Chương 2494: Mẹ tân nhạc nói, cậu bác sĩ mặc đó thật đẹp trai [1]
Mùng một Tết, Tân Nhạc nằm ở nhà cả ngày.
Mãi cho tới tận tối, lúc Thủy An Lạc gọi điện thoại tới bảo cô tới nhà ăn cơm, Tân Nhạc mới phản ứng lại được.
“Thôi không đi đâu, nhà tôi còn cả một tủ sủi cảo đây này.” Tân Nhạc nằm trên giường, vẫn nhìn trân trân trần nhà, cả ngày hôm nay cô không có bất cứ tin tức gì của anh rồi.
Không có một chút tin tức nào của anh cả!
Ban đầu Tân Nhạc còn có vẻ hơi hồi hộp, giờ lại thành bộ dạng oán phụ rồi.
Má nó, ăn no rồi chạy, coi cô là cái gì chứ?
“Sao thế, học Lão Phật Gia lấp đầy tủ bằng sủi cảo đông lạnh à, hay là vì cảm thấy tự mình nặn sủi cao xấu quá nuốt không trôi?” Thủy An Lạc đứng ngoài ban công, một tay day day bả vai đau nhức của mình.
Tân Nhạc: “...”
Vấn đề là đây không phải là sủi cảo cô mua, ok?
Nhưng cô lại không thể nói với Thủy An Lạc chuyện xảy ra tối qua được, thế nên đành phải giữ im lặng.
“Một mình bà đón Tết ở nhà chán lắm, qua nhà tôi đi.” Thủy An Lạc lại nói.
Tân Nhạc muốn nói không chỉ có mỗi mình cô.
Nhưng không thể nói được, không thể nói được!
“Một mình thích chứ, lúc nào đói thì dậy ăn thôi.” Tân Nhạc hừ một tiếng, “Không giống như ai đó, giờ chắc sắp mệt như chó rồi hả.”
“Tạm biệt, kéo vào danh sách đen để không bao giờ gặp lại nữa nhé.” Nói dứt lời, Thủy An Lạc liền dập điện thoại luôn, chỉ còn lại tiếng cười ngây ngốc của Tân Nhạc.
Sở Ninh Dực đưa tay ra bóp vai cho cô. Thủy An Lạc thoải mái để mặc cho anh phục vụ mình.
“Tân Nhạc không đến.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực nhàn nhạt “ừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục bóp bóp bả vai đã cứng ngắc của Thủy An Lạc, “Hôm nay ba từ chối tất cả mọi người tới chúc Tết, mai mình về nhé, em muốn về nhà hay muốn tới quân doanh với ba?”
“Tới quân doanh đi, trước Tết em đã hứa với ba rồi, kết quả lại nuốt lời mất.” Thủy An Lạc ngoảnh lại, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt bất đắc dĩ, “Đúng lúc em cũng nhớ các con, cứ qua quân doanh ở vài ngày trước đã xong đón chúng nó về nhà luôn.”
“Ừm.” Nói rồi anh lại quay người cô lại bóp vai cho cô, “Em lên giường nằm một lát đi.”
Thủy An Lạc dựa vào lòng anh, “Không cần đâu, không thể để thất bại trong gang tấc được, em vào bếp xem cơm tối xong xuôi chưa, anh đi gọi ba mẹ ăn cơm đi.” Nói rồi, ngay trước khi Sở Ninh Dực định phản bác, cô liền quay lại hôn anh một cái, sau đó lách người xuống dưới cánh tay anh chuồn mất.
Sở Ninh Dực bị nghẹn lời, nhìn cô gái nào đó chạy mất kia, lại bất đắc dĩ bật cười. Cô nhóc này không phải đang muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ anh đấy sao?
Sau cuộc gọi của Thủy An Lạc, phải nửa tiếng sau Tân Nhạc mới từ từ dậy khỏi giường, vào bếp rót nước, nấu sủi cảo rồi lại ngẩn ra.
Bên ngoài vẫn còn có người bắn pháo hoa. Tân Nhạc dựa vào tủ lạnh nhìn ra ngoài. Trước giờ dù Mặc Lộ Túc không nói gì, nhưng ít nhất vẫn có người ở bên cô, giờ ngay đến một người cùng hít thở với cô cũng không có nữa rồi.
Cô thậm chí còn không thể quay trở về nhà của mình nữa.
Tân Nhạc đang đợi nước sôi, nghe thấy tiếng gõ cửa liền khựng lại, chẳng lẽ là Mặc Lộ Túc?
Nhưng cô có nên mở cửa không đây?
Tân Nhạc vẫn xoắn xuýt chuyện có nên mở cửa hay không là vì dù sao thì sáng nay anh không nói lời nào mà đi mất.
“Chị, chị chết ở trong đó đấy hả, mau mở cửa ra đi.”
Giọng của Tân Dương truyền đến, bộp một tiếng, Tân Nhạc cảm thấy con tim đang thót lên của mình bị chính cô bóp nát rồi. Cô biết bản thân nghĩ quá nhiều rồi, người đó sao có thể tới đây được?
Đúng là suy nghĩ viển vông!
Thế nên Tân Nhạc vẫn tắt bếp rồi đi ra ngoài mở cửa.