủy An Lạc về, cứ khăng khăng muốn giữ họ lại ăn cơm.
Mâm cơm bỗng trở thành một buổi đấu tố, nhưng hai người đàn ông thì phải vờ như câm.
Vì dù sao thì, nếu troll vợ mình thôi thì còn được, đằng này lại là hai người phụ nữ, họ không dám chọc vào.
“Cứ hở tí là nói tôi não tàn, tôi não tàn mà còn để ý tới tôi, vậy thì anh ấy cũng đâu có gì tốt đẹp hơn đâu chứ.” Thủy An Lạc hầm hừ.
“Đúng đấy, đúng đấy, đây động tí lại bảo tôi ngớ ngẩn, tôi ngớ ngẩn còn lấy tôi làm gì?” Cố Tiểu An cũng học cô trừng mắt với chồng mình.
Khoai Tây đang ngồi trên ghế trẻ em, đồng cảm nhìn hai người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm.
Đúng là nhát thật
~“Cô nói thử xem, rõ ràng ra ngoài thì là một cô gái rất thông minh, thế mà cứ về đến nhà một cái là lại bị họ đả kích đến nỗi muốn chết, đến mức khiến tôi nghi ngờ cuộc đời này luôn ấy!” Thủy An Lạc nói, vốn định đạp Sở Ninh Dực một cái, nhưng lại nhớ ra việc anh không cảm nhận được, lúc này mới chịu thôi.
Cố Tiểu An vừa bón cho con vừa phụ họa theo: “Còn chẳng phải thế sao? Cứ chờ đấy, trời xanh có mắt, ông trời sẽ không tha cho ai đâu, rồi sẽ có ngày họ sẽ gặp xui xẻo.”
“Với IQ của các em á?”
Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong gần như cùng lên tiếng một lúc.
Vừa dứt lời, trong phòng cách bỗng im phăng phắc, ngay đến cả tiếng thở cũng không thấy đâu nữa.