Chương 2357: Ba, con xin lỗi [1]
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Không thì em đi với anh nhé?”
“Quên đi, anh cứ dẫn con trai của anh đi đi!” Thủy An Lạc không cần đắn đo tới một giây, dứt khoát bán đứng con trai mình luôn.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi giật lấy điện thoại trong tay cô đặt lên bàn, sau đó mới nói: “Chúng ta không thể làm chủ tương lai của Lạc Ninh được, thằng bé luôn có suy tính của riêng mình! Anh biết em đang nghĩ gì, chuyện của anh và ba khiến cho em chán ghét cái thân phận kia thế nhưng chúng ta không thể cướp đi quyền lựa chọn của thằng bé! Nó nghe lời em nhất, nếu như em phản đối thì dù bản thân thằng bé có không vui thì nó cũng sẽ từ bỏ, em mà không vui thì chính bản thân thằng bé cũng sẽ bị áp lực.”
Thủy An Lạc hơi cúi đầu: “Em không hiểu, bộ đồ đó thực sự quan trọng với mấy người đến vậy sao?”
“Cái quan trọng không phải là quần áo!” Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của cô: “Cứ thuận theo tự nhiên đi! Thằng bé muốn làm thế nào thì cái chúng ta cần phải làm là giúp đỡ thằng bé, để nó không đi nhầm đường.”
Thủy An Lạc thở dài, Sở Ninh Dực đã nói đến như vậy thì cô còn có thể nói gì được nữa?
“Miên Miên lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, anh cảm thấy sau này bé con có thể đi theo Tiểu Bảo Bối chịu đựng được cuộc sống trong quân đội sao? Chưa nói đến chuyện không từ mà biệt, với tính khí của con trai anh thì đã làm phải làm cho tốt nhất, đến lúc đó mấy tháng trời không gặp nhau là chuyện bình thường thì Miên Miên phải làm sao bây giờ?” Hiếm khi Thủy An Lạc mới có dịp nói chuyện nghiêm túc với chồng mình: “Mẹ của em là ví dụ tốt nhất, anh có thể nói mẹ em sai rồi không? Bà ấy không sai, nếu như mười ngày nửa tháng anh không về nhà thì em cũng sẽ làm loạn lên cho anh coi.”
Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu vợ mình: “Việc này hai đứa nó phải tự giải quyết với nhau, nói như em thì quân nhân đều khỏi cưới vợ luôn đi, cả đám vợ quân nhân như thế đều là giả chắc?”
Hai người trò chuyện trong chốc lát liền có y tá tới tiêm cho họ.
Sở Ninh Dực không thể không quay lại giường bệnh của mình.
Thủy An Lạc đảo mắt nhìn cô y tá bên ngoài mặc blouse trắng, bên trong mặc quân phục kia. Ánh mắt cô y tá rõ ràng tràn ngập sự ái mộ Sở Ninh Dực mà.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình rồi vén chăn bước xuống giường: “Để tôi để tôi, tôi còn chưa xem bệnh cho anh Sở nhà tôi nữa.”
Cô y tá kia quay lại nhìn Thủy An Lạc rồi khẽ nhíu mày: “Cô Sở, cái này phải để người chuyên nghiệp làm.”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Tôi không chuyên nghiệp?”
Cô đây thân làm Chủ nhiệm của một bệnh viện mà lại bị một y tá nói rằng: Cô không chuyện nghiệp.
Thủy An Lạc cầm lấy đoạn chun buộc của cô ý tá, sau đó thắt vào cổ tay của Sở Ninh Dực, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh vài cái, đợi thấy mạch máu của anh rồi liền cầm lấy kim tiêm mà y tá đang cầm: “Lúc tôi thực tập ở bệnh viện chắc cô còn chưa vào đại học đâu ấy nhỉ?!” Thủy An Lạc nói rồi liền đâm một mũi kim vừa nhanh vừa chuẩn vào tay anh, sau khi kim đâm vào da thịt thì dòng máu lập tức đảo chiều, một tay của Thủy An Lạc cởi băng ra rồi cố định lại đầu mũi tiêm, sau đó mới quay đầu nhìn khuôn mặt tái xanh của cô y tá kia.
“Thật ngại quá, tôi không biết cô Sở là bác sĩ.” Y tá kia vội vàng xin lỗi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, Thủy An Lạc cũng nhướng theo, đùa nhau chắc, bàn tay trắng trẻo của anh Sở nhà cô đâu thể để người khác tùy tiện đụng vào được?
“Không sao, cô còn không biết nhiều điều lắm.” Thủy An Lạc nói rồi quay về giường mình ngồi xuống, sau đó để y tá tiêm cho mình: “Phải rồi, phiền cô lát nữa mang bệnh án của Sở Ninh Dực tới đây giúp tôi được không?”
“Được ạ.” Y tá lanh lẹ treo bình truyền dịch lên rồi rời đi.